Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 431 - Chương 315: Người Đưa Tin (2)

Chương 315: Người đưa tin (2)

Chu Thiên Giáng ngồi dưới đất, bản thân cũng hểu được mình là nút thắt trong lòng sư phụ, chỉ có cởi bỏ được cái nút này, sư phụ Lâm Phong mới có thể bộc lộ đươc hết tài năng. Chu Thiên Giáng nhìn chug quanh một chút, phát hiện nơi này có chút quen thuộc mơ hồ, Chu Thiên Giáng đột nhiên ngẩn ra, đây không phải nơi mà ngày trước chiến mã của mình chạy khi bị mãnh hổ truy đuổi sao. Chu Thiên Giáng nhìn kỹ lại lần nữa, trong lòng hoàn toàn có thể khẳng định được chính là nơi này. Nếu như vậy, dưới vách núi kia hẳn là một con sông.

Nghĩ vậy, Chu đại quan nhân cắn răng, làm một động tác khiến người khác giật mình.

- Sư phụ, đừng lo cho ta, giết đám giặc này đi.

Chu Thiên Giáng nói xong, ôm đầu lăn một vòng tới bên bờ vực.

- Thiên Giáng…không được.

- A, dừng lại.

Lâm Phong và Trác Hành đồng thời hô lớn một tiếng.

Chu Thiên Giáng cũng không nghe lời hai người đó, chân dùng sức đạp một cái, thả người nhảy xuống vực.

Trác Hành cả người bàng hoàng, vừa rồi gã bất ngời không kịp phản ứng để Chu Thiên Giáng dưới lưỡi đao lăn ra. Không nghĩ tới Chu Thiên Giáng còn có hành động anh dũng như vậy, lựa chọn tự sát.

- Cẩu tặc…trả lại mạng cho đồ nhi của ta.

Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiêng, thả người xông tới.

Sau bảy tên thân binh vội vàng ngăn cản, vừa chớp mắt Lâm Phong đã giết chết hai người. Trác Hành thấy vậy, cũng bất chấp tất cả, thả người chạy vào trong rừng rậm. Trác Hành vừa chạy, chẳng ai còn vì gã mà liều mạng, ngay cả chiến mã cũng không cần tất cả đều bỏ chạy.

Lâm Phong không có đuổi theo, Lâm Phong cau mày tiến lại gần vách núi. Ông cảm thấy Chu Thiên Giáng thật hồ đồ, cho dù sốt ruột vì các huynh đệ báo thù, cũng không thể nghĩ quẩn được. Hơn nữa, dựa vào hiểu biết của Lâm Phong về hắn, Chu Thiên Giáng cũng không phải là người như vậy.

Lâm Phong cúi xuống phía dưới nhìn nhìn, thả người nhảy xuống một cành cây vươn ra bên dưới. Dựa vào các tảng đá lồi ra trên vách núi, Lâm Phong từng chút di chuyển xuống phía dưới, cho dù là người chết rồi, ông cũng phải mang thi thể mang về.

Dưới vách núi, thực sự có một dòng sông. Lần này Chu Thiên Giáng đã sớm có chuẩn bị, đầu tiên nín thở, sau khi rơi vào trong nước liền nhanh chóng bơi về phía bờ. Chỉ có điều, bây giờ là mùa đông nước sông lạnh đến thấu xương, sau khi Chu đại quan nhân ên bờ, cả người run rẩy lạnh tới mức môi thâm tím lại.

Lâm Phong rất nhanh đã xuống tới đáy vực, vừa nhìn thấy bên dưới là một dòng sông lớn, trong lòng Lâm Phong lập tức nhẹ nhõm hẳn lên.

- Thiên Giáng…Thiên Giáng…ngươi còn sống không vậy?

Lâm Phong bám vào một cành cây, hướng xuống phía dưới hét lên.

- Sư…sư phụ…ta ở đây.

Chu Thiên Giáng run rẩy đứng lên, đi đến chỗ ánh trăng soi trên mặt đất, để cho Lâm Phong có thể nhìn thấy mình.

