- Đại nhân, đêm hôm khuya khoắt ngài không ngủ đi, đến gõ cửa phòng thê tử ta làm gì?
Đại Ngưu mất mãn lầm bầm.
- Má nó, đừng có giả vờ với ta, tiểu tử ngươi ăn cây táo rào cây sung, có chuyện mà dám không nói cho ta biết. Được lắm, lão tử còn tưởng rằng tiểu tử nhà ngươi đã mở mang đầu óc. Ngày nào cũng mang theo sách vở giả làm người có tri thức, má nó hóa ra là diễn trò với ta.
- Ha ha, thế nào rồi? Có phải bắt được tiểu tử kia rồi không?
Đại Ngưu đắc ý cười ha ha nói.
- Bắt cái đầu ngươi ấy, Chu Nhất bị người ta ám toán, hiện giờ còn chưa rõ sống chết kia kìa.
Chu Thiên Giáng dọa dẫm.
- Cái gì? Ngay cả Chu Nhất cũng không đánh lại được y sao?
Đại Ngưu giật mình nói xong thì Da Luật Đậu Cáp cũng đi ra với thân hình to lớn.
- Sao thế? Chưa bắt được người à?
Da Luật Đậu Cáp cũng kinh ngạc hỏi.
Chiêm Linh đứng sau Chu Thiên Giáng, yên lặng gật gật đầu. Ngay từ đầu các nàng đã sai lầm khi phỏng đoán thực lực của Trác Hành, nếu không phái thêm một trợ thủ ở mỗi nơi thì cũng không đến nỗi như hiện giờ.
Chu Thiên Giáng vừa nhìn thấy y phục của Da Luật Đậu Cáp, cũng không biết ngượng mà bước vào trong phòng. Hắn lắc đầu, buồn bực nói:
- Ta nói mấy người này, cho dù có nghi ngờ ai thì cũng có thể nói cho ta biết, chúng ta có thể vạch ra một kế hoạch chi tiết để đối phương chui vào bẫy. Trên đời này các ngươi là thân nhân của ta, ta còn có thể không tin các ngươi sao? Bây giờ thì hay rồi, thả một con cá lớn đi mà Chu Nhất đại ca cũng bị trọng thương, nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy nữa xem ta có…có thiến Đại Ngưu cho làm thái giám hay không.
Chu Thiên Giáng nói xong thì tức giận xoay người rời đi.
Mấy câu này hắn cũng nói cho Chiêm Linh nghe, tuy chuyện này mấy người Chiêm Linh cũng muốn tốt cho hắn nhưng Chu Thiên Giáng không thích niềm vui bất ngờ kiểu này. Mấy người họ nếu ở kiếp trước thì có thể coi một tập thể, điều quan trọng nhất là phải có sự tín nhiệm lẫn nhau giữa mọi người, nếu như Chiêm Linh nói ra mọi chuyện ngay từ đầu thì Chu Thiên Giáng nhất định sẽ tiếp nhận ý kiến của nàng, thậm chí để xóa bỏ sự nghi ngờ của Chiêm Linh mà Chu Thiên Giáng có thể giăng một cái bẫy để kiểm chứng suy đoán của nàng.
Chiêm Linh cũng nghe ra được sự bất mãn của Chu Thiên Giáng, nàng hơi uất ức đứng trong sân mà không đi theo hắn. Da Luật Đậu Cáp bĩu môi, trong lòng rất bất mãn với tác phong đại nam tử này của Chu Thiên Giáng.
- Linh Nhi, đối với loại nam nhân này thì phải đánh, lúc nào đánh cho phục rồi thì hắn sẽ ngoan ngoãn như một con cừu thôi.
Da Luật Đậu Cáp trấn an Chiêm Linh.
Chu Thiên Giáng bước ra khỏi viện cũng cảm thấy mình nói mấy lời này hơi nặng, lúc quay lại vừa hay nghe thấy Da Luật Đậu Cáp đang “lên lớp” Chiêm Linh thì không khỏi cười khổ nói.
- Đại muội tử, ta xin muội đấy, Linh Nhi cũng có bạo lực như vậy đâu. Đại Ngưu, đêm nay hầu hạ thê tử của ngươi cho tốt đi, trong phủ không cần ngươi nhúng tay vào việc gì cả, rồi ta sẽ tính sổ với ngươi sau.
Chu Thiên Giáng nói xong liền nhẹ nhàng cầm lấy tay Chiêm Linh cười cười xin lỗi rồi kéo nàng ra khỏi viện.
