Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 426 - Chương 311: Tin Tức Nội Bộ (2)

Chương 311: Tin tức nội bộ (2)

Chu Thiên Giáng ngâm nga biểu hiện của bệnh ung thư phổi cửa kiếp trước, ngay cả kiếp trước còn không có phương pháp trị, đừng nói là kiếp này. Tuy nhiên, Chu Thiên Giáng cố ý nói vậy để trì hoãn chút thời gian.

Trác Hành nghe xong ánh mắt phát ra tia sáng kỳ dị, thân là thầy thuốc, ông ta biết bệnh trạng đúng như lời Chu Thiên Giáng nói. Thậm chí, chỉ mấy câu ngắn gọn đã nói ra chỗ thiết yếu, ngay cả ông ta cũng cảm thấy mặc cảm. Trác Hành tuyệt đối tin tưởng, lời của Chu Thiên Giáng chắc chắn phải xuất phát từ miệng một thất thuốc. Nội dung có tính kỹ thuật cao như vậy, không phải một người bình thường có thế nói được.

- Được, rất tốt, vì Chu đại nhân học rộng hiểu nhiều, Trác Hành ta cũng muốn cùng ngài uống một trận. Người đâu, chuẩn bị rượu và thức ăn.

Trác Hành tâm tình cực kỳ vui mừng, nếu Chu Thiên Giáng, cái gì cũng đều nhớ rõ, vậy cũng không cần phải lặn lội đường xa đi Thiên Thanh rồi, trước mắt chính là quyển kỳ thư sống.

Nhìn bộ dạng của Trác Hành, Chu Thiên Giáng trong lòng cũng thoải mái, chính mình biến thành bảo vật, người này sẽ không dám làm gì mình.

Chu Thiên Giáng ở trong phòng ăn uống, còn ở đại điện, Đại Ngưu và đám người Hạ Thanh chỉ có cơm thừa canh cặn. Đại Ngưu tức giận đấm vào hàng rào gỗ lớn tiếng chửi bới, nhất định đòi ra ngoài đi đại tiện.

Một gã đầu mục cầm gậy gỗ đi tới:

- Hét cái gì mà hét, chỉ có ngươi là nhiều chuyện, từ trưa đã đi ba bốn lượt, lão tử không hầu hạ được.

- Huynh đệ nghe ta nói này, là do đồ ăn của các người không tốt, lão tử bị tiêu chảy. Ngươi nếu không sợ nhốt ta ở đây, đợi lát nữa hun Đại vương các ngươi ta cũng mặc kệ.

- Hỗn đản, nếu không phải Đại vương có lệnh, lão tử không đánh ngươi không được. Vài người đến đây, đi theo gã, đừng để cho tiểu tử này chạy mất.

Gã đầu mục nói cong, bốn gã lâu la đi tới, cẩn thận mở hàng rào thả Đại Ngưu ra.

Ra khỏi đại điện, Đại Ngưu nhìn thoáng qua mọi nơi, trong sơn trại tầng tầng trọng binh canh gác, muốn lao ra ngoài quả thật rất khó.

Đại Ngưu cúi đầu, đi đến điểm chỉ định, một gã lâu la hung hăng tiến lên, đá một cước:

- Thành thật một chút, không được nhìn đông nhìn tây.

Nói xong, vụng trộm ném ra một khối đá tròn.

Đại Ngưu ngẩn ra, phát hiện tên lâu la này đang không ngừng nháy mắt với gã. Đại Ngưu vội vàng nhặt hòn đá tròn, đi vào trong nhà xí.

Đại Ngưu cẩn thận xem kĩ tảng đá trong tay, phát hiện mặt trên viết một hàng chữ nhỏ “đêm nay tấn công, xin đừng phản kháng”. Trong sơn trại, huynh đệ đã nhận được tin tức của Chu Nhị, biết đêm nay sẽ có một trận ác chiến, cho nên các huynh đệ trong sơn trại dựa theo lời Chu Nhị, nói cho đám người Đại Ngưu không cần nhân cơ hội phản kháng. Lần tấn công này chỉ bức Trác Hành không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không quân cứu viện chân chính sẽ hành động.

- Đồ liệt não, lão tử không biết chữ, thứ này viết cái gì chứ?

Đại Ngưu nhìn chữ trên tảng đá, gấp gáp đổ mồ hôi hột, khôi giáp trên người gã đã tháo bỏ, mặc áo đơn, mang cục đá này về nhất định sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, chỉ sợ nội dung viết trên này cũng bị bại lộ, có khi cả vị huynh đệ vừa rồi cũng bị lôi ra.

