Chu Thiên Giáng không biết một trăm vị huynh đệ của mình vừa mất mạng tại chân núi Lạc Nhạn, nhìn thấy vẻ mặt Trác Hành âm trầm, còn tưởng rằng gã buồn bực vì tối qua bị đánh lén.
- Trác Hành, sao thế, lại muốn mời ta uống rượu sao?
Chu Thiên Giáng nói xong, tùy ý ngồi xuống đối diện với Trác Hành.
Trác Hành chỉ chỉ vào tờ giấy trên bàn:
- Chu Thiên Giáng, ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ sai người chém đứt chân ngươi. Nếu ngươi không tin, cứ việc thử xem. Dù sao, chỉ cần lưu lại một cánh tay có thể viết chữ là được.
Trác Hành lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng.
- Lời này là nói như thế nào, Chu Thiên Giáng ta là cái loại người không giữ uy tín sao? Ngươi nhìn xem, các phương thuốc trên này có bao nhiêu kỳ diệu.
Chu Thiên Giáng nói xong, giơ tay nhấc lên một tờ:
- Ngươi xem ở trên này, mắc bệnh trĩ phải làm thế nào? Thuốc dán Vĩnh Xương giang, ngươi có biết thế nào là Vĩnh Xương giang thái (tên một loại thuốc trị bệnh trĩ ở Trung Quốc) không? Thứ này rất thần kỳ, chẳng những có thể trị được bệnh trĩ, còn trị được cả lở loét miệng, trên dưới đều dùng được.
BA…Trác Hành vỗ mặt bàn:
- Này đó là bệnh vặt, cho dù không có thượng cổ kỳ thư lão tử cũng có thể trị. Ngươi nghe cho rõ đây, ta muốn người viết ra phương thuốc trị chứng bệnh thương hàn nặng Còn nữa, mấy thứ dụng cụ ở Chu phủ của ngươi là để làm gì, đều phải viết rõ ràng cho ta.
Khó trách Trác Hành tức giận, mấy thứ này viết thì có vẻ thần kỳ, nhưng đều là phương thuốc chữa những bệnh vặt vãnh, Trác Hành căn bản không lạ gì mấy thứ đó.
- Được được, chuyện này không thành vấn đề, tuy nhiên phương thuốc kia ta phải từ từ suy nghĩ, nếu chẳng may viết sai một vị thuốc nào đó, chính là chuyện chết người đấy.
- Ta cho ngươi thời gian, không vội.
- Còn nữa, kêu người của ngươi cách xa ta mười thước, bằng không bọn họ ở bên người làm phiền, ta bị quấy nhiễu, cũng sẽ viết sai.
- Được.
- Ngoài ra, chiếc giường ta ngủ không thoải mái, ta muốn có năm sáu lớp da thú mềm. Chỉ có nghỉ ngơi tốt, ta mới có thể làm việc.
Trác Hành cắn chặt răng:
- Được.
- Còn nữa, viết mấy thứ này rất mệt mỏi, ta muốn mỗi ngày được ăn chim trĩ hấp cách thủy. Buổi tối trước khi ngủ, muốn được ăn canh tổ yến hầm sâm để bồi bổ. Về phần rượu nước ta cũng không bắt bẻ gì cả, ngươi uống gì ta uống thứ đó... ! Đúng rồi, còn một việc…
- Cút.. cút ra ngoài, ngay lập tức đi viết cho lão tử.
Không đợi Chu Thiên Giáng nói xong, Trác Hành tức giận phải bạo phát.
Chu đại quan nhân đáng thương, ngay cả hớp rượu cũng chưa được uống, đã bị nhóm lâu la thô bạo lôi trở về.
Trời vừa tối, Trác Hành tự mình đi kiểm tra sơn trại một chút, lại sai thêm người tới trông chừng Chu Thiên Giáng, sau đó mới trở về gian phòng của mình.
Trác Hành vốn tưởng rằng những người ở ngoài núi bị tổn thất nặng, ít nhất sẽ yên lặng vài ngày. Không nghĩ rằng, giờ sửu rạng sáng ngày hôm sau, phía trên đỉnh núi lại phát ra tín hiệu cầu cứu. Khi Trác Hành chỉnh đốn binh mã chạy tới, sơn trại đã ngập trong ánh lửa, xem ra lại thêm một sơn trại xong rồi.
Việc này cũng chưa kết thúc, đám người Chu Nhất liên tiếp đánh lén dọn sạch sẽ ba toàn sơn trại. Rồi tới ngày thứ tư, lâu la lại báo, bên ngoài núi có rất nhiều binh mã. Trác Hành vội vàng chạy tới đỉnh núi nhìn xem có chuyện gì xảy ra, vừa nhìn thấy mọi chuyện bên dưới, Trác Hành biết rằng, đến lúc phải mang Chu Thiên Giáng rời đi rồi.
