Trong Kinh thành, dường như quyền lực Thái tử của Huyền Nhạc càng ngày càng mạnh, ứng viên được nhắm vào vị trí chủ soái Bành thành không được Thành Võ Hoàng chọn dùng, y cũng đổ tội lên đầu Bộ binh.
Tuy Tĩnh Vương không ở Kinh thành, nhưng đối kháng giữa cung Thái tử và các lão thần vẫn chưa ngơi ngớt ngày nào. Đối với cuộc phân tranh giữa triều thần và nhi tử, Thành Võ Hoàng vẫn làm như không thấy, ông ta cũng muốn mượn cơ hội này rèn luyện Huyền Nhạc một chút. Trăm năm cơ nghiệp triều Đại Phong ông ta cũng chỉ có thể truyền cho đứa con này, bây giờ thừa dịp y còn cường tráng khỏe mạnh, còn có thể ổn định đại cục, ông ta nghĩ để cho y ăn thêm chút khổ cũng tốt, nếu không, chờ tới khi mình không còn nữa mới gây ra sai lầm, ông ta mới thực sự lo giang sơn khó giữ.
Gần đây tâm tình Binh bộ Thượng thư Lý Hồng cực kỳ khó chịu, chính mình đã cẩn thận lăn lộn trong triều Đại Phong hơn nửa đời người, không ngờ lại nảy ra xung đột với Thái tử. Thậm chí Lý Hồng còn dự đoán tới cả kết cục bi thảm trong tương lai của mình. Thành Võ Hoàng còn sống, lão vẫn còn ổn, nhưng nếu Thành Võ Hoàng chết sớm trước mình vài năm chỉ sợ cho dù có giải giáp quy điền Huyền Nhạc cũng sẽ không bỏ qua cho lão.
Để đảm bảo tin tức đến được Binh bộ đúng lúc, Huyền Nhạc phải tự mình phái một quan viên cung Thái tử đến Binh bộ đốc thúc công văn các nơi lui tới Binh bộ. Thấy Thành Võ Hoàng vẫn mặc kệ không hỏi, Lý Hồng nổi giận thậm chí còn không đến nha môn. Lão thầm nghĩ, không có Thương thư Bộ binh ta đây đóng quan ấn, xem ai dám tự gửi công văn đi.
Khi đang buồn bực, thường người ta hay nhớ tới bạn già tri kỷ. Tĩnh Vương không ở Kinh thành, nghĩ tới nghĩ lui, Lý Hồng bèn ngồi xe ngựa tới Quách phủ. Gần đây, mọi người gần như quên cả sự tồn tại của Quách Thiên Tín, so với sự phồn hoa xưa kia, Quách phủ cũng khá xuống dốc và điêu linh.
Quách Thiên Tín đang chăm hoa trong hậu viện, thấy Lý Hồng đến thăm bèn cười ha hả buông nông cụ ra đón.
- Lý đại nhân, nơi này của ta không phải nơi đại nhân nên đến, cẩn thận có người bí mật tố giác đến chỗ Thái tử đó.
Quách Thiên Tín mặt mày đỏ bừng nhàn nhạt cười.
Thấy bộ dáng tự do tự tại của Quách Thiên Tín, Lý Hồng thực sự cảm thấy hơi hâm mộ, nhưng nếu không thay đổi cục diện hiện giờ, chỉ sợ về sau mình cũng không có khả năng được thanh nhàn như vậy.
- Lão Quách, bớt nói lời vô ích đi, nhanh tìm người đưa rượu và đồ ăn lên, ta muốn uống rượu.
Lý Hồng bực bội.
Tuy Quách Thiên Tín không ra khỏi cửa, nhưng tình hình bên ngoài ông vẫn hiểu rất rõ, thậm chí, kể cả việc xảy ra với Chu Thiên Giáng ở Bành thành cũng có ám tử đưa đồ ăn mỗi ngày báo cáo.
- Lý đại nhân, bây giờ không phải lúc uống rượu, không khéo lại bị Thái tử mắng.
Quách Thiên Tín cứ úp úp mở mở, Lý Hồng giận tới mức dậm chân.
- Lão Quách, ta nói lão nghe, trong lòng ta chỉ có Hoàng thượng, không có Thái tử. Ngươi có uống hay không? Không uống ta lập tức đi ngay, từ nay về sau không bao giờ bước vào cái cửa này nữa!
Thấy lão tức giận, Quách Thiên Tín vội vàng cho nhà bếp chuẩn bị chút rượu và đồ ăn, hai người ở trong chòi nghỉ mát giữa sân đối ẩm.
- Lão Quách, ngươi nói xem, Huyền Nhạc y dựa vào cái gì mà đòi nhúng tay vào Binh bộ ta?
Lý Hồng mới nói tới đây, Quách Thiên Tín đã ngăn lại:
- Đừng, đừng nói chính sự, hiện giờ ta đã là kẻ quy ẩn, phong hoa tuyết nguyệt có thể nói, nhưng đừng nói chính sự.