Đại Ngưu nhìn khắp mọi nơi, rơi vào đường cùng, cái khó ló cái khôn, dùng mồ hôi thấm ướt chữ trên tảng đá, sau đó dùng sức ấn mạnh vào cánh tay mình. Cũng vì Đại Ngưu dùng sức quá mạnh, mà mấy chữ đó có chút nhòe. Đại Ngưu xem cũng không nhận ra, chứ đừng nói là nhìn phản, nhưng dù sao có chữ là tốt rồi. Đại Ngưu ném tảng đá vào hầm cầu, đứng lên một thân thoải mái đi ra ngoài.

Trở lại trong hàng rào, Đại Ngưu tỏ ra không có chuyện gì, nhìn ngắm bên ngoài một chút, sau đó đi nhanh tới trước mặt Hạ Thanh, ngồi xổm xuống. Huynh đệ xung quanh lập tức hiểu được Đại Ngưu cùng Hạ Thanh có chuyện cần nói, khẩn trương vây quanh, che kín hai người.

- Lão Hạ, ngươi mau nhìn xem, đây là chữ gì?

Đại Ngưu nói xong, vén áo đưa cánh tay tới.

Hạ Thanh sửng sốt:

- Đây là?

Hạ Thanh kỳ quái nhìn Đại Ngưu hỏi.

- Huynh đệ trong sơn trại, đưa tin cho.

Đại Ngưu hưng phấn nói.

Hạ Thanh vừa nghe, vội vã nghiêm túc nhìn. Sau nửa ngày, cả thân đổ mồ hôi, cuối cùng cùng nhìn được sáu chữ.

- Lão Hạ, trên đó nói gì vậy?

Đại Ngưu nhỏ giọng hỏi.

Hạ Thanh cau mày, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ:

- Kỳ quái, chẳng lẽ binh mã của Chu Tứ tới rồi? Không có khả nắng, bọn họ làm sao có thể nhanh như vậy đã đuổi tới.

- Ngươi nói gì? Lão Tứ mang binh tới, thật tốt quá.

Đại Ngưu nhe răng, hận không thể cười ra tiếng.

- Không phải, ta chỉ đang cảm thấy kỳ quái, thế nào mà đêm nay Chu Nhất lại tấn công, đến cứu chúng ta? Sáu chữ trên này, chính là “đêm nay tấn công, phản kháng”. Xem ra Chu Nhất muốn chúng ta thừa dịp chém giết sẽ xông ra ngoài, nhưng bọn họ cũng không biết rằng đại nhân không ở cùng với chúng ta. Hành động mù quáng như vậy, Đại Ngưu, hay là ngươi nghĩ sai rồi?

Hạ Thanh nghi hoăc nhìn Đại Ngưu, gã cũng không biết, đám mực đen đen phía trước từ “phản kháng” chính là hai từ “xin đừng”.

Đại Ngưu gãi đầu, nhìn nhìn cánh tay của mình:

- Không biết nữa, huynh đệ kia ném cho ta tảng đá, ta liền đem chữ trên đó ấn lên cánh tay mình. Lão Hạ ngươi cũng biết là ta không biết chữ, chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta tự mình viết hay sao?

Hạ Thanh bắt đầu lo lắng, gã tin tưởng mấy chữ này Đại Ngưu không viết ra được. Nếu là huynh đệ sơn trại mạo hiểm tới đưa tin, chắc chắn sẽ không phải giả. Nếu thực sự như vậy, cần phải báo chuyện này cho Chu Thiên Giáng, để Chu Thiên Giáng còn có chuẩn bị.

Lúc này Chu đại quan nhân và Trác Hành thân thiết như huynh đệ, ở trong phòng ngủ Trác Hành uống rượu lưỡi cũng to ra. Trác Hành uống rượu là giả, ông ta muốn thừa dịp Chu Thiên Giáng say rượu, moi ra càng nhiều bí mật càng tốt. Nhưng, Chu đại quan nhân là say thật, hắn ước gì mình say ba ngày, khiến cho Trác Hành không có biện pháp gì. Đến lúc đó, đại quân Chu Tứ vừa đến, ưu thế về binh lực cũng như sức chiến đấu dũng mãnh, có thể trực tiếp ép Trác Hành thả người. Nếu không, núi Lạc Nhạn này gã cũng không giữ được. Người của Chu Tứ không giống như quan phủ đi tiêu diệt thổ phỉ, cưỡi ngựa xem hoa xong quay về báo kết quả. Một khi đã động thủ, mặc dù binh lực ngang nhau, cũng đánh cho sơn trại hoa rơi nước chảy.

