Trác Hành cũng uống không ít, tuy không có say, nhưng suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn. Chu Thiên Giáng vừa đi, Trác Hnahf cũng nằm ở trên giường ngủ.
Ban đêm, từng bóng đen tay cầm trường đao tiến vào núi Lạc Nhạn. Một vị huynh đệ ẩn núp trong sơn trại, đã sớm đứng ở cửa vào đợi đám người Chu Nhất đến.
Núi Lạc Nhạn có bảy ngọn núi, khoảng cách cũng không phải quá xa, cho nên cũng dễ dàng trợ giúp cho nhau. Hơn nữa, tiến có thể công lùi có thể thủ, gặp nhiều quan binh bao vây cũng có thể dễ dàng chuyển đi.
Trong bóng đêm, phía trên đại điện vẫn đốt đuốc, đám người Đại Ngưu và Hạ Thanh đều đang híp mắt suy nghĩ, giả bộ đang ngủ say. Nhưng trong lòng mỗi người, đều đề cao cảnh giác chờ đợi thời cơ.
- Không xong rồi, phía tây trại bên kia bị công kích, mau đánh thức Đại vương.
Ngoài đại điện truyền đến một trận ầm ỹ, nghe được tiếng bước chân gấp rút, Hạ Thanh khoát tay, trong tay bay ra ba khối gỗ bắn ra ngoài.
Ba ba ba… Trong đại điện đuốc đều bị rơi xuống đất, thừa dịp đám thủ hộ chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Đại Ngưu hai tay mở rộng, dùng sức, hô lớn một tiếng:
- Mở ra cho ta.
Cạch…vài âm thanh gẫy vụn vang lên, thanh gỗ to bị Đại Ngưu đụng gãy, Đại Ngưu lại bồi thêm một cước, là người đầu tien nhảy lên xông thẳng ra ngoài.
Trong đại điện mọi người đang bị tiếng la hét bên ngoài làm cho ngây người, làm gì nghĩ tới hàng rào phía trong bị tù nhân công kích. Trong sơn trại cũng không giống như nhà lao Hinh Bộ, không có mấy thứ gông xiềng, để tiện ăn uống giải quyết nhu cầu cá nhân, mấy người này cũng không bị trói lại. Còn nữa, Trác Hành có quy định không được bắt cóc tống tiền, nên nhà tù sơn trại có rất ít tù nhân, nên địa phương này cũng không có nhà lao dùng riêng để giam giữ tù nhân. Vốn phòng ở đã ít, chính bọn họ còn không có đủ chỗ ở, nên đưa mấy người này tới nhốt ở đại điện là tốt lắm rồi. Bây giờ thì hay rồi, đám người Đại Ngưu vừa ra khỏi nha giam, ai ai cũng như sói đói vậy.
- Không xong, tù nhân chạy trốn rồi.
Theo một tiếng hô to, trong ngoài lập tức trở nên rối loạn.
Đám người Hạ Thanh đã đoạt được không ít binh khí, thấy có người theo cửa chính đại điện không ngừng tiến vào, Hạ Thanh vội vã hét lên với Đại Ngưu:
- Đại Ngưu, phá vách tường, lao ra.
Đại Ngưu lại rống lên một tiếng, lao vào vách tường. Tường ở đại điện vốn là dùng tấm ván ghép lại, vốn không thể chịu được sức của Đại Ngưu va vào.
“Oanh” một tiếng, Đại Ngưu phá đổ một bên tường, ngay sau đó cả đại điện đều sụp xuống. Đám lâu la vừa mới xông lên, bao gồm cả nhóm người Hạ Thanh, đều bị vùi giữa đống đổ nát. Cây đuốc trong đại điện tắt vụt, xung quanh lập tức lâm vào một mảnh tối đen.
Hạ Thanh run lên nhúc nhích người, đá văng mấy thanh gỗ:
- Mau, xông ra.
Hạ Thanh vừa hô, một bên lật tấm ván gỗ, kéo vị huynh đệ chạy nhanh ra ngoài.
Ở giữa những tiếng la hét, đại điện bị sụp xuống bắt đầu xuất hiện từng đầu người đang chạy ra. Xung quanh một vùng tối đen, cảnh tối lửa tắt đèn khiến không ai nhận ra ai với ai. Vừa mới bò lên thấy người bên cạnh thò đầu ra, không nói hai lời, quơ lấy gậy liền đập.