- Ta nhổ vào, còn phong hoa tuyết nguyệt nữa? Sao, ngươi còn muốn lấy thêm tiểu thiếp nữa hả? Ngươi không cho ta nói, hôm nay ta sẽ nhổ hết hoa cỏ trong viện này!
Lý Hồng thực vất vả mới tìm được một lão hữu có thể tâm sự, Quách Thiên Tín không thể ngăn lão lại được.
Vừa thấy Lý Hồng trợn trừng mắt, Quách Thiên Tín bất đắc dĩ lắc đầu. Hai vị lão ca vừa uống rượu vừa tán gẫu, càng uống Lý Hồng mắng càng to.
Lý Hồng đã ngà ngà say, Quách Thiên Tín đang định sai người dìu lão vào phòng trong nghỉ một chút, chợt thấy quản gia Lý Phủ vội vàng chạy đến, vừa thấy đại nhân nhà mình say thành như vậy, quản gia sốt ruột xoa xoa tay.
- Sao vậy? Binh bộ có việc gấp sao?
Quách Thiên Tín nhướn mày hỏi.
- Tướng quân đại nhân, đúng, trong phủ có việc.
Quản gia vội đáp.
Thì ra không phải quân vụ, đôi mày Quách Thiên Tín cũng giãn ra. Lão biết, nếu hiện giờ xảy ra nạn binh hỏa, khẳng định có liên quan tới Chu Thiên Giáng. Nếu không phải việc của Binh bộ, có lẽ cũng không phải việc lớn gì.
- Đại nhân nhà ngươi uống say mất rồi, đỡ ông ta lên xe về phủ đi.
Quách Thiên Tín vừa dứt lời, Lý Hồng ngồi thẳng dậy:
- Không…. ta…không về phủ. Lão Quách…chúng ta…uống tiếp…
Đến mức này rồi còn ai uống cùng lão được nữa, Quách Thiên Tín phất phất tay ý bảo người của Lý phủ nhanh đỡ Lý Hồng về đi.
Mấy gia đinh vừa tới, lão vỗ bàn một cái, ngật ngưỡng rút yêu đao:
- Cút…cút cho ta…cút…
Quách Thiên Tín thấy vậy cười khổ khắc đầu, bèn bước lên bắt lấy tay Lý Hồng, đành đưa lão về phòng nghỉ ngơi một chút, chờ tỉnh rượu mới đưa về. Nếu không, nửa đường Lý Hồng say rượu nổi điên, không ai dám ngăn lão.
Quản gia rơi vào đường cùng đành vội vàng cáo từ về phủ, không tới hai nén nhang, lại lái một chiếc xe ngựa đánh thẳng vào Quách phủ.
Quách Thiên Tín cảm thấy kỳ lạ, xe quan của Lý Hồng còn ở trong viện, sao quản gia lại đưa thêm một chiếc xe ngựa đến? Khi lão còn nghi ngờ không hiểu, một người trên xe bước xuống, lão ngẩn ra, lập tức cảm thấy có huyền cơ, lệnh cho thân binh đóng cửa phủ.
Từ trên xe bước xuống là Lưu Đại Phúc tổng quản hộ viện Tĩnh Vương phủ. Quách Thiên Tín biết chắc chắn người này đang ở cùng với Tĩnh Vương, nhưng không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây. Lão còn tưởng bên Bành thành có biến hóa gì.
- Tiểu nhân tham kiến Tướng quân đại nhân.
Lưu Đại Phúc ôm quyền.
- Lưu Đại Phúc, không phải ngươi đang theo Tĩnh Vương ở Bành thành sao? Hay là Tĩnh Vương hồi Kinh rồi?
Quách Thiên Tín cố ý hỏi vậy, vì lão biết nếu Tĩnh Vương hồi Kinh thế nào cũng phải có nghi thức, không thể yên tĩnh như vậy được.
Lưu Đại Phúc cũng do dự mãi mới bí mật tới phủ Tướng quân thế này. Y ôm quyền thưa:
- Tướng quân đại nhân, Vương gia còn công vụ cần xử lý ở Bành thành, tiểu nhân hồi Kinh trước một bước.
Lòng Quách Thiên Tín khẽ động:
- Sao? Ngươi tìm Lý Hồng đại nhân có việc?
Lão thầm nghĩ chẳng lẽ Tĩnh Vương có quân vụ bí mật gì?
Lưu Đại Phúc nhìn quanh, Quách Thiên Tín hiểu ý khoát tay áo cho thân binh lui hết ra, đóng cửa phòng lại.
Lúc này Lưu Đại Phúc mới tiến lên một bước, nhỏ giọng nói:
- Tướng quân đại nhân, Vương gia đã bí mật gặp Chu đại nhân.
Y biết quan hệ của Quách Thiên Tín và Tĩnh Vương, lại đều là nhạc phụ của Chu Thiên Giáng, nên cũng không giấu diếm lão.
