Trác Hành nghiến răng, gã bị loại huyết sát này kích thích tràn đầy phẫn nộ. Trác Hành biết nhân mã của Chiêm Linh sẽ không rời đi, ngay tức khắc lệnh cho sáu sơn trại còn lai, tập hợp sáu trăm binh lực, lao xuống núi chuẩn bị báo thù. Trác Hành cũng không bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, gã ở hai bên đường núi bố trí mai phục, tự mình xuất mã giả vờ bị việc tối qua chọc giận, muốn dụ Chiêm Linh tới chỗ mai phục.
Cửa ra phía nam núi Lạc Nhạn, Da Luật Đậu Cáp nhìn thấy nam nhân nhà mình đã trở về, hia người kích động chạy tới ôm lấy nhau. Ngay cả Chu Nhất cũng không ngờ, mấy người Hạ Thanh đánh bậy đánh bạ, vậy mà có thể trốn được ra ngoài sơn trại.
Không đợi mọi người thương lượng bước tiếp theo sẽ làm gì, thám báo chạy tới, báo rằng lâu la trên núi bắt đầu xuất động. Chiêm Linh vừa nghe, lập tức triển khai thế trận, chuẩn bị nghênh chiến với Trác Hành.
- Chu Nhất, Đậu Cáp, chờ một lát hai người xuất binh, toàn lực giết chết sơn tặc. Mọi người không cần lo lắng cho an toàn của Thiên Giáng, giết càng nhiều, càng lợi hại, Trác Hành càng không dám làm gì Chu Thiên Giáng.
Chiêm Linh bình tĩnh ra lệnh.
- Linh nhi, để Chu Nhất đại ca nghỉ ngơi một chút, bọn họ đã vất vả cả đêm, trận này để ta đánh.
Da Luật Đậu Cáp mang theo búa to, hưng phấn nói.
- Đậu Đậu, còn có ta.
Đại Ngưu cũng nói với theo.
Chiêm Linh cười cười:
- Được, vậy giao cho vợ chồng hai người nhưng có một điểm cần chú ý, nhất định không được lên núi. Bọn họ chỉ cần đi ra ngoài chúng ta liền đánh, nếu không ra thì thôi.
- Yên tâm đi, có Đại Ngưu ta ra mặt, không phạm sai lầm được.
Đại Ngưu dắc ý nói.
Tuy Đại Ngưu cũng bôn ba cả đêm, nhưng gã vừa nhìn thấy Da Luật Đậu Cáp, căn bản cũng không cảm thấy mệt. Hai người nhà Đại Ngưu nhận được mệnh lệnh, lập tức chỉnh đốn binh mã, đợi Trác Hành đến.
Chiêm Linh lúc này phạm sai lầm rồi, nàng vốn tưởng Da Luật Đậu Cáp là một nữ nhân khôn khéo, chắc chắn sẽ không vọt vào trong nói. Không ngờ rằng, có Đại Ngưu đi theo, Da Luật Đậu Cáp lo lắng cho Đại Ngưu, hai vợ chồng một hơi đuổi giết vào trong núi, rơi vào ổ mai phục của Trác Hành.
Binh lực Trác Hành chia làm hai đường, một đường mai phục ở hai bên núi, số nhân mã còn lại, đi theo gã chạy ra khỏi cửa nam núi Lạc Nhạn.
Trác Hành tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng không phải kẻ dễ bị kích động. Gã ta làm như vậy, cũng là muốn tự mình nhìn xem, khả năng chiến đấu của đội quân Chiêm Linh ở mức độ nào. Tối hôm qua tây trại gần như bị tiêu diệt toàn bộ, khiến Trác Hành hoài nghi trong tây trại có không ít người của Chu Thiên Giáng làm nội gián. Nếu không phải là binh mã của Chiêm Linh có sức chiến đấu rất dũng mãnh, thì tức là trong sơn trại của gã, có ẩn nấp không ít gián điệp, gã nhất định phải tự tay dọn dẹp sạch.
Cổng vào núi Lạc Nhạn, nhân mã của Trác Hành còn chưa toàn bộ đi ra, Da Luật Đậu Cáp và Đại Ngưu đã xông lên.
Đám lâu la trong sơn trại nhìn thấy thân hình cực đại của Da Luật Đậu Cáp, không ít người lo lắng cho thanh ngưu có thể bị đè bẹp mất. Trác Hành không để ý đến Da Luật Đậu Cáp, thúc ngựa trực tiếp phi về phía Đại Ngưu.