Trác Hành vừa thấy Chu Thiên Giáng nói không ra lời, chỉ có thể sai người đưa hắn về phòng giam của chính mình. Chu Thiên Giáng xiêu vẹo ra khỏi phòng, vừa ra cửa chợt nghe thấy phía đại điện truyền đến tiếng ồn ào.

Tuy nhìn Chu Thiên Giáng bộ dạng say rượu, nhưng cũng có một phần là giả bộ, nghe thấy tiếng Đại Ngưu tranh cãi ầm ĩ, Chu Thiên Giáng quay đầu nhìn Trác Hành:

- Ta muốn cùng…huynh đệ.. bọn họ…nói vài câu, để bọn họ…đừng làm loạn.

Có lẽ là do rượu khiến “tìnhh cảm” hai người thân thiết hơn, Trác Hành không ngờ mỉm cười gật gật đầu, để mấy tên lâu la đỡ Chu Thiên Giáng đi qua đó.

Chu Thiên Giáng ngã trái ngã phải, đi tới đại điện vừa vào cửa, chợt nghe Đại Ngưu hô lên:

- Đại nhân…đại nhân ngài tới đây một chút.

Chu Thiên Giáng khuôn mặt đỏ hồng, nhìn một góc đại điện, vừa muốn nói gì đó, miệng vừa mở ra “ọe” một tiếng, nôn ra đầy đất.

Bảy tám tên lâu la bên cạnh Chu Thiên Giáng đều bịt mũi, hận không thể một cước đá hắn ngã xuống đất. Người đỡ hắn cũng buông lỏng tay ra, Chu Thiên Giáng nhân cơ hội xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới. Nếu Trác Hành đồng ý, thì mọi người đều đứng ở xa bịt mũi nhìn, cũng không có lại gần ngăn cản.

Chu Thiên Giáng âm thầm cắn đầu lưỡi một cái, tự ép chính mình phải tỉnh táo một chút, Chu Thiên Giáng hai tay vịn vào hàng rào gỗ, chịu đựng khó chịu trong dạ dày bốc lên.

Hạ Thanh nhìn chung quanh, không tệ, mọi người đều bị trận nôn của Chu Thiên Giáng làm cho không dám lại gần. Hạ Thanh bịt lỗ mũi,, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, ngài phải tỉnh táo một chút, đêm nay Chu Nhất muốn tấn công lên núi, bảo chúng ta nhân cơ hội phản kháng.

- A.. ọe.

Chu Thiên Giáng lại nôn thêm lần nữa, thần trí cũng tỉnh táo không ít.

- Ngươi nói cái gì? Chu…Nhất.. muốn…tấn công…núi?

Chu Thiên Giáng trừng đôi mắt đỏ vằn lên hỏi.

- Đúng vậy, huynh đệ trong sơn trại truyền tin tức đến, chắc không phải là giả. Đại nhân, làm sao bây giờ?

Hạ Thanh bị mùi khó chịu làm cho muốn hôn mê, cố gắng nén bồn nôn nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng mồm há to, thở dốc vài cái, đầu óc thanh tỉnh lên nhiều:

- Hạ Thanh…ngươi…có thể phá vỡ…hàng rào này không?

- Hẳn là không thành vấn đề.

- Ừ…vậy…các ngươi xông ra ngoài…không cần lo cho ta.

- Không được, không thể để một mình đại nhân ở lại được.

- Nghe…nghe theo mệnh lệnh…Trác Hành…không dám giết ta…các ngươi không cần…phải lo cho ta…đây là quân…quân lệnh.

Chu Thiên Giáng nói xong, hai tay khẽ chống lên hàng rào gỗ, không đợi Hạ Thanh nói gì, loạng choạng đi trở về.

- Đại nhân…đại nhân.

Hạ Thanh sốt ruột nhìn Chu Thiên Giáng, nếu Chu Thiên Giáng nói ra hai từ quân lệnh, gã không thể không chấp hành. Nhưng, Hạ Thanh rất lo lắng dưới sự giận dữ Trác Hành sẽ làm hại Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng bị người lôi vào trong phòng giam, kéo hắn quẳng lên trên giường, vội vã bịt mũi khẩn trưởng rời đi. Chu Thiên Giáng ngấm hơi rượu, cái gì cũng mặc kệ, ngả đầu ngáy o o.

Trong đại điện, Hạ Thanh rơi vào đường cùng, đành phải bắt đầu bố trí nhiệm vụ, cũng xác định rõ tuyến đường xuống núi.

Bình Luận (0)
Comment