Ầm.. rắc rắc.. tảng đá lớn bị đẩy sang một bên, đồng thời một chiếc sừng trâu cũng bị gãy. Da Luật Đậu Cáp đau lòng nước mắt chảy ra. Tuy nhiên, lúc này nàng cũng không có thời gian rảnh trấn an thanh ngưu.
- Đại Ngưu, mau rút lui.
Da Luật Đậu Cáp vừa mới hô xong, trên vai liền trúng một mũi tên.
Đại Ngưu đang nấp sau chiến mã tránh tên bắn, vừa thấy Da Luật Đậu Cáp bị thương, gào lên một tiếng, mang theo thiết côn xông tới.
Trác Hành cũng bị hành động của thanh ngưu làm cho giật mình, gã không nghĩ tới tảng đá lớn chắn ở trên đường, không ngờ thanh ngưu có thể đẩy sang một bên.
- Nhanh, bắn tên vào thanh ngưu.
Trác Hành vội vàng hô lên.
Ngay khi Trác Hành vừa ra lệnh, ba bóng người vọt lên. Cầm đầu chính là Chiêm Linh, tuy nàng ta đang có thai nhưng kinh công lại tốt nhất trong ba người. Hơn nữa, xích huyết kiếm trong tay chém sắt như chém bùn, mục tiêu của Chiêm Linh chính là Trác Hành.
Trác Hành cũng là người am hiểu khinh công, hai người vừa giao chiến, sau một chiêu kiếm của Trác Hành đã bị Chiêm Linh chém gãy. Trác Hành hoảng sợ, vội vàng dùng khinh công chạy trốn vào trong rừng.
Chu Nhất và Hạ Thanh bắt đầu xông vào đám lâu la đang bắn tên chém giết, để cho các huynh đệ phía dưới có cơ hội rút khỏi bao vây.
Chiêm Linh một lòng muốn bắt được Trác Hành, không để ý bản thân đang có thai, dùng chân khí mạnh mẽ đuổi theo. Trác Hành cảm giác được kiếm khí của thanh kiếm màu đỏ phía sau kia, tóc đều dựng cả lên, liều mạng chạy trốn. Lúc ở Chu phủ, gã cũng không biết rằng Chiêm Linh có bao nhiêu lợi hại. Trác Hành tự nhận bản thân khinh công bậc nhất thiên hạ, không có nghĩ tới, bên người Chu Thiên Giáng còn có người tài ba như vậy.
Hai người một trước một sau rời khỏi chiến trường, nếu không phải Trác Hành quen thuộc địa hình, chỉ sợ trên lưng đã có mấy lỗ thủng.
Đang trong lúc truy đuổi, Chiêm Linh chợt cảm giác bụng dưới có một trận quặn đau, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lăn xuống núi. Chiêm Linh chống kiếm xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trác Hành chạy thoát. Chiêm Linh biết rằng mình bị động thai khí, điều tức một hồi, mới cảm giác thoải mái một chút. Khi bình tĩnh lại Chiêm Linh cũng có chút sợ hãi, vừa rồi nếu chẳng may Trác Hành quay lại, kết quả nhẹ nhất chính là đứa bé trong bụng của nàng không giữ được. Chiêm Linh biết rằng mình không thể động thủ lần nữa, nàng không dám đi qua nơi chiến đấu vừa rồi, chỉ có thể trèo lên lên đỉnh núi, sau đó đi vòng để xuống núi.
Trận chiến này, làm Chu Nhất và Hạ Thanh đau lòng muốn chết, ước chừng tổn thất hơn một trăm vị huynh đệ. Ba trăm người, giờ rút lui còn không đến hai trăm người. Chuyện này còn không nói, quan trọng là Chiêm Linh cũng chưa có trở về.
Đại Ngưu ngây ngốc đứng ở ngoài núi Lạc Nhạn, lúc này đây, ý nghĩ tự sát tạ tội cũng có. Nếu chẳng may Chiêm Linh xảy ra chuyện gì, gã không biết sau khi đại nhân trở về, có thể đuổi mình ra khỏi đội ngũ không.
Mọi người vẫn chờ đợi cho đến lục mặt trời lặn, vẫn không thấy bóng dáng của Chiêm Linh. Lần này, trong lòng Chu Nhất cũng bốc lên một trận hàn khí.
Ở ngoài núi Lạc Nahnj, mọi người lòng như lửa đốt, đang lúc Chu Nhất chuẩn bị dẫn binh mã vào núi tìm người là lúc, Chiêm Linh như kỳ tích hiện ra trước mắt mọi người.