Đại Ngưu thấy Trác Hành không ngờ lao tới chỗ mình, hưng phấn đến miệng cũng không khép được. Tuy nhiên, thanh ngưu của Da Luật Đậu Cáp xông lên trước, nhận lấy chiêu đầu tiên của Trác Hành.
- Đậu Đậu, nàng tránh ra, để ta.
Đại Ngưu giơ thiết côn, đứng ở cạnh sốt ruột hô lên.
- Còn chờ cái gì, hai ta cùng lên.
Da Luật Đậu Cáp vừa giao thủ, liền phát hiện mình không phải đối thủ của Trác Hành, nếu không phải thanh ngưu chiếm ưu thế, chỉ sợ hai chiêu liền thua rồi.
Đại Ngưu lúc này mới phản ứng lại, đúng thế, lúc này còn nghĩ tới quy củ gì nữa. Hai đánh một không phải là càng lợi thế sao.
- Các huynh đệ…Giết.
Đại Ngưu rống lên một tiếng, vó ngựa nhấc cao, đập một côn về phía Trác Hành.
Trác Hành nhẹ nhàng nghiêng lưng tránh khỏi, tuy gã không đối phó được với cao thủ như Lâm Phong, nhưng công phu so với Đại Ngưu và Da Luật Đậu Cáp đều mạnh hơn nhiều. Tuy nhiên, hai người này đều là loại đấu pháp liều mạng, ngươi đâm ta một kiếm ta cũng phải chém ngươi một rìu. Nếu chỉ là Da Luật Đậu Cáp còn dễ đối phó, vì dù sao Trác Hành cũng chiếm thế thượng phong về tốc độ. Theo như tính toán của Trác Hành, sau năm chiêu là có thể đánh nàng mập này ngã khỏi thanh ngưu. Nhưng Đại Ngưu vừa gia nhập trận chiến, trận hình lập tức bị thay đổi.
Đại Ngưu chiêu thức vô cùng đơn giản, chỉ là từng côn từng côn không ngừng đập xuống, thuộc vào loại đấu pháp giết người không đền mạng. Da Luật Đậu Cáp thì lại ác độc, không chém người thì lại chém ngựa. Trác Hành cầm dây cương tả xung hữu đột, vài lần thiếu chút là bị nện rơi khỏi ngựa.
- Mọi người nghe lệnh, rút lui.
Trác Hành bất hạnh, bên cạnh gã không có đại tướng, dựa vào một mình bản thân căn bản chống đỡ không nổi.
Hơn nữa, trên chiến trường hai bên vừa giao thủ, cao thấp lập tức được phân rõ, lâu la sơn trại căn bản không phải là đối thủ.
Trác Hành đỡ hai đòn của rìu và thiết côn, chấn động suýt chút nữa bị ngã khỏi ngựa. Trác Hành không dám chậm trễ, quay đầu ngựa bỏ chạy.
- Đại Ngưu chết dẫm, có bản lĩnh đừng dựa vào nữ nhân. Dựa vào sự bảo hộ của đàn bà, ngươi có phải là nam nhân không?
Trác Hành cố ý khích bác.
Lúc làm y quan trong Chu phủ, Trác Hành đối với sự nóng nảy và tính cách của Đại Ngưu, đều hiểu rõ ràng.
Quả nhiên, Đại Ngưu vừa nghe vậy, đã sớm bỏ lời Chiêm Linh vứt ra đằng sau:
- Đồ liệt não đừng có chạy, có gan thì hai ta cùng đấu một trận, xem ai ngã xuống trước.
Đại Ngưu rống lên, thúc vào bụng ngựa đuổi theo.
Da Luật Đậu Cáp sợ Đại Ngưu một mình đánh không lại Trác Hành, vung rìu vỗ vào mông ngựa, liền vọt chạy theo. Hai vị chủ tướng xông lên, các tướng sĩ không nhận được lệnh lui binh, chỉ có thể cùng chạy theo vào núi Lạc Nhạn.
Đám người Chiêm Linh đang đứng ở phía xa quan sát tình hình, vừa thấy hai người kia không nhớ gì cả, giỏi thật đấy, lại còn đem toàn bộ quân dẫn vào trong núi.