Đại Ngưu ngơ ngác gãi gãi đầu:
- Mấy lời đại nhân vừa nói có ý gì vậy? Sao đại nhân biết đêm nay ta hầu hạ nàng vậy?
Da Luật Đậu Cáp ngại ngùng trừng mắt nhìn Đại Ngưu một cái:
- Đều tại cái tên Chu Thiên Giáng này, làm phiền chuyện tốt của người ta. Đừng quan tâm cái khác nữa, chúng ta tiếp tục!
Da Luật Đậu Cáp nói xong thì túm Đại Ngưu vào phòng, đóng cửa phòng “cạch” một tiếng.
- Đậu Đậu, không được…ta phải đến tiền sảnh nhìn xem…
Đại Ngưu đáng thương, chưa kịp nói hết lời đã bị Da Luật Đậu Cáp xách cổ vào phòng.
Chu Thiên Giáng trở lại tiền sảnh thì Hạ Thanh vẫn chưa về còn Chu Nhị đang có mặt. Cậu ta biết mọi chuyện từ miệng thị vệ liền lập tức có sắp xếp tương ứng.
- Đại nhân, ta đã phái nhân sự tìm kiếm kĩ càng dọc theo tuyến đường miếu thành hoàng, chỉ cần phát hiện ra y thì chắc chắn y không chạy thoát được.
Chu Nhị trầm giọng nói.
Chu Thiên Giáng hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, đêm nay từ hứng thú nho nhã đến sự khiếp sợ của hiện giờ khiến đầu óc Chu Thiên Giáng có chút hỗn loạn, đặc biệt là hắn không ngờ rằng Trác Hành lại dám trà trộn trong phủ hắn nhiều ngày như vậy. Chu Thiên Giáng cũng cảm thấy hơi sợ.
- Chu Nhị, lập tức đi tìm Niêm Can Xử Mục Kỳ đại nhân, lần này bất kể phải huy động bao nhiêu lực lượng cũng phải tìm ra tung tích của Trác Hành. Người này mà chưa bị diệt thì cuối cùng sẽ trở thành đại họa.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.
Trong lòng Chu Thiên Giáng, hắn không sợ địch ngoài sáng như Chu Diên Thiên mà chính những đối thủ khó lường quỷ dị như Trác Hành lại khiến hắn cảm thấy e sợ. Nếu một ngày Trác Hành chưa bị diệt thì Chu Thiên Giáng vẫn sẽ lo lắng cho những người thân thiết bên người hắn. Lần này Chu Thiên Giáng coi như xuống tay mạnh, bất kể phải trả cái giá lớn thế nào thì hắn cũng phải diệt trừ cái hậu họa này.
Lúc này Trác Hành đang mặt mũi tái nhợt trốn trong một nơi giữ ngựa. Một cước kia của Chu Nhất còn lợi hại hơn Kim Tiền Phiêu lần trước của Hạ Thanh, Hạ Thanh chỉ khiến y bị ngoại thương nhưng một cước này của Chu Nhất đã tổn thương đến nội phủ của Trác Hành. Hơn nữa sau khi tự kiểm tra thì Trác Hành còn phát hiện ra xương ngực của mình e là cũng bị đá gãy, thương thế như vậy không đến hai, ba tháng thì e là không thể bình phục được.
Vừa nghĩ đến việc sắp thành lại hỏng thì Trác Hành hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu nói thua trong tay Chu Thiên Giáng thì còn nghe được, không ngờ y lại bị Đại Ngưu ngu ngốc kia trêu đùa một phen. Trác Hành càng nghĩ càng tức, răng cũng bị nghiến cho sắp vỡ ra.
Các cứ điểm bí mật trong kinh thành đều bị Niêm Can Xử hủy diệt, Trác Hành tự biết mình không thể ở thêm trong kinh thành được nữa. Y chuẩn bị quay lại núi Lạc Nhạn tập kết lực lượng lại lần nữa nhưng y cảm thấy cứ rời khỏi kinh thành như vậy thì cũng có chút không cam tâm. Trước khi đi y phải cho Chu Thiên Giáng một “lễ vật” đặc biệt mới được.
Lần này thời gian Lâm Phong dùng để vận công chữa thương cho Chu Nhất ngắn hơn nhiều so với Hạ Thanh lần trước, thứ nhất là căn cơ của Chu Nhất thâm hậu, thứ hai là không bị trì hoãn thời gian, chưa đến rạng sáng thì Lâm Phong đã mồ hôi đầm đìa từ trong phòng bước ra.
