Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 433 - Chương 316: Ước Định Ở Sơn Trại (2)

Chương 316: Ước định ở sơn trại (2)

Đám người Tĩnh Vương rất nhanh đã tiến vào trong dãy núi Lạc Nhạn. Vừa tiến vào núi Lạc Nhạn, Chu Thiên Giáng cũng nhận được tin tức thám báo, lập tức phái Đại Ngưu ra nghênh đón. Ngọc Nhi đứng ở tổng trại trên đỉnh núi, biết phụ vương đã đến, kích động một đêm không ngủ được.

Đám người Lưu Đại Phúc bảo hộ Tĩnh Vương, mới đến lưng chừng núi Lạc Nhạn, liền nhìn thấy phía trước có một đội binh mã. Tĩnh Vương ghìm chặt chiến mã, vừa thấy chỉ có Đại Ngưu đi trước đón tiếp, Tĩnh Vương tức giận không khỏi mắng một câu.

- Tên khốn khiếp, không ngờ không tự mình đến nghênh đón, xem ta chút nữa có quất hắn hai roi không.

Đại Ngưu thúc ngựa chạy tới:

- Vương gia, haha, chúng ta lại gặp nhau rồi. Từ xa tới, ta còn tưởng rằng con cừu non từ trang viên nào đang tới cơ đấy.

Vừa nghe vậy, Tĩnh Vương tức trợn ngược mắt, trong lòng tự nhủ Chu Thiên Giáng tìm ai tới đón tiếp không được, lại nhất định sai cái thằng ngốc này đến. Toàn bộ triều Đại Phong, người Tĩnh Vương không muốn gặp nhất chính là Đại Ngưu. Cũng chỉ có loại đầu óc toàn cơ bắp như Đại Ngưu, mới khiến Tĩnh Vương không thể làm được gì. Đối với kẻ ngu này, mình mà tức giân người ta lại càng vui vẻ.

- Đại Ngưu, ít nói lời vô nghĩa, mau mau đi trước dẫn đường.

Tĩnh Vương buồn bực nói.

- Haha, ta nói này Vương gia, thời gian trước ta rất nhờ ngài.

Đại Ngưu thật thà chất phác nói.

Tĩnh Vương đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng tự nhủ cả đời không gặp ngươi, lão tử lại càng vui vẻ. Đại Ngưu vừa thấy Tĩnh Vương không đáp lời, cũng không để ý, nhanh chóng vẫy vẫy tay, đội ngũ phía sau tránh ra một lối đi, Đại Ngưu dẫn Tĩnh Vương hướng về phía cổng trại đi tới.

Chu Thiên Giáng dẫn đầu Chu Nhất và mọi người, cùng với Ngọc Nhi đã sớm đứng ở cổng trại chờ đợi. Tuy không có xuống núi nghênh đón, nhưng nếu không ra trại nghênh đón, chỉ sợ Ngọc Nhi sẽ không đồng ý.

Ngọc Nhi trong lòng như có lửa đốt, đứng ở bên cạnh sơn trại, nhìn thấy xa xa đang có người đi tới, kích động hận không thể chạy tới.

Tĩnh Vương vừa nhìn thấy bảo bối nữ nhi, vẻ lạnh nhạt trên đường đi cũng không giữ nổi, kéo dây cương thúc ngựa chạy tới.

- Phụ thân.

- Ngọc nha đầu, cẩn thận một chút…đừng để bị ngã.

Chiến mã còn chưa dừng hẳn, Tĩnh Vương nhấc chân nhảy xuống. Hai cha con gặp lại nhau, Ngọc Nhi không kìm nổi nước mắt chảy xuống, Tĩnh Vương cũng nước mắt lưng tròng.

- Tiểu tế Chu Thiên Giáng, bái kiến nhạc phụ đại nhân.

Chu Thiên Giáng cười tít mắt đi tới, ôm quyền nói.

- Ngươi tên khốn khiếp, nhìn xem để Ngọc Nhi nhà ta chịu đói, người cũng gầy đi rồi, bổn vương quất chết ngươi.

Tĩnh Vương từ trên lưng ngựa, rút Đả Vương Tiên ra muốn động thủ.

- Phụ thân…ta không có gầy đi.

Ngọc Nhi bĩu môi, oán giận nhìn Tĩnh Vương.

Vừa thấy nữ nhi không vui, cánh tay giơ lên cao của Tĩnh Vương dần dần hạ xuống.

- Ngọc Nhi à, nương ngươi cũng rất nhớ ngươi. Ai, đều là do tên tiểu tử này.

Tĩnh Vương tức giận chỉ chỉ vào Chu Thiên Giáng.

