Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 434 - Chương 317: Chờ Đợi.

Chương 317: Chờ đợi.

- Đại nhân, có phải chúng ta nên làm chút gì đó không?

Mục Kỳ yên lặng nhìn Vệ Triển.

Lão hiểu ý Mục Kỳ, là muốn dùng người của Niêm Can Xử ám sát phản nghịch ở Thục Thiên, Trung Đô.

Lão nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không cần, ta tin Chu Thiên Giáng sẽ vào Thục Thiên sớm thôi. Mục Kỳ, ngươi không phát hiện ra sao, tiểu tử này rất thông minh, thành nhỏ An Viễn hay thành lớn Thục Thiên đều là những chỗ trống của Niêm Can Xử chúng ta. Hắn âm thầm khuếch trương thế lực ở những nơi này có thể tránh được sự truy tra của chúng ta dễ dàng.

Mục Kỳ khẽ gật đầu:

- Triều Đại Phong có tất cả mấy trăm thành trì lớn nhỏ, nhân lực tài lực của Niêm Can Xử không đủ trải khắp thiên hạ.

Vệ Triển thở dài một tiếng tiếc hận:

- Ôi, hạt giống thật tốt. Nếu có thể ra sức vì Đại Phong, vài chục năm sau Thiên Giáng sẽ là đệ nhất công thần trấn quốc. Đáng tiếc, đáng tiếc!

- Đại nhân, nếu diệt trừ Chu Thiên Giáng, còn lại hơn hai vạn tinh binh này, chỉ sợ đại doanh Bành thành không đủ chứa. Thuộc hạ cảm thấy vẫn nên điều động đại quân Trấn Nam tới đây sớm một chút cho thỏa đáng.

Vệ Triển cười lạnh:

- Mục Kỳ, tuy đại doanh Trấn Nam đã đổi chủ soái mới, nhưng binh mã vẫn là người của Quách Thiên Tín. Điều động họ tới đây, chẳng ai dám chắc là họ có thông đồng với Chu Thiên Giáng bắc thượng cầm Hoàng hay không.

- Chẳng lẽ đại nhân định điều động binh mã Kinh Giao?

- Không! Chỉ cần Thiên Giáng chết, bọn họ sẽ loạn như rắn mất đầu. Mấy đứa trẻ con Chu Nhất kia đều là người ngươi chọn cho Thiên Giáng, hẳn ngươi hiểu rõ bản tính của họ nhất. Đại quân Chu Tứ huấn luyện chắc chắn sẽ không chắp tay tặng cho Chu Nhất. Mà ám tử của Chu Nhị cũng sẽ ngồi nhìn hổ đấu thôi. Còn Chu Tam, đương nhiên sẽ không bỏ ra một lượng bạc nào cho những người này. Bên trong loạn rồi, muốn khiến cho bọn họ tan rã cũng rất dễ.

Dứt lời, lão dừng bước, phía trước không xa chính là trụ sở của Chu Ký ngân lâu. Sau mấy ngày quan sát, Vệ Triển đã hạ ý quyết giết Chu Thiên Giáng. Lão làm vậy cũng là vì sự ổn định của triều Đại Phong.

Sau khi bí mật gặp Chu Thiên Giáng, Tĩnh Vương suốt đêm quay về Bành thành. Thân phận của lão có địa vị đặc thù, không thể trốn không gặp người khác được, vừa về tới nơi đã lập tức tự tay viết một lá thư, bảo Lưu Đại Phúc hỏa tốc tới Kinh thành, bí mật giao cho Binh bộ Thượng thư Lý Hồng.

Lần này gặp ở Lạc Nhạn Sơn, Chu Thiên Giáng cuối cùng đã đáp ứng với lão sẽ tạm thời không dấy binh, chỉ cần Tĩnh Vương có thể thực hiện lời hứa phế truất Huyền Nhạc, hắn cũng không muốn nhìn tai ương binh đao. Tuy hắn đã đồng ý, nhưng lão vẫn nặng nề tâm sự.