Tiếng kêu khóc, tiếng chửi rủa, trong phạm vi đại điện loạn cả lên, giống như phòng tắm tập chung vậy. Bao gồm cả đám lâu la vừa mới chạy đến, cũng không biết phải cứu ai.
Trác Hành đang ngủ, bị người đánh thức dậy, vừa nghe tây trại bị tập kích, kinh sợ toàn thân toát ra một tầng mồ hôi.
- Người đâu, bảo vệ gian phòng của Chu Thiên Giáng, bất kể kẻ nào dám đi cứu hắn, giết không cần hỏi.
Trác Hành ngay lập tức hạ lệnh.
- Đại vương, có phải nên phái binh cứu viện đi tây trại.
- Không cần, thổi tù và, ra lệnh huynh đệ ở tây trại mau chóng rút lui, chạy về tổng trại.
Trác Hành vừa nói, nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài.
Trác Hành mới ra khỏi phòng, chợt nghe có người hô lên tù nhân bỏ trốn. Không đợi Trác Hành đi đến xem xét tình hình, đại điện liền sụp xuống.
Trác Hành tức giận, mặt tím lại:
- Người đâu, đốt đuốc, không được hoảng loạn.
Trác Hành dừng bước, vì trời tối ông ta cũng không dám đi lên phía trước.
Hạ Thanh cũng không biết rằng lúc này có bao nhiêu huynh đệ, lúc đại điện sụp xuống có thể trốn thoát, dù sao đã đặt ra đường rút lui, các huynh đệ chỉ cần thừa dịp loạn lạc theo kế hoạch xuống núi là được. Hạ Thanh tin tưởng tố chất của những huynh đệ này, trừ phi bị vật nặng rơi vào đầu làm choáng váng, nếu không những tấm ván gỗ đó căn bản không giữ chân được bọn họ.
- Đại Ngưu…Đại Ngưu, ngươi ở đâu?
Hạ Thanh đè thấp âm thanh xuống gọi.
Đại Ngưu là người duy nhất gặp may mắn, chính gã đụng đổ tường, rồi lao ra ngoài chính vì vậy mà tránh được một kiếp bị chôn vùi. Hạ Thanh gọi vài tiếng, phát hiện không ai đáp lại, Hạ Thanh vừa thấy có không ít lâu la đang giơ đuốc tiến lại, biết không thể chờ đợi thêm nữa.
- Các huynh đệ, đi theo ta…rút lui.
Hạ Thanh hô lên, cũng không quản có người đi theo không, liền chạy vọt tới cửa chính sơn trại.
Đúng lúc này, chỉ nghe một giọng khàn thô hưng phấn hô lên:
- Haha, thiết côn của lão tử, cuối cùng cũng tìm được rồi.
Đại Ngưu quay quay cây gậy sắt, từ trong phòng vọt ra, có thiết côn trong tay, Đại Ngưu như hổ thêm cánh. Mấy huynh đệ vừa từ đống đổ nát bò ra, vừa nghe thấy âm thanh đều tập trung về phía Đại Ngưu.
Trác Hành tức giận run người, giơ tay rút ra ba độc châm, bắn về phía Đại Ngưu. Độc châm của Trác Hành trong vòng ba thước có thể đả thương người, vượt qua khoảng các này, ông ta cũng không thể bắn tới người đối phương.
Đại Ngưu đang hăng, vừa nhìn thấy Trác Hành, Đại Ngưu ánh mắt liền sáng lên:
- Các huynh đệ, tiểu tiwr này chính là Trác Hành, giết hắn.
Đại Ngưu nói xong, dẫn đầu lao đến.
Trác Hành bực tới mức muốn tự sát, vốn định đánh lén một chút, không nghĩ tới, Đại Ngưu vừa hô, mười mấy người liền đánh lại đây. Lâu la trong sơn trại căn bản không có tố chất, cùng đánh nhau với mấy người kia, đám lâu la đầu óc choáng váng quay đầu bỏ chạy, mặc người ta đuổi giết Đại vương của mình.
Trác Hành cũng không dám để mình rơi vào thế bị bao vậy, nhanh chóng lùi về phía sau chạy mất. Đại Ngưu vừa muốn đuổi theo, lại nghe xa xa Hạ Thanh hô:
- Đại Ngưu, mau rút lui.
Đại Ngưu vừa nghe, căm giận mắng một tiếng, magn theo các huynh đệ chạy về phương hướng Hạ Thanh vừa rút khỏi.