- Sư phụ, người vất vả rồi, Chu Nhất đại ca vẫn khỏe chứ?
Chu Thiên Giáng tự tay đưa khăn nóng cho ông.
- Không sao rồi, bây giờ đừng quấy rầy nó, để Chu Nhất ngủ một lúc đi.
Lâm Phong nhận lấy cái khăn lau mặt, bây giờ nghĩ lại chuyện đêm qua mà ông vẫn còn hơi sợ, nếu không nhờ sự cảnh giác nhiều năm vẫn không mất đi lúc ở Niêm Can Xử để đến phòng thuốc điều tra thì phỏng chừng hiện giờ Chu Nhất đã lìa đời rồi.
- Thiên Giáng, tên Trác Hành này mưu ma chước quỷ, lại giỏi thuật dịch dung, người này mà chưa diệt trừ được thì cuối cùng sẽ trở thành đại họa đấy.
Lâm Phong lo lắng nói.
- Sư phụ, Chu Nhị và Mục Kỳ đã phái hết nhân thủ, đang tìm kiếm tung tích của Trác Hành trong toàn thành rồi. Người vất vả cả đêm rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.
Chu Thiên Giáng đau lòng nhìn Lâm Phong, ông đã cao tuổi như vậy, lại gầy thế này nhưng trên vai lại gách vác trọng trách bảo vệ mấy người trẻ tuổi bọn hắn, Chu Thiên Giáng nghĩ đến đây cũng có chút hổ thẹn.
- Không sao đâu, lớn tuổi nên vậy thôi.
Lâm Phong nói xong thì mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Hạ Thanh nhìn Lâm Phong, căm hận nói:
- Lần trước ở An Viễn nếu biết tên kia là Trác Hành, cho dù có liều mạng đồng quy vu tận thì ta cũng muốn bắn chết y.
- Đúng rồi Thiên Giáng, Trác Hành trúng một cước của Chu Nhất, lúc ta đến thì vừa hay nhìn thấy y chạy trốn nhưng nhìn thân pháp lảo đảo của y thì hẳn là bị nội thương, bảo Chu Nhị chú ý đến các hiệu thuốc. Nếu lão phu đoán không nhầm thì Trác Hành chắc chắn sẽ mua một ít sang dược trị thương khí huyết.
Lâm Phong nhìn Chu Thiên Giáng nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe vậy thì nhíu nhíu mày:
- Sư phụ, toàn bộ nhân thủ của chúng ta đã được phái đi rồi, nếu không thế này đi, chúng ta mời thêm cả nhân thủ của Quách phủ và Tĩnh Vương phủ đến giúp đỡ, cài tai mắt vào toàn bộ các tiệm thuốc và y quán trong kinh thành.
- Được, việc này phải làm nhanh lên, lập tức phái người đi thông báo đi.
Lâm Phong rất tán thành việc mượn người của Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng nhìn mọi người, trước tiên nói với Hạ Thanh:
- Hạ Thanh đại ca, bây giờ huynh vẫn mang quan hàm Thứ sử Hình Bộ, huynh hãy lập tức đi tìm Thân Bách Công trấn thủ Hình Bộ ti nha, xuất động toàn bộ tuần bổ Hình Bộ đi.
- Tuân mệnh!
Hạ Thanh đáp một tiếng rồi xoay người ra đại sảnh.
Chu Nhị cả đêm không về, trong phòng chỉ còn ba người là Chiêm Linh, Đại Ngưu và Da Luật Đậu Cáp. Nhìn thấy Đại Ngưu ngồi xổm ngoài cửa thì Chu Thiên Giáng lấy tay chỉ một cái rồi nói.
- Tiểu tử ngươi ngồi xổm ở đó như đi nhà xí làm gì vậy? Lại đây, có chuyện cho ngươi làm đây.
Đại Ngưu ôm thiết côn, bị Da Luật Đậu Cáp chà đạp đến mức hai chân như nhũn ra, vừa nghe tên mình bị gọi thì vội vàng đứng dậy.
- Đại Ngưu, ngươi đến Tĩnh Vương phủ ngay lập tức, chuyển cáo chuyện này với Tĩnh Vương, xem trong phủ ông ta có bao nhiêu thị vệ không dùng đến thì điều động hết cho Hạ Thanh đến theo dõi các hiệu thuốc.