Đám người Chu Nhất khẩn trương tiến lên chào hỏi, Chu Thiên Giáng nhân cơ hội đó đưa Tĩnh Vương vào trong sơn trại. Đại điện bị sụp, gian phòng của Trác Hành trở thành chỗ tiếp đãi tốt nhất. Hai cha con nói chuyện gia đình, lúc này tâm tình của TĩnH Vương mới ổn định lại.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Chu Thiên Giáng, tâm trạng kích động của Tĩnh Vương lại kéo đến. Nếu không phải tại tiểu tử này, tối thiểu nữ nhi cũng có thể về nhà mẹ đẻ một chuyến. Bây giờ thì tốt rồi, nữ nhi của mình cũng trở thành tội thần.

- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi sau này liền chuẩn bị làm đại vương trên núi? Bà nội nó chứ, để cho Ngọc Nhi nhà ta theo ngươi uống gió tây bắc à?

Tình Vương nét mặt già nua lạnh lẽo mắng.

- Haha, nhạc phụ vương gia của ta, ngà nghĩ quá hạn hẹp rồi, nế tiểu tế muốn, ngay cả long ỷ ở kinh thành đều có thể mang đến đây.

Lời Chu Thiên Giáng nói, cũng chứng tỏ nếu làm không tốt hắn sẽ tiêu diệt Đại Phong.

- Ngươi dám.

Tĩnh Vương đùng đùng nổi giận, quơ lấy Đả Vương Tiên.

- Được rồi được rồi, ngài đừng động tới thứ đồ chơi kia nữa, nếu không ta sẽ sai Đại Ngưu ném nó vào khe suối. Vương gia, ngài phải biết rõ, đây không phải là Bành thành, mà là địa bàn của ta.

Chu Thiên Giáng không quan tâm nói.

Tĩnh Vương nhảy dựng lên:

- Tiểu tử ngươi…

Tĩnh Vương nói đến đây, vừa thấy Đại Ngưu nhìn chằm chằm mình, Tĩnh Vương cũng thực sự sợ thằng ngốc đó đoạt lấy Đả Vương Tiên của mình.

- Được lắm…tiểu tử ngươi có gan.

Tĩnh Vương buồn bực ngồi xuống.

Chu Thiên Giáng khoát tay áo, để cho tất cả mọi người đi ra ngoài, hắn biết rằng có một số lời, Tĩnh Vương sẽ không nói ngay trước mặt mọi người. Ngọc Nhi cũng rất hiểu chuyện, vừa thấy tình huốn này, lập tức tìm cớ muốn làm mấy món ăn cho phụ vương, cũng đi ra ngoài.

- Vương gia, có chuyện gì ngài cứ việc nói, tiểu tế sẽ kính cẩn lắng nghe.

Chu Thiên Giáng thu lại vẻ cợt nhả, chăm chú hỏi.

Tĩnh Vương bình tĩnh lại, liếc nhin Chu Thiên Giáng:

- Ta hỏi ngươi, tiểu tử ngươi tiếp theo định làm gì?

- Thế thì phải xem Thành Võ Hoàng muốn làm gì đã, ông ta làm thế nào, ta liền làm thế đấy.

- Tiểu tử ngươi có chút lương tâm có được không, Ngọc Nhi nhà ta đã là người của ngươi, nha đầu tiểu Thất cũng là người của ngươi, hoàng huynh dù có thế nào cũng là…của ngươi. Thiên Giáng, nghe ta nói một câu, ngươi có thể lui về ở ẩn, nhưng không được tạo phản. Trong kinh thành, có bổn vương, tuyệt đối sẽ không đuổi cùng giết tận các ngươi. Tiểu tử ngươi nếu như tạo phản, sẽ bị người trong thiên hạ phỉ báng.

Chu Thiên Giáng lẳng lặng nhìn Tĩnh Vương:

- Vương gia, ngài từ xa tới, chính là muốn khuyên ta ẩn cư?

- Ừ…a…. đúng vậy.

- Được thôi, vậy cơm nước xong ta sai người đưa ngài trở về, việc này ngài cũng đừng quản nữa. Cho dù là Thành Võ Hoàng không đuổi cùng giết tận, nhưng Huyền Nhạc có thể đồng ý không?

Chu Thiên Giáng cười lạnh nói.

Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng đứng đối diện nhau, cả buổi cũng không biết phải nói gì. Cuối cùng, Tĩnh Vương thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Ta biết ngay mà, tiểu tử ngươi quyết tâm phải đối nghịch, bổn vương hôm nay tới, chính là muốn tìm cách vẹn toàn cho cả đôi bên. Thiên Giáng, ta đã già rồi, không muốn nhìn thấy bên nào bị thương tổn cả. Ta hỏi ngươi, nếu hoàng huynh và Huyền Nhạc không hỏi đến chuyện của ngươi nữa, ngươi có an tâm được không?

