Phủ doãn Bành thành Ngô Đại Ấn đứng ở trong viện, ngắm cảnh cây cối trong vường đang đâm chồi nảy lộc. Sau khi khâm sai đại thần Tĩnh Vương tới Bành thành, coi như đánh với ông và Cam Vũ Thành mỗi người năm mươi đại bản, nhưng cũng không có đem việc Chu Thiên Giáng chạy trốn trách tội trên đầu ai.
Đối với kết quả này, trong lòng Chu Đại Ấn cực kỳ hài lòng. Quân quyền đại doanh Bành thành do ông quản lý, hiện tại Tĩnh Vương đến, đại doanh Bành thành liền tạm thời giao cho Tĩnh Vương. Đối với chuyện này, Cam Vũ Thành cũng không có ý kiến gì. Chỉ cần Ngô Đại Ấn không ở trên đầu ông ta tác oai tác quái, Cam Vũ Thành trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Bởi vì quan lại Bành thành nội đấu, khiến cho việc bên núi Lạc Nhạn không có ai quản. Tuy Trác Hành và Chu Thiên Giáng đấu rất náo nhiệt, nhưng thông thương nam bắc vẫn không bị cắt đứt. Không kể là thổ phỉ núi Lạc Nhạn, hay là đám người Chiêm Linh, cũng đều không xuống tay với các thương hội. Cho nên,, tin tức ở núi Lạc Nhạn rất nhanh truyền khắp Bành thành.
Tĩnh Vương vốn định giả bộ hồ đồ, ở Bành thành ngây ngốc một thời gian ngắn, sau đó liền trở về kinh thành. Nhưng tiếc rằng, việc Chu Tứ ở Dư Gia Bình tập kết binh mã, không giấu được Thành Võ Hoàng. Đại quân Chu Tứ ở thành Thục Thiên vừa động, Thành Võ Hoàng liền nhận được tin tức từ Niêm Can Xử. Thành Võ Hoàng cũng cảm giác được hai địa phương là Thục Thiên và Trung Đô đang dần mất đi năng lực khống chế, bất đắc dĩ mới phải mệnh Niêm Can Xử cấp cho Tĩnh Vương một đạo mật chỉ, giao cho Tĩnh Vương thống lĩnh đại quân Bành thành, đi tiêu diệt loạn quân ở Dư Gia Bình.
Tĩnh Vương nhận được đạo mật chỉ này liền đau đầu, một bên là hoàng huynh và giang sơn Đại Phong của Lý gia, một bên là bảo bối nữ nhi và đứa con rể khiến người ta đau đầu, nghiêng về bên nào cũng không được. Rơi vào đường cùng, Tĩnh Vương lúc này mới phái Lưu Đại Phúc bí mật đi gặp Chu Thiên Giáng, bảo tiểu tử này đến Bành thành thương lượng một chút. Không nghĩ rằng, vị con rể này của ông so với ông còn hoành tráng hơn, dám mời cha vợ đến ổ thổ phỉ gặp mặt.
Tuy Tĩnh Vương là chú của đương kim Thái tử, là em trai của Hoàng thượng, nhưng chuyện lớn như bí mật gặp gỡ Chu Thiên Giáng, thì phải dứt bỏ được một số tai mắt.
Kiệu quan của Tĩnh Vương đi đến nha phủ, Ngô Đại Ấn đang ngắm cảnh hoa cỏ trong viện, vừa nghe Tĩnh Vương giá lâm, vội vàng xuất phủ nghênh đón. Cảm giác của Tĩnh Vương đối với Ngô Đại ẤN không tệ, mặt mỉm cười đi tới nha phủ.
- Vương gia thiên tuế, không biết hômm nay ngài tới hàn phủ, là có chuyện gì cần dạy bảo?
Ngô Đại Ấn cung kính hỏi.
- Ngô đại nhân, hôm nay là bản vương tự mình tới thăm hỏi, chúng ta cũng không cần phải khách khí như vậy.
Tĩnh Vương nói xong, đặt Đả Vương Tiên xuống bàn bát tiên.
- Haha, Vương gia vất vả ngày đêm, khó có thời gian để thư giãn.
Ngô Đại Ấn vẫn là chú ý cẩn thận ứng phó.
