Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 425 - Chương 311: Tin Tức Nội Bộ (1)

Chương 311: Tin tức nội bộ (1)

- A… Thiên Giáng… chàng thế nào, bọn họ không đối phó với chàng chứ?

Chiêm Linh vừa nghe thấy giọng của Chu Thiên Giáng, kích động hét lên.

Quách Dĩnh cũng nghe thấy