Trác Hành dừng bước, lúc này mới bình tĩnh lại, hướng về phía cửa sơn trại trầm giọng hô lên:
- Binh mã ngoài cửa trại nghe lệnh, không cần biết trong hay ngoài, chỉ cần tiếp cận cửa trại, lập tức bắn chết.
Trác Hành trong lòng tự nhủ từ tổng trại muốn xuống núi, hất định phải đi qua cổng trại, chỉ cần đóng cổng lại, xem các ngươi chạy được đi đâu.
Đại Ngưu và đám người Hạ Thanh hội hợp ở một chỗ, nhìn các huynh đệ đều bình yên vô sự, Hạ Thanh lúc này mới yên tâm.
- Đi, xông ra.
Hạ Thanh lạnh lùng ra lệnh, gã biết rằng không lao ra cửa trại, căn bản không có đường sống.
Trác Hành đứng ở trên cao, mặt như hàn thiết nhìn xuống. Bên trong cổng trại có một hàng lâu la đang đứng, cung tiễn nhằm ngay vào đám người Đại Ngưu đang lao xuống.
Đúng lúc này, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh lóe lên, từ trên cổng trại có hai gã lâu la nhảy xuống. Hai người này trong tay cầm đao, từ phía sau chém giết đám cung thủ.
Mấy tên tiểu tử xui xẻo, không nghĩ sẽ có người tập kích từ phía sau, lập tức trận hình bị rối loanh. Hạ Thanh và đám người Đại Ngưu đã vọt xuống, đáng thương cho tên lâu la trưởng nhóm cung thủ, một mũi tên cũng chưa kịp bắn đã phải đi gặp Diêm vương.
Trác Hành nhìn thấy hết thảy, tức giận môi run run:
- Người đâu, cùng bản vương xông lên.
Trác Hành sắp phát điên rồi, dẫn theo người rút trường kiếm vọt xuống.
Khi Trác Hành đến cổng trại là lúc, đám người Đại Ngưu Hạ Thanh cộng thêm hai tên lâu la phản bội, đã sớm biết mất trong rừng núi tối om.
Trải qua hơn một canh giờ, hỗn loạn trong sơn trại cuối cùng cũng lắng xuống. Nhìn khắp nơi đều là thương binh, Trác Hành mang theo kiếm vọt vào căn phòng giam giữ Chu Thiên Giáng. Lúc này, Chu đại quan nhân không ngờ đang ngủ như heo, phía ngoài có ầm ỹ thế nào chăng nữa, căn bản cũng không ảnh hưởng đến mộng đẹp của hắn.
Trác Hành sai người xách đến một thùng nước lạnh, tạt vào người Chu Thiên Giáng. Chu đại quan nhân giật mình rùng mình một cái, rồi mới từ trong mộng bừng tỉnh.
- Xem người của ngươi làm ra chuyện tốt gì kìa.
Trác Hành kéo cổ áo Chu Thiên Giáng, lôi hắn ra ngoài. Lúc này, gã cũng không thèm để ý đến việc lịch sự nữa rồi.
Nhìn bên ngoài một đống hỗn độn, Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu, giống như đang ở trong sương mù Hạ Thanh hình như từng nói qua với hắn, đêm nay phải vượt ngục.
- Trác Hành, người của ngươi cũng kém quá đi, ta xem ngươi vẫn là nên thả ta sớm một chút, bằng không sơn trại của ngươi ngăn không nổi nhân mã của ta.
Chu Thiên Giáng ôm bả vai, người bị lạnh có hơi run rẩy.
Trác Hành cũng không nói gì, lại đem Chu Thiên Giáng kéo đến một gian phòng khác:
- Từ bây giờ trở đi, tiểu tử ngươi ở đây, chép ra nội dung của thượng cổ kỳ thư. Nếu dám viết bậy, hoặc là không biết, lão tử sẽ chặt một chân của ngươi.
Trác Hành hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, mệnh lệnh mười mấy người canh gác bên người Chu Thiên Giáng, chỉ cần hắn không viết liền đánh. ần này, Chu đại quan nhân cũng không còn chiêu gì nữa, chỉ có thể bắt đầu viết linh tinh.
Sắc trời đã sáng rõ, Trác Hành kiểm tra lại nhân số, sau đó sai người đi tây viện xem xét. Bọn người Chu Nhất cũng ác độc thật đấy, gần như tiêu diệt toàn bộ nhân mã ở tây trại.