Theo như buổi nói chuyện với Thành Võ Hoàng trước khi rời Kinh, Tĩnh Vương cũng nghe ra ông ta cũng có chút ý này. Nhưng phế truất Thái tử cũng không phải chuyện đơn giản, tới khi thực sự thực hiện, lão cũng không dám nói vạn toàn nắm chắc. Mặc khác, quan trọng nhất là Huyền Châu nhất định phải cứng rắn, mạnh mẽ lên mới được, đây mới là việc khiến cho lão đau đầu nhất.

Trong Vu Gia Bình, Chu Thiên Giáng vẫn đang bàn bạc với mọi người. Về việc xưng Vương hay xưng thần, đám người Chu Nhất cũng không tiện nói xen vào, lời nói có trọng lượng nhất chính là vị phu nhân mới của Chu Thiên Giáng Thất Công chúa.

Vừa nghe chuyện Tĩnh Vương muốn thúc Huyền Châu thượng vị, Quách Dĩnh và hai nữ nhân Hoàng thất đều tán thành. Phụ thân còn ở Kinh thành, nếu Thiên Giáng làm phản, nàng lo Thành Võ Hoàng sẽ gây bất lợi với phụ thân. Ngọc Nhi và Thất Công chúa là xuất phát từ tư tâm, đương nhiên không muốn để cho phu quân đối đầu với nhà mẹ đẻ. Chỉ có Chiêm Linh hơi không đồng ý với quan điểm của Tĩnh Vương.

- Thiên Giáng, thân làm nam nhi cần có hùng tâm tráng trí, cho dù Huyền Nhạc bị phế truất, ai dám cam đoan Thành Võ Hoàng sẽ bỏ lòng muốn diệt trừ chàng?

Dứt lời, Chiêm Linh liếc sang Thất Công chúa.

Thất Công chúa yên lặng cúi đầu, nàng cũng không dám bình luận bừa bãi về Phụ hoàng.

- Linh Nhi, nếu Huyền Châu thượng vị, ta cũng rất ngại dẫn binh đánh vào. Thực ra, xưng Vương hay không với ta đều không sao cả, chỉ cần một nhà chúng ta đều có thể sống tiêu dao tự tại, không động binh đao cũng là tạo phúc cho dân chúng.

Chu Thiên Giáng thản nhiên nói. Về chuyện này, hắn phải thống nhất tư tưởng của mọi người.

Da Luật Đậu Cáp lên tiếng:

- Thiên Giáng đại ca, muội nghĩ hẳn là huynh nên khởi binh Bắc thượng đi. Với sức chiến đấu của binh mã chúng ta hiện tại, Thanh Thành và An Viễn đồng thời khởi binh, tuyệt đối Kinh thành sẽ không kiên trì được bao lâu. Mặc dù trước mắt không có pháo Thiên Lôi, đại doanh Kinh Giao và Bành thành cũng không phải đối thủ. Mặt khác, Trấn Nam đường xá xa xôi, cho dù Thành Võ Hoàng có điều binh chỉ sợ cũng sẽ điều binh mã phương bắc, đến lúc đó, bổn đại tiểu thư viết một lá thư để binh mã Thiên Thanh tập trung trước biên giới, cam đoan đại doanh phương bắc không dám điều đi một ai. Dù sao, sau khi vào Kinh thành rồi, huynh cứ tập trung hết mấy vị nhạc phu đại nhân đó lại một chỗ, tìm tiểu viện nuôi bọn họ là được rồi.

- Ta đồng ý với Đậu Đậu.

Đại Ngưu lập tức tán thành.

Chu Thiên Giáng trừng mắt:

- Ngươi biết gì mà đồng ý? Việc binh đao là chết người đấy. Có lẽ đến lúc đó Đậu Đậu của ngươi sẽ biến thành quả phụ.

- A! Ta rất đồng ý với đại nhân!

Đại Ngưu thay đổi thật mau khiến cho Thiên Giáng bên cạnh cũng phải bật cười.

Nhìn nhìn mọi người, hắn thẳng thắn:

- Ta muốn nói vài câu. Thực ra ta cũng biết tất cả mọi người đều muốn ta xưng Vương, nói trắng ra là, ai cũng muốn làm công thần khai quốc.