Chiêm Linh không phải là lạc đường hay bất ngờ xuất hiện, mà là lúc nàng đang vòng qua núi, không ngờ phát hiện một sơn động, nối liền giữa núi Lạc Nhạn với vách đá phía sau đỉnh Vọng Bút của sơn trại thứ hai. Cửa ra tuy là vách đá, nhưng khoảng cách với đỉnh núi chỉ khoảng tầm hai trượng. Nếu phái một đội binh mã lặng lẽ đi xuyên qua sơn động, cao thủ như Chu Nhất Hạ Thanh có thể nhảy lên, sau đó vứt dây thừng kéo những người khác lên, như vậy chúng ta hoàn toàn có thể giáng cho Trác Hành một đòn nặng. Chiêm Linh vì muốn xác minh rõ tuyến đường, nên giờ mới trở về doanh trại.
Khi Chiêm Linh biết được trận này tổn thấy hơn môt trăm huynh đệ, cũng chấn động không nói lên lời. Nếu như là trên chiến trường, người dẫn binh là Đại Ngưu và Da Luật Đậu Cáp đều phải dựa theo quân pháp xử trảm. Nhưng nơi này không phải chiến trường, Đại Ngưu với Da Luật Đậu Cáp cũng không phải thủ hạ của Chiêm Linh, Chiêm Linh hiểu mình không thể làm như vậy.
Chiêm Linh nhìn sắc mặt ngưng trọng của mọi người, hướng về phía Chu Nhất hỏi:
- Đại Ngưu đâu?
- Tiểu tử kia bị trói lại rồi.
Chu Nhất mang theo tức giận nói.
- A. Trói lại rồi hả? Đậu Cáp đâu?
Chiêm Linh trong lòng tự nhủ, đừng nói Da Luật Đậu Cáp cũng bị trói lại chứ.
- Da Luật tiểu thư bị trúng tên, đang ở cùng với hai con trâu của nàng ta.
Hạ Thanh tiếp lời nói.
Hôm nay Da Luật Đậu Cáp dũng mãnh ngoan cường, đều chiếm được sự công nhận của mọi người. Đặc biệt là thanh ngưu bị thương của nàng, lai càng được mọi người tôn kính.
Chiêm Linh thở dài một tiêgs:
- Trên chiến trường không có vị tướng nào bất bại, tuy rằng bọn họ cãi lại quân lệnh, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, đợi sau khi Thiên Giáng trở về rồi hãy xử lý Đại Ngưu. Hạ Thanh đại ca, dẫn đường đi, ta muốn đi xem Đậu Cáp
Hạ Thanh nghe vậy, nhanh chóng đi trước dẫn đường, ở một thân cây phía sau doanh trướng, Đại Ngưu bị trói chặt, Da Luật Đậu Cáp thì đang khổ sở đứng nhìn. Quách Dĩnh đã xử lý xong vết thương, trên vai Da Luật Đậu Cáp còn quấn băng trắng.
Nhìn thấy Chiêm Linh đi tới, Đại Ngưu bị trói trên đất không khỏi cúi đầu xấu hổ. Da Luật Đậu Cáp cũng ngại ngùng không biết phải nói gì, một tay vuốt ve chiếc sừng bị gãy của thanh ngưu, một bên nhìn Đại Ngưu đang ngồi dưới đất.
- Chu Nhất đại ca, cởi dây thừng cho Đại Ngưu.
Chiêm Linh quay đầu lại nói.
Đại Ngưu nghển cổ lên:
- Không được, không ai được cởi trói hết. Hơn một trăm huynh đệ vì ta mà chết, Đại Ngưu ta không thể sống một mình trên đời được.
Đại Ngưu hai mắt đỏ lên, vì sai lầm mình mắc phải mà áy náy.
Chu Nhất đi lên trước, đá vào người Đại Ngưu một cước:
- Câm miệng, nơi này không tới lượt ngươi nói, đại nhân hiện không có ở đây, mọi chuyện đều phải nghe theo Chiêm Linh cô nương.
Chu Nhất nói xong, vuvng đao chém đứt dây thừng.
Da Luật Đậu Cáp cũng không biết phải nói gì cho phải, chỉ còn cách im lặng không nói gì, mặc cho Chiêm Linh xử lý.
Chiêm Linh đi qua, đưa tay sờ sờ thanh ngưu, hôm nay nếu không phải con trâu này phát uy, chỉ sợ không có mấy người có thể trốn thoát.
- Đậu Cáp, các ngươi cũng đừng khổ sở nữa, mọi chuyện nên xử lý thế nào, đều đợi Thiên Giáng trở về quyết định. Hiện tại, chúng ta đều phải giữ vững tinh thần, đêm nay chúng ta sẽ đêm khoản nợ máu này đòi lại.