Quách Thiên Tín cả kinh, không ngờ Tĩnh Vương đã gặp Thiên Giáng, nếu tin tức này được truyền ra thì rất nguy.
- Đại Phúc, Tĩnh Vương ông ấy…nên biết nặng nhẹ, sao lại…?
Lão nghi hoặc nhìn Lưu Đại Phúc.
- Đại nhân, Vương gia muốn…. !
Lưu Đại Phúc ghé sát bên tai lão nhỏ giọng kể lại sự tình một lượt.
Nghe vậy, lòng lão chấn động, nhưng nghe được câu cuối cùng lại chỉ yên lặng gật gật đầu. Xem ra lão hỗn đản hồ đồ Tĩnh Vương này vẫn còn một chút tỉnh táo, để cho Huyền Châu thượng vị đúng là biện pháp tốt nhất giải tỏa hết tất cả mọi bế tắc.
Lưu Đại Phúc lấy ra phong mật thư của Tĩnh Vương, đưa cho Quách Thiên Tín, lão nhìn kỹ một lượt rồi lại đưa cho y.
- Đại Phúc, việc này không nhỏ, trong lòng biết rõ là được rồi, không được lưu lại chứng cứ gì. Lý đại nhân đang ở trong phòng, ngươi vào đi.
Lời này Quách Thiên Tín muốn nhắc Lưu Đại Phúc chờ Lý Hồng xem xong thư của Tĩnh Vương nhất định phải tiêu hủy.
- Đại nhân, ngài cảm thấy, Lý Thượng thư.. có thể…?
Lưu Đại Phúc không nói rõ ra, tuy nhiên Quách Thiên Tín hiểu ý y, là y lo lắng Lý Hồng sẽ đâm Tĩnh Vương một đao.
- Yên tâm đi, Vương gia nhà ngươi ngoài mặt hồ đồ nhưng trong lòng luôn rất sáng suốt. Ông ta cho ngươi đi tìm Lý Hồng, ngươi cứ yên tâm hoàn toàn về Lý đại nhân.
Quách Thiên Tín nhìn Lưu Đại Phúc bằng một ánh mắt tự tin.
Y gật gật đầu bước nhanh vào nội thất. Quách Thiên Tín ngồi ở gian ngoài thưởng thức trà ngon, không bao lâu sau, chợt nghe tiếng Lý Hồng cười ha ha trong phòng.
Lý Hồng khoác áo ra ngoài, tuy bước chân vẫn còn hơn lảo đảo nhưng ánh mắt cũng thanh tỉnh không ít.
- Lão Quách, bữa rượu này uống thật sướng. Sau này sẽ lại tìm lão uống. Cáo từ!
Dứt lời, lão mở cửa phòng ra ngoài.
Quản gia Lý phủ còn ở trong sân, vừa thấy đại nhân ra vội vàng tiến tới đỡ tay. Lưu Đại Phúc cũng chắp tay cáo từ Quách Thiên Tín. Nhìn mọi người vội vã rời đi, lão khẽ nở nụ cười mỉm đã từ lâu không thấy.
- Túc Long!
Quách Thiên Tín gọi ra ngoài.
- Có thuộc hạ!
Đội trưởng đội thân binh Túc Long vội vàng đi tới
- Nha đầu Hồng gia kia đã vài ngày không tới phải không?
- Bẩm Tướng quân, không phải hôm qua đã tới rồi sao?
Túc Long kỳ quái nhìn lão.
Lão sửng sốt vỗ trán:
- Ngươi xem đầu óc ta đó, thực sự là già đến hồ đồ rồi. Ngươi phái người đến phủ Hoàng tử một chuyến, bảo Dĩnh Tử chuẩn bị một vài thứ, ta muốn giao cho cô nương Hồng gia.
Túc Long thưa vâng, vội vàng đi thực hiện. Từ khi đám người Chu Thiên Giáng rời khỏi Kinh thành, Hồng Tiểu Thanh vẫn thường tới phủ thăm hỏi Quách Thiên Tín, thứ nhất là để báo đáp ân thu nhận của lão phu nhân, thứ hai cũng là thay ca ca chiếu cố Quách Thiên Tín một chút. Hiện giờ đã biết kế hoạch của Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng, lão cảm thấy cũng cần làm chút gì đó. Quách Thiên Tín đầy mình kinh nghiệm chính trị chỉ cần cân nhắc một chút đã nhận ra mấu chốt của vấn đề, là ở chỗ mặc kệ Huyền Nhạc có thể bị phế hay không, quan trọng nhất vẫn là Huyền Châu. Nếu Huyền Châu vẫn không muốn thượng vị, thì cho dù Tĩnh Vương liên hợp đại thần triệu tập Hoàng tộc di lão mở miếu đường một lần nữa, Thành Võ Hoàng cũng sẽ không đồng ý phế truất Huyền Nhạc.
Cho nên, lão muốn làm tư tưởng với Hồng Tiểu Thanh, để cho nàng kích khởi Huyền Châu đoạt vị.