Chu Tứ thống lĩnh năm nghìn binh mã, ngày đêm hành quân, rốt cuộc cũng tới được núi Lạc Nhạn. Tuy nhiên, Chu Tứ không hạ lệnh tấn công núi, mà để cho mọi người nghỉ ngơi một ngày. Liên tục mấy ngày hành quân vất vả, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Chu Tứ chuẩn bị sáng sớm ngày hôm sau, chính thức tấn công núi bắt Trác Hành.
Màn đêm vừa buông xuống, Chu đại quan nhân đang say giấc nồng, bị bốn gã lâu la gọi dậy. Không đợi cho Chu Thiên Giáng hiểu xem có chuyện gì, đã bị nhốt vào trong bao tải.
Trác Hành thu dọn vài thứ đơn giản, mang theo bảy tên thân binh, lấy danh nghĩa đi tuần, lặng lẽ rời khỏi tổng trại. Trác Hành hiểu rằng đại nạn của sơn trại đã đến, nếu còn không rời đi chỉ sợ cũng không còn kịp nữa. Nếu thực sự bị vây ở trong này, muốn chạy cũng không có nơi nào để đi.
Dưới ánh trăng, đám người Trác Hành không xuống núi, mà là men theo sườn núi tiến về phương bắc. Trác Hành làm như vậy, cũng là để tránh gặp phải người của sơn trại đi tuần tra. Nếu chẳng may đám lâu la biết được, Đại vương bỏ lại bọn họ chạy trốn, sơn trại chắc chắn sẽ như ong vỡ tổ.
Chu Thiên Giáng ở trong bao bố xóc nảy, dạ dày cảm giác như phiên giang đảo hải, cuối cùng tên vác bao bố cũng mở bao ra. Trác Hành sai người buông Chu Thiên Giáng ra, nơi này cách xa sơn trai bốn năm dặm, Trác Hành cũng không sợ bị người nhín thấy.
- Trác Hành, ngươi muốn đưa lão tử chạy đi đâu?
Chu Thiên Giáng kinh hoàng quát.
- Haha, đương nhiên là trở về Bành thành, bổn quân sư sớm đã sở phía tây Bành thành mua một tòa nông trang, khi nào ngươi chép xong kì thư, bổn quân sư sẽ thả ngươi trở về.
- Chó chết, có quỷ mới tin lời của ngươi. Ngươi không nói rõ ràng, lão tử không đi.
Chu Thiên Giáng xoay xoay cánh tay, dứt khoát ngồi xuống mặt đất.
- Ngươi không đi, ta sẽ giết ngươi.
Trác Hành lạnh lùng nói.
Chu Thiên Giáng biết rằng gã sẽ không giết mình, vừa muốn mắng thêm mấy câu, chợt nghe thấy một giọng nói già nua, từ trong núi truyền ra.
- Trác Hành, thả Thiên Giáng ra, lão phu tha cho ngươi một mạng.
Trong rừng, có một thân ảnh gầy gò vọt ra. Lâm Phong trong tay cầm kiếm nhỏ, ánh mắt tang thương mang theo một tia sát khí. Nhìn thấy Lâm Phong đến, Qủy Y Trác Hành kinh hãi, kéo dây cương, giục chiến mã lui về sau mấy bước.
- Sư phụ... lão nhân gia ngài cuối cùng cũng đến rồi.
Chu Thiên Giáng vừa nhìn thấy Lâm Phong, kích động muốn đứng lên, lại bị hai gã thân binh bên cạnh Trác Hành ấn xuống mặt đất.
Lâm Phong yên lặng đi về phía trước, Trác Hành rút ra ngâm châm:
- Đứng lại, ngươi mà dám bước lên trước một bước, ta sẽ khiến Chu Thiên Giáng chịu nỗi đau của vạn độc.
Trác Hành ngoài miệng nói cứng rắn, nhưng trong nội tâm lại đang run rẩy. Trên núi chỉ có một con đường có thể đi, bên trái là vực sâu vạn trượng, bên phải là rừng rậm. Trác Hành không rõ Lâm Phong còn có đồng bọn hay không, cũng không dám tùy tiện đi vào rừng. Nhưng phía trước có Lâm Phong, nếu lui về sơn trại mà nói, chỉ sợ cũng bị đại quân vây khốn.
- Trác Hành, lão phu nói lại lần nữa, ngươi thả Chu Thiên Giáng ra, đêm nay lão phu tha cho ngươi một mạng. Tuy nhiên, việc ngươi giết chết hơn một trăm thủ hạ của Đại Ngưu, về sau ta sẽ tính khoản nợ máu này với ngươi.