Nếu như là ở kinh thành, Ngô Đại Ấn cũng sẽ không e ngại Tĩnh Vương. Nhưng hiện tại, Ngô Đại Ấn biết tính mạng mình bị người ta nắm trong tay, một việc làm không tốt có thể bị đánh rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
Tĩnh Vương phất phất tay, tất cả thị vệ trong sảnh liền lui ra ngoài. Nhìn Tĩnh Vương làm vậy, Ngô Đại Ấn biết rằng Tĩnh Vương có chuyện riêng muốn nói với mình.
Trong đại sảnh chỉ còn có hai người là Tĩnh Vương và Ngô Đại Ấn, Tĩnh Vương chớp chớp đôi mắt già:
- Ngô đại nhân, ta nghe nói Chu Thiên Giáng là do ngươi để cho chạy phải không?
Ngô Đại Ấn vừa nghe, lập tức bị dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thoáng cái đã quỳ rạp trên mặt đất:
- Vương gia thiên tuế, ngài đừng nghe mấy lời đồn đại, tuy trước kia hạ quan và Chu Thiên Giáng có quan hệ tốt, nhưng mưu nghịch là tội lớn, hạ quan cũng không dám vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Ngô Đại Ấn mồ hôi lạnh chảy ra, trong nội tâm suy nghĩ không biết kẻ nội bộ nào đi mật báo.
Tĩnh Vương cười ha hả:
- Ngô đại nhân đứng lên đi, vừa rồi bổn vương đã nói hôm nay bổn vương tới thăm hỏi, cũng không dính dáng gì đến việc quan.
Tĩnh Vương cười cười kéo Ngô Đại Ấn đứng lên.
Ngô Đại Ấn cẩn thận xoa mồ hôi lanh, trong lòng tự nhủ ngươi nói thật dễ nghe, việc này dù có đánh chết cũng không thể thừa nhận.
- Ngô đại nhân, Thiên Giáng mặc dù là tội thần, nhưng hắn dù sao cũng là con rể của bổn vương. Ở đây cũng không có người ngoài, bổn vương liền nói thật với ngươi. Nếu Thiên Giáng là do ngươi thả cho chạy, bổn vương cũng sẽ nhớ kỹ phần ân tình này, nếu như không phải, bổn vương mong rằng nếu Thiên Giáng lại gặp nạn ở Bành thành, Ngô đại nhân có thể mở cho hắn một con đường sống.
Tĩnh Vương cũng không có giấu diêm, dứt khoát nói.
Ngô Đại Ấn nghe trong lòng có chút hồ đồ, có phải Tĩnh Vương đang thử mình không, nếu chẳng may mình thừa nhận là thả Chu Thiên Giáng, có lẽ ngay sau đó Đả Vương Tiên sẽ rơi xuống trên đầu mình.
- Tĩnh Vương thiên tuế, hạ quan…hạ quan quả thật không dám vi phạm hoàng lệnh.
Ngô Đại Ấn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định cắn răng không thừa nhận. Mặc kệ tình cảm cha vợ con rể các người, dù sao Chu Thiên Giáng cũng phạm phải tội diệt tộc, chuyện này cũng không thể lấy ra đùa giỡn được.
Tĩnh vương khẽ mỉm cười, Ngọc Nhi đã nói cho Lưu Đại Phúc, để người phụ thân này chiếu cố Ngô Đại Ấn một chút. Tĩnh Vương cũng không ngốc, vừa nghĩ Chu Thiên Giáng có thể chạy thoát, liền biết chắc là do Ngô Đại Ấn âm thầm hỗ trợ. Nói cách khác, nếu không như vậy bảo bối nữ nhi của mình cũng sẽ không vì một đại thần mà cầu tình.
- Ngô đại nhân, không cần phải nói nữa, trong lòng bổn vương đều hiểu rõ. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần bổn vương còn sống một ngày, sẽ bảo vệ chức quan này của ngươi chu toàn.
Ngô Đại Ấn vừa nghe, lại lần nữa vội vàng quỳ xuống, cảm tạ ơn đức của Tĩnh Vương. Mặc kệ tâm thật ý giả, Tĩnh Vương có thể giáp mặt nói lời này, tương đương với việc Ngô Đại Ấn có chỗ dựa vững chắc trong triều.
Tĩnh Vương mỉm cười, khoát tay áo để Ngô Đại Ấn đứng dậy. Sau khi Ngô Đại Ấn cẩn thận ngồi xuống, vẻ mặt mỉm cười của Tĩnh Vương đột nhiên biến đồi, trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Đại Ấn à, bổn vương có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.
Tĩnh Vương ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, gọi thẳng kỳ danh biểu hiện vô cùng thân thiết.
- Vương gia mời nói, hạ quan dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ.
Ngô Đại Ấn nhanh chóng ôm quyền nói.
- Haha, cũng không đến mức phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, bổn vương chỉ muốn ở trong phủ ngươi, giả bệnh hai ngày.
Tĩnh Vương thần bí nói.
- Giả…giả bệnh?
Ngô Đại Ấn kỳ quái nhìn Tĩnh Vương.
- Ừ…bổn vương muốn…
Tĩnh Vương suy nghĩ một chút, vỗ mặt bàn:
- Nói thật cho ngươi biết, bổn vương muốn đi núi Lạc Nhạn gặp Chu Thiên Giáng.
Ngô Đại Ấn vừa nghe thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Giỏi thật, kẻ mà Hoàng thượng muốn giết, Tĩnh Vương không ngờ lại dám lén lút đi gặp mặt.
Tĩnh Vương cũng mặc kệ Ngô Đại Ấn nghĩ thế nào, nói tiếp:
- Đại Ấn à, trên địa phận Bành thành của ngươi, người của Niêm Can Xử không ít. Cho nên, bổn vương muốn ở trong phủ ngươi ẩn núp hai ngày, bằng không việc này rơi vào tai Hoàng thượng, cái mặt già của bổn vương cũng không đậy lại được. Ở Bành thành này, chỉ có ngươi ngăn cản, những kẻ ngoài kia mới không dám cứng rắn xông vào. Cho nên, chuyện này ngươi phải giúp bổn vương một chút.
Ngô Đại Ấn cẩn thận lau mồ hôi:
- Vương gia, việc này…ngài xác định không phải Hoàng thượng lệnh cho ngài đi chứ?
Ngô Đại Ấn trong lòng tự nhủ ngươi đừng hòng lừa ta.
- Phí lời, nếu hoàng huynh để cho ta đi gặp tên tiểu tử kia, bổn vương còn phải đến đây làm gì. Muốn ngươi hỗ trợ, chính là nghĩ muốn che giấu tai mắt của người khác, không muốn đám thám báo của Niêm Can Xử biết.
Tinh Vương sa sầm nét mặt nói.
Ngô Đại Ấn đảo đảo mắt, cắn răng nói:
- Được.
Vừa nghe Ngô Đại Ấn đồng ý, Tĩnh Vương hài lòng gật gật đầu. Ông cũng không sợ Ngô Đại Ấn sẽ đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, mặc dù Thành Võ Hoàng có biết, cũng chỉ đơn giản mắng chửi vị vương đệ này một trân, dù sao cũng chẳng thể làm gì nổi ông. Chỉ có điều Tĩnh Vương không muốn quan hệ giữa hai huynh đệ trở nên không vui vẻ, mới muốn Ngô Đại Ấn giúp đỡ một chút.
Sáng sớm hôm sau, tất cả quan viên Bành thành đều nhận được tin tức kinh người. Nói là hôm qua Tĩnh Vương ở nha phủ uống rượu, nửa đêm bị trúng gió. Cam Vũ Thành sau khi nhận được tin tức, lập tức dẫn các quan viên tham tướng ở đại doanh Bành thành tới thăm Tĩnh Vương, không ngờ lại bị nha dịch phủ doãn ngăn cản ở bên ngoài.
Ngay khi hai bên thiếu chút nữa động thủ, là lúc Ngô Đại Ấn và y quan đi ra. Căn cứ theo lời y quan, Tĩnh Vương trúng gió hết sức kỳ quái, ba ngày liền không được ra gió và phải tránh ánh sáng. Dưới sự cứng rắn, thái độ mạnh mẽ của Ngô Đại Ấn, Cam Vũ Thành đành phải dẫn người quay trở lại đại doanh.
Lúc này Tĩnh Vương đang mặc một thân ngoại phục, đầu đội mũ quả dưa, cưỡi hoa ban mã, mang theo mười mấy gia tướng vương phủ, đang lao nhanh về phía núi Lạc Nhạn.
Thổ phỉ ở Núi Lạc Nhạn đã bị Chu Thiên Giáng tiêu diệt hết, Tĩnh Vương cũng không cần phải lo lắng cho an toàn của mình. Dù sao thì khi mình bước vào địa phận núi Lạc Nhạn, nếu xảy ra vấn đề gì thì đó là chuyện của Chu Thiên Giáng.