Lâm Phong thị lực hơn người, vừa thấy Chu Thiên Giáng không bị làm sao, Lâm Phong kích động thiếu chút nữa nhảy vào giữa sông. Tuy nhiên Lâm Phong cũng không ngu ngốc như vậy, đầu mùa xuân nhảy vào sông, bộ xương già của ông chắc không chịu nổi. Lâm Phong rút kiếm ra, chém gãy vài nhánh cây, đem chúng quấn lại ném vào trong nước. Nước sông chảy chậm, Lâm Phong dựa vào nhánh cây nổi trên mặt nước, thả một chân xuống, hướng vào bờ bên kia nhảy sang. Vừa thấy sắp tới bờ, Lâm Phong liền vô lực, vẫn là rơi vào giữa sông.

Hai người ôm cánh tay đông lạnh phát run, Chu Thiên Giáng vội vã lấy ra vài thanh cam thảo, Lâm Phong lấy ra hộp quẹt, thứ này không sợ nước.

BA…BA vài cái, Lâm Phong đốt cam thảo. Chu Thiên Giáng lại đi tìm một ít cành cây khô, đốt cho lửa cháy to lên, hai người hong khô quần áo, sắc trời cũng sáng dần lên.

Chu Thiên Giáng ngựa quen đường cũ, dưới đáy vực men theo côn sông đi ra khỏi núi Lạc Nhạn. Lúc hai người ra khỏi núi Lạc Nhạn đã là giữa trưa, đại quân Chu Tứ đã sớm dẹp xong sơn trại. Phải nói hai bên căn bản không có giao chiến, chỉ cùng nhau la hét, đám lâu la trong sơn trại lền như chim sổ lồng, chạy tứ phía. Mọi người đang lo lắng vì không tìm thấy Chu Thiên Giáng và Trác Hành, không nghĩ tới Chu đại quan nhân lại cùng với Lâm Phong trở về doanh trại.

Các tướng sĩ thấy Chu Thiên Giáng bình an trở về, cùng vui mừng hoan hô. Quách Dĩnh không để ý ánh mắt của mọi người, chạy tới ôm chặt lấy Chu Thiên Giáng kích động khóc to. Chu đại quan nhân an ủi Quách Dĩnh vài câu, kéo tay nàng đi về phía Chiêm Linh và moi người, sau đó cũng nhẹ nhàng ôm lấy Chiêm Linh.

- Phu quân, chỉ cần chàng bình an là tốt rồi, từ giờ trở đi, chàng không được rời khỏi chúng ta.

Chiêm Linh ngượng ngùng nói.

- Yên tâm đi, từ nay về sau, ai cũng đừng nghĩ có thể tách chúng ta ra.

Chu Thiên Giáng vui vẻ nhìn Chiêm Linh nói.

Nói chuyện ngắn gọn với Chiêm Linh vài câu, Chu Thiên Giáng đi nhanh lên phía trên cùng đám người Chu Tứ nhiệt tình ôm nhau.

Lúc tới trước mặt Đại Ngưu, nhìn thấy Đại Ngưu nở nụ cười thật thà chất phác, còn giang tay ra, Chu Thiên Giáng thì lạnh mặt:

- Đồ liệt não, ngươi còn có mặt mũi mà ôm, lão tử muốn đá chết ngươi.

Chu Thiên Giáng nói xong, đúng là tiến lên hung hăng đá mấy phát.

Chu Thiên Giáng đá như vậy, trong lòng Đại Ngưu ngược lại cảm thấy rất vui vẻ. Nếu Chu Thiên Giáng cái gì cũng không nói, chứng tỏ là hắn giận thật, sau khi đánh vài cái, quan hệ của hai người càng tỏ ra thân thiết, Chu Thiên Giáng coi như là xả giận mà thôi.

- Đồ khốn khiếp, lần sau nếu không nghe theo quân lệnh, xem ta thu thập ngươi thế nào. Thiết côn của ngươi đâu, đừng bảo mất rồi nhá? Nếu đánh mất thiết côn, hôm nay lão tử phải giết ngươi.

Chu Thiên Giáng hung tợn mắng.

- Haha, đại nhân yên tâm, vật kia chính là mạng sống của Đại Ngưu ta.

Đại Ngưu nói xong, chỉ vào bên cạnh, thiết côn được dựng ở bên cạnh gốc cây.

Chu Thiên Giáng nhìn bốn phía:

- Chu Tứ, chỉnh đốn binh mã, chúng ta quay về Dư Gia Bình.

- Đại nhân, chúng ta vừa thương lượng một chút, chuẩn bị lưu lại một ngàn binh mã, chiếm cứ sơn trại núi Lạc Nhạn. Nơi này là giao thông trọng yếu, nếu đai doanh Bành thành có xuôi nam, chúng ta sẽ ở trong này cho bọn họ một kích thật mạnh.

Chu Tứ nói.

- Được. Viêc này ngươi đi lo liệu đi. Sư phụ bi nhiễm phong hàn, trước mắt cứ về Dư Gia Bình tĩnh dưỡng vài ngày đã.

Chu Thiên Giáng nói xong, hướng về phía Lâm Phong hô:

- Sư phụ, mời ngài tới đây một chút.

Chu Thiên Giáng nói xong, liếc mắt ra hiệu cho Đại Ngưu.

Ba người đi vào trong lều vải, Chu Thiên Giáng chỉ vào thiết côn, Đại Ngưu vội vàng nhấc lấy một đầu, dùng sức vặn một cái. Cây thiết côn này là Chu Thiên Giáng chế tạo cho Đại Ngưu, trong đó có một đầu rỗng, bí mật này chỉ có rất ít người biết. Hơn nữa xoáy vào khít chặt, người ngoài cũng không nhìn ra được. Bởi vì bên trong có cất một vật quan trọng, cho nên đêm đó sau khi Đại Ngưu thoát khỏi phòng giam, lập tức chạy đi tìm thiết côn khắp nơi.

Đại Ngưu lôi ra một chiếc khăn màu vàng được cuộn lại, đưa cho Chu Thiên Giáng, Lâm Phong vừa thấy, sắc mặt không khỏi căng thẳng. Đây đúng là di chiếu của tiên hoàng mà ông muốn tìm, Lâm Phong sau khi tới Thục Thiên cũng không tìm được thứ này, nghe nói đã bị để lại ở Bành thành, ôn còn vì chuyện này mà lo lắng không thôi.

- Sư phụ, thứ này, có phải là thật không?

Chu Thiên Giáng cẩn thận hỏi.

Lâm Phong cười khổ một cái:

- Nội dung trên đó, ngươi đều xem cả rồi?

- Ừm, không ít người đều đọc rồi, Thất Công chúa cũng biết. Tuy nhiên sư phụ yên tâm, sẽ không ai truyền ra cả.

- Thiên Giáng, hãy giữ gìn nó cẩn thận, tính mạng của Quách Thiên Tín phải dựa vào thứ này.

- Đồ nhi biết, chỉ là muốn xác nhận một chút thật giả thôi.

Chu Thiên Giáng nói xong, lại đưa thứ đó cho Đại Ngưu. Bởi vì không muốn để Quách Dĩnh nhìn thất, thứ này để ở chỗ Đại Ngưu tương đối an toàn.

Mọi người nhanh chóng rút khỏii doanh trại, Chu Tứ lưu lại một ngàn binh mã đóng ở sơn trại, những thứ Trác Hành lưu lại, thật đúng là để những người Chu Tứ này chiếm được tiện nghi. Ít nhất trong vòng nửa năm không phải lo chuyện ăn uống.

Mấy ngàn binh mã trùng điệp đi với thành Dư Gia Bình, Chu Nhị Ngọc Nhi và Thất Công chúa, đã sớm đứng ở ngoài cửa thành chờ đợi. Nhìn thất Chu Thiên Giáng bình an trở về, hai nữ tử hoàng thất kia vui mừng phát khóc.

Tiểu thành lập tức náo nhiệt hẳn lên, Chu Thiên Giáng sai người giết heo mổ trâu, muốn cùng mọi người vui vẻ náo nhiệt một đêm.