Lâm Phong lanh lùng nói.
Chu Thiên Giáng ngồi dưới đất sửng sốt:
- Cái gì? Tên khốn khiếp này giết chết hơn một trăm huynh đệ?
Chu Thiên Giáng giật mình nhìn Lâm Phong.
- Đúng vậy, Đại Ngưu làm trái quân lệnh, để cho Trác Hành dụ vào núi, khiến cho một trăm vệ binh bị loạn tiễn bắn chết.
Nói xong, Lâm Phong cũng không khỏi hơi đổi sắc mặt.
Những người đi theo Chiêm Linh đều là trong trăm người mới chọn được một, không ít người còn do chính tay Lâm Phong dậy dỗ. Nếu như chết trên chiến trường còn đỡ, không ngờ bị bọn lâu la nhỏ nhỏ dùng loạn tiễn bắn chết, quả thật làm người ta đau lòng.
- Trác Hành, ngươi tên khốn khiếp này, lão tử thề không tha cho ngươi.
Chu Thiên Giáng nghiễn răng nghiến lợi mắng.
Lâm Phong cũng có chút hối hận, không sớm một chút truy tìm tung tích Chu Thiên Giáng, hay nói cách khác, nếu có ông đi cùng thì mọi chuyện có lẽ đã không như thế này. Ngày đó Lâm Phong rời kinh, một đường xuôi nam, căn bản cũng không có đi vào các hiệu Chu Ký Ngân trên đường để tìm hiểu tin tức. Lâm Phong đi không chậm, xuyên qua Bành thành, lướt qua núi Lạc Nhạn, ngay cả thành nhỏ Dư Gia Bình cũng không tiến vào liền chạy thẳng đến Thục Thiên. Sau khi Lâm Phong đến Thục Thiên, thông qua Chu Tam mới biết được một chút tin tức. Tuy nhiên, lúc đó Dư Thủ Xương ở Bành thành phát ra tin tức, Chu Thiên Giáng trốn khỏi đại la, Lâm Phong liền không chạy đến. Tới tận mấy ngày trước, Chu Tứ nhận được tin tức, nói là Chu Thiên Giáng bị giữ chân ở núi Lạc Nhạn, Lâm Phong lúc này mới cùng với Chu Tứ mang theo binh mã đuổi đến nơi này.
Đêm nay đại quân không có kế hoạch hành động, chỉ có điều Lâm Phong hơi lo lắng, nên một mình chạy tới sơn trại thám thính. Lâm Phong cũng không có tìm thấy nơi giam giữ Chu Thiên Giáng ở trong sơn trại, tuy nhiên, lại phát hiện đám người Trác Hành vác theo bao bố đi ra khỏi sơn trại. Lâm Phong cũng một đường bám theo, tìm thời cơ thích hợp sẽ bắt Trác Hành lại. Ông cũng biết rõ là khinh công của Trác Hành rất cao, cho nên Lâm Phong cũng không vội vã động thủ. Cho tới tận khi Chu Thiên Giáng đạp rách bao bố, Lâm Phong mới thấy không uổng phí công sức bám theo, lúc này mới hiện thân ép Trác Hành thả người.
Từ trong lời chửi mắng của Chu Thiên Giáng, Trác Hành hiểu rõ dù cho đêm nay buông tha cho Chu Thiên Giáng, những người này sớm muộn gì cũng sẽ tiến hành đuổi giết mình. Đã như vậy, không bằng dẫn theo Chu Thiên Giáng làm con tin, chờ hắn chép xong thượng cổ kỳ thư, chính mình sẽ giết người diệt khẩu, sau đó mai danh ẩn tích.
Nghĩ tới đây, Trác Hành cười lạnh vài tiếng:
- Lam Phong, Trác mỗ kính trọng ngươi là tiền bối trong giang hồ, cũng tự nhận mình không phải đối thủ của ngươi. Nhưng, nếu như ngươi tiếp tục không tránh ra, ta sẽ giết chết Chu Thiên Giáng, lưỡng bại câu thương.
Trác Hành nói xong, thu hồi ngâm châm xuống ngựa, rút binh khí đi tới trước mặt Chu Thiên Giáng.
Trác Hành vừa đến, hai gã thân binh đang giữ chặt Chu Thiên Giáng cũng nới lỏng tay, vài người cầm binh khí đứng chắn ở phía trước.
Lâm Phong nắm chặt thanh kiếm trong tay, chuyện đã đến nước này, ông cũng không dám manh động. Chu Thiên Giáng chính là yếu điểm của ông, Lâm Phong sợ nếu cứ tiếp tục ép Trác Hành, gã sẽ làm ra việc điên rồ.