- Đại Ngưu chết tiệt, chống lại quân lệnh, tí nữa trở về xem ta có bỏ đói gã vài ngày không. Chu Nhất, Hạ Thanh, ba người chúng ta đi tiếp ứng, những người còn lại không có mệnh lệnh không được vào trong núi.
Chiêm Linh vừa thấy tình huống này, chỉ có thể tự thân xuất mã.
Đội ngũ khoảng ba trăm quân gần như đều bị hai người Đại Ngưu dẫn đi, Chiêm Linh chỉ mang theo hơn ba bốn mươi người từ trong sơn trại lao ra. Hơn nữa Chiêm Linh còn lo lắng cho an toàn của Quách Dĩnh, không thể đem toàn bộ người đều mang đi.
- Không được, ta cũng đi.
Quách Dĩnh lập tức kích động nói.
- Chiêm Linh cô nương, ngươi thân thể không tiện, vẫn là ở lại đây đi, ta cùng Hạ Thanh đại ca mang theo hơn mười huynh đệ là được.
Chu Nhất vội vàng khuyên nhủ.
Chiêm Linh nghiêm mặt:
- Đây là quân lệnh, không được cãi lệnh. Dĩnh tử, ngươi dám không nghe lời ta sẽ cho người đưa ngươi trở về.
Chiêm Linh dù sao ở trên thảo nguyên cũng là thống lĩnh xông ra từ chém giết, khuôn mặt của nàng ta, khi giận thực sự khiến Quách Dĩnh sợ hãi.
Hạ Thanh vừa thấy, biết không ngăn cản được, đành phải nói;
- Chiêm cô nương, nếu như cô nương muốn đi,, cũng phải đồng ý với hai người chúng ta, không được động thủ.
- Thời gian cấp bách, đi nhanh đi.
Chiêm Linh nói xong, thả người từ trên soái xe xuống, trực tiếp nhảy lên lưng một chiến mã.
Nhìn thấy Chiêm Linh xông ra ngoài, Chu Nhất an bài một vài huynh đệ coi chừng Quách Dĩnh, sau đó vội vã cùng Hạ Thanh đuổi theo.
Lại nói Đại Ngưu càng đuổi càng hăng, mắt thấy khoảng cách với Trác Hành mỗi lúc một gần hơn. Trong giây lát, Trác Hành vèo một cái, từ trên lưng ngựa nhảy lên, từ trên sườn núi thả người tới.
Da Luật Đậu Cáp ngẩn ra:
- Không xong, mau dừng lại, các huynh đệ, rút lui.
Da Luật Đậu Cáp phát hiện chẳng những Trác Hành bỏ ngựa, mà đám lâu la phía trước cũng không ít người bỏ lại chiến mã. Đường núi nhỏ hẹp, cứ tiếp tục tiến lên sẽ bị tắc ở phía trước, khiến cho truy binh phía sau tốc độ bị chậm lại. Da Luật Đậu Cáp cũng không phải kẻ lỗ mãng, lập tức phát giác được tình hình không ổn.
Đúng lúc này, phía sau đội ngũ vang lên tiếng nổ ầm ầm, mấy khối đá cực lớn bị đẩy từ trên đỉnh núi xuống.
- Khốn khiếp, có giỏi thì đừng chạy, xuống đây cùng ông nội đánh ba trăm hiệp.
Đại Ngưu tức giận chỉ vào Trác Hành mắng to.
Trác Hành đứng ở lưng chừng núi cười lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ đựng phải thằng ngốc, thật là ông trời có mắt, để gã có thể tiêu diệt được đội quân này.
- Người đâu, bắn tên.
Theo mệnh lệnh của Trác Hành, hai bên sườn núi có không ít lâu la giương cung, ngắm xuống phía dưới bắn.
Thịt trên mặt Da Luật Đậu Cáp run lên, đối với đội ngũ phía sau hét to:
- Các ngươi tránh ra.
Da Luật Đậu Cáp hiểu được không đem chướng ngại trên đường dọn đi, bọn họ đều phải chết ở đây.
Da Luật Đậu Cáp quơ lưỡi rùi to, ngăn cản mưa tên đang bắn xuống, cũng may mấy tên lâu la dùng không phải là trọng cung, phần lớn là cung nỏ tự tạo, nên uy lực không lớn.
- Lão Ngưu, phải dựa vào ngươi rồi.
Da Luật Đậu Cáp nói xong, thanh ngưu bên dưới như hiểu ý của nàng, rống lên một tiếng, rồi vọt tới tảng đá lớn.