- Nói quá đúng!

Đại Ngưu toét miệng cười gật mạnh đầu.

Da Luật Đậu Cáp vội kéo áo y, ý bảo y bớt nói đi, hiện giờ Thiên Giáng đang rất nghiêm túc.

Hắn làm như không nghe thấy y nói gì, tiếp tục phân tích:

- Không biết mọi người có nghĩ tới chưa, chiến trường phong vân khó lường, triều Đại Phong cũng không chỉ có chút binh mã ở Bành thành và đại doanh Kinh Giao. Thành Võ Hoàng chỉ cần hạ một Thánh lệnh, các Đô thành trong thiên hạ sẽ lập tức tập kết binh mã tới Kinh thành. Cho dù những người đó không giỏi, nhưng hảo hán cũng không thắng được số đông, chúng ta không có khả năng thắng lợi. Binh mã triều Đại Phong có thể thua, nhưng chúng ta không thể thua, giống như trận chiến ở Lạc Nhạn Sơn, hơn một trăm vị huynh đệ kia đều là máu thịt của chúng ta. Nếu mọi người dùng tính mạng của mình để đánh, cho dù có được thắng lợi cuối cùng, Chu Thiên Giáng ta ngồi lên ngôi Hoàng đế cũng thẹn trong lòng. Một kẻ cô đơn, cho dù có được cả thiên hạ, cũng có ích gì. Cho nên, ta tán thành đề nghị của Tĩnh Vương, Huyền Châu ở Kinh thành lên ngôi Hoàng đế, chúng ta ở Thục Thiên an an ổn ổn làm phú ông. Nếu Đương Vân tiến binh tới Đại Phong, chúng ta cũng có thể đưa binh sĩ ngăn cản một chút. Ta thấy thế này, mấu chốt chuyện này không phải ở chúng ta mà là bên phía Kinh thành. Nếu sự tình phát triển thuận lợi, chúng ta cứ theo đề nghị của Tĩnh Vương mà bỏ qua tất cả đi. Nếu Tĩnh Vương không thành công, trận này không đánh không được rồi.

Nghe những lời tâm can này, trong lòng đám người Chu Nhất Hạ Thanh đều rất cảm động, cũng đồng ý với hắn. Mọi người đều hiểu, nếu thực sự phát động một trận chiến lật đổ triều Đại Phong, không ai có thể chắc chắn rằng sẽ có thể thắng lợi đến ngày cuối cùng.

Chu Thiên Giáng trấn an Chiêm Linh một chút để cho nàng không còn quá lo lắng nữa, an tâm sinh con. Biết được Chiêm Linh động thai khí ở Lạc Nhạn Sơn, hắn cũng rất lo lắng. Cho dù sau này có chiến sự gì, hắn cũng quyết định tuyệt đối không để cho nàng tham gia nữa.

Đêm đó, Chu Thiên Giáng gọi Chu Nhị vào trong phòng, hai người bí mật thảo luận thật lâu. Hắn viết một lá thư cho y lập tức bí mật hồi kinh giao tận tay cho Huyền Châu.

Hắn hiểu rất rõ bản tính của Huyền Châu, nếu người đó vẫn mềm như cọng bún thì Tĩnh Vương có cố gắng nữa cũng vô dụng. Mục đích hắn để cho Chu Nhị hồi kinh cũng là để huy động ám tử trong Kinh phối hợp với Tĩnh Vương tạo chút thanh thế.

Vì chờ đợi tin tức của Tĩnh Vương, Chu Thiên Giáng tạm thời ở lại Vu Gia Bình. Hắn làm vậy cũng là thể hiện cho Thành Võ Hoàng biết, ý rằng hai địa phương Thục Thiên Trung Đô vẫn trong tay triều Đại Phong.

Vệ Triển đau khổ chờ đợi ở Thục Thiên nhiều ngày, biết được không ngờ Chu Thiên Giáng lại vẫn ở thành nhỏ Vu Gia Bình không tới, bèn nổi giận muốn tới Vu Gia Bình đánh chết Chu Thiên Giáng, hồi Kinh phục mệnh.

Bình Luận (0)
Comment