Chiêm Linh tỉnh táo nói.
Vừa nghe phải đòi lại nợ máu, Đại Ngưu đang đần người lập tức tỉnh táo lại:
- Chủ mẫu đại nhân, cho dù chết trận, Đại Ngưu cũng muốn phải báo thù cho các huynh đệ.
Chiêm Linh gật gật đầu:
- Đại Ngưu huynh đệ, chắc chắn sẽ trả thù được, thiên quân vạn mã chúng ta cũng đã đi qua rồi, đám sơn tặc nho nhỏ này không ngờ dám càn rỡ như vậy, quyết không thể dung thứ cho bọn chúng sống trên đời.
Chiêm Linh nói xong, tập hợp những người quan trọng lại cùng một chỗ, bắt đầu tính toán đêm nay hành động. Vốn Chiêm Linh cũng muốn kéo dài thời gian, đợi sau khi Chu Tứ tới, mới tiến hành thảo phạt. Nhưng Trác Hành lại dụ đám người Đại Ngưu ra để giết, hoàn toàn khơi dậy phẫn nộ của Chiêm Linh. Tuy nhìn trong sơn trại thổ phỉ nhiều gấp mười lần binh lực của nàng ta, nhưng nếu chân chính ở ngoài bày trận thế, Chiêm Linh tự tin có thể đánh tan đám ô hợp đó. Nhưng ở trong núi, Chiêm Linh cũng không dám cùng Trác Hành triển khai đánh chính diện. Hơn nữa, Chu Thiên Giáng còn ở trong tay đối phương, cũng không thể ép Trác Hành được. Cho nên, dùng cách này để đối phó, vừa có thể làm hao mòn sinh lực của chúng, còn có thể khiến chúng sinh ra áp lực tâm lý. Khi Chu Tứ bọn họ đến, Chiêm Linh tin tưởng tuyệt đối có thể đánh vào trong phòng tuyến cuối cùng của đối phương, bức Trác Hành thả người.
Dựa theo kế hoạch, đêm nay Chiêm Linh dẫn quân, đưa mọi người tới cửa sơn động bí mật kia. Sau đó Chu Nhất Hạ Thanh, mang theo một trăm vị huynh đệ, tiến tới đỉnh Vọng Bút triển khai đột kích bất ngờ.
Trong tổng trại trên núi Lạc Nhạn, tuy vừa mới đại thắng, nhưng tâm tình của Trác Hành vẫn rất tồi tệ. Thuộc hạ của Chu Thiên Giáng nhiều người tài giỏi, Trác Hành hiểu rằng sơn trại này không thể ở lâu được nữa. Cho dù gã có thả Chu Thiên Giáng lại, chỉ sợ những người đó cũng vì tổn thất hôm nay mà tiêu diệt sơn trại của bọn họ. Trác Hành cũng biết, mấy kẻ thuộc hạ của Chu Thiên Giáng mà liều mạng, thì sẽ không giống với đám quan binh Bành thành cưỡi ngựa xem hoa.
Trác Hành một bến ngồi uống rượu, một bên ngồi đọc kỳ thư do Chu Thiên Giáng chép ra. Tuy rằng không ít câu nói gã đều xem không hiểu, nưng Trác Hành biết rằng thứ “văn chương trong y thuật” nên như thế này. Dựa vào y thuật của Trác Hành, Chu Thiên Giáng nghĩ muốn lừa gã cũng phải tốn không ít sức lực.
Trác Hành đang xem chăm chú, một gã lâu la đi đến:
- Bẩm báo Đại vương, tảng đá dưới chân núi đã dọn dẹp sạch sẽ, binh khí khôi giáp thu được cũng đã nhập kho.
- Trác Hành khẽ gật đầu:
- Những thi thể đó, các ngươi xử lý như thế nào?
- Bắc trại vương đã sai người thu thập vào cùng một chỗ, đưa đến cửa núi rồi ạ.
- Ừ, giao cho bọn họ cũng tốt, lộ rõ sơn trại chúng ta cũng là người nhân nghĩa. Lui xuống đi, thông báo với các sơn trại, cần tăng cường cảnh giới. Đúng rồi, đưa Chu Thiên Giáng tới đây cho ta.
Trác Hành phân phó một tiếng, tên lâu la vội vã rời đi dẫn người. Không đầy một lát sau, Chu Thiên Giáng được vài tên lâu la áp giải tới, đi vào gian phòng của Trác Hành.