Tĩnh Vương nhìn Chu Thiên Giáng, nếp nhăn trên mặt đều tràn đầy chờ mong.

- Đây tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng, có khả năng sao?

Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ Thành Võ Hoàng thì có thể, chứ tiểu tử Huyền Nhạc kia không đuổi giết mình, quả thực là lời nói vô căn cứ.

- Có thể, rất có thể.

Tĩnh Vương gật đầu thật mạnh nói.

- Cho ta một lý do, bằng không ta sẽ không tin.

Chu Thiên Giáng nhìn Tĩnh Vương cười chế giễu.

Tĩnh Vương hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm thật lớn, từ từ nói:

- Bên phía hoàng huynh, ta đảm bảo.

- Vậy phía Huyền Nhạc?

- Phế truất Thái tử, lập Huyền Châu thượng vị.

Tĩnh Vương lạnh lùng nói.

Chu Thiên Giáng vừa nghe, giât mình mở to hai mắt nhìn. Lời này nếu là người khác nói ra, Chu Thiên Giáng chỉ cho là nói đùa. Nhưng xuất phát từ Tĩnh Vươn, loại chuyện này sẽ có khả năng. Bởi vì Tĩnh Vương chưởng quản tông lệnh hoàng thất, cũng chỉ có ông ta mới có thể mở triều nghị, phế Thái tử.

Trong thành Thục Thiên, hai vị lão giả nhàn rỗi tiêu dao đi dạo trên đường. Tuy triều Đại Phong đang nổi lên chiến tranh, nhưng dân chúng cũng chẳng quan tâm, cho dù ai ngồi lên thiên hạ, đám dân vốn thế nào cũng vẫn như vậy. Trong thành Thục Thiên vẫn kẻ đến người đi, thương nhân nam bắc nhộn nhịp đông đúc.

Hai vị lão giả này nhìn như bình thường nhưng lại có thân phận cực kỳ đáng sợ. Bọn họ là thành viên của tổ chức thần bí nhất Đại Phong, lão đại của Niêm Can Xử Vệ Triển và Chu Tước Sứ Mục Kỳ.

Hai người đã tới Thục Thiên nhiều ngày, tuy Vệ Triển đang ở Thục Thiên nhưng vẫn biết rõ tình hình gần đây của Chu Thiên Giáng. Thậm chí Chu Thiên Giáng có thể từ Bành thành chạy ra, Vệ Triển đa mưu túc trí cũng đoán được là do Ngô Đại Ấn gây nên. Có được thủ đoạn này, ở Bành thành cũng chỉ có hai người Ngô Đại Ấn và Cam Vũ là làm được, trong hai người bọn họ, đương nhiên lão tin tưởng Cam Vũ Thành hơn, tuy nhiên, lão cũng không thượng tấu việc này lên Thành Võ Hoàng.

- Mục Kỳ, đã nhiều ngày như vậy rồi, ngươi cảm thấy thế nào?

Vệ Triển vừa đi vừa hỏi như vô ý.

- Có thể dùng bốn chữ kinh tâm động phách để hình dung. Không ngờ thế lực ngầm của Chu Thiên Giáng đã phát triển lớn mạnh như vậy.

Sắc mặt của Mục Kỳ không bình thản nhẹ nhàng như Vệ Triển được mà vô cùng nghiêm trọng. Mặc kệ hai người bọn họ tôn kính Lâm Phong thế nào, nhưng về chức trách, bọn họ nhất định phải hạ quyết tâm đối phó với Chu Thiên Giáng.

Vệ Triển khẽ cười hai tiếng:

- Tiểu tử này thực sự là ngoài dự đoán của mọi người. Có lẽ từ khi triều Đại Phong mới khai quốc cũng không có người nào có thể phát triển mạnh như Chu Thiên Giáng. Việc này, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.

- Đại nhân, chỉ sợ Phủ doãn phủ Thục Thiên Bạch Kế Quang đã đầu phục Chu Thiên Giáng.

- Không phải chỉ sợ, mà là nhất định. Thục Thiên cách xa Kinh thành, lại không có đại quân hộ thành, Chu Thiên Giáng có hơn hai vạn tinh binh trú thủ ở đây, căn bản Bạch Kế Quang cũng không dám phản kháng. Hoàng thượng không bỏ chức Phủ doãn ở Thục Thiên và Trung Đô cũng là vì không rõ việc này. Hiện giờ, xem ra cho dù là bổ nhiệm tân Phủ doãn cũng không có tác dụng gì rồi.

Bình Luận (0)
Comment