Giữa trưa ngày hôm sau, đang lúc mấy người Chu Thiên Giáng thương lượng về nghiệp lớn sau này, một gã thị vệ ngoài cửa chạy vào báo, nói là Bành thành có người đưa tin lại đây, nói nhất định phải gặp mặt Chu Thiên Giáng.

Người đưa tin ở Bành thành vừa tới, mọi người không khỏi sửng sốt, Ngọc Nhi lại vui vẻ bất ngờ khi nhìn thấy người này. Đây không phải ai khác, mà chính là tổng quản Lưu Đại Phúc ở Tĩnh Vương ơhủ. Chẳng những Ngọc Nhi quen thuộc, tất cả mọi người đều biết ông ta.

- Đại Phúc, sao ngươi lại tới đây?

Ngọc Nhi vui vẻ đứng lên.

- Đại Phúc vấn an tiểu thư.

Lưu Đại Phúc khẩn trương khom người hành lễ.

- Lão Lưu, đừng khách khí như vậy, ở đây cũng không có người ngoài.

Chu Thiên Giáng nhiệt tình mời Lưu Đại Phúc ngồi xuống.

- Cô gia, tiểu thư, Vương gia nhà ta đã đến Bành thành. Vương gia để cho ta đến gặp cô gia, muốn mời ngài đi một chuyến, Vương gia có chuyện muốn nói với ngài.

Chu Thiên Giáng vừa nghe:

- Cái gì, muốn ta quay về Bành thành? Nói đùa gì vậy, lão tử vừa từ bên kia trở về, còn chưa được thở đâu.

- Việc này…ta chỉ là truyền lại lời Vương gia. Còn về phần cô gia có đi hay không, tiểu nhân cũng không dám định đoạt.

Ngọc Nhi nhíu mày:

- Đại Phúc, sức khỏe của cha ta vẫn tốt chứ? Mẫu thân đại nhân có an khang không?

- Thưa tiểu thư, Vương gia và vương phi đều khỏe cả, họ đều rất thương nhớ ngài.

Vừa nghe vậy, Ngọc Nhi không kìm nổi nước mắt chảy xuống. Đám người Chiêm Linh vội vàng tiến lên an ủi, Chu Thiên Giáng an bài Đại Phúc ở lại một đêm, bọn họ muốn thương lượng một chút rồi mới trả lời.

Sau khi bàn bạc, tất cả mọi người đều không đồng ý để Chu Thiên Giáng mạo hiểm quay về Bành Thành. Mặc kệ Tĩnh Vương xuất phát từ mục đích gì, nhưng mọi người đều biết đại doanh Bành thành hiện nằm trong tay Thành Võ Hoàng. Nếu chẳng may Thành Võ Hoàng nhận được tin tức, mệnh lệnh cho đại doanh Bành Thành tập kết binh mã vây bắt, chỉ sợ ngay cả Tĩnh Vương cũng không ngăn cản được. Nhưng Tĩnh Vương muốn gặp Chu Thiên Giáng, chắc chắn là có chuyện quan trọng cần nói. Mọi người lại suy xét một chút, cuối cùng quyết định mời Tĩnh Vương đến núi Lạc Nhạn gặp Chu Thiên Giáng. Dù sao khoảng cách từ Bành thành tới núi Lạc Nhạn không phải quá xa, Tĩnh Vương nếu bí mật rời đi hai ngày chắc cũng không ảnh hưởng tới việc gì. Hơn nữa, Chu Thiên Giáng chắc chắn rằng Tĩnh Vương sẽ đến. Bởi vì, trên thư trả lời hắn sẽ nói rõ, Ngọc Nhi cùng hắn đều đến núi Lạc Nhạn.

Đại Phúc mang theo thư trả lời, khẩn trương chạy về Bành Thành. Lúc Tĩnh Vương biết Chu Thiên Giáng không ngờ dám mời ông đi ổ thổ phỉ để gặp mặt, tức giận mắng mỏ hơn một canh giờ. Cuối cùng, Tĩnh Vương cắn răng dậm chân một cái, vẫn là quyết định đi gặp tên tiểu tử này.

Bình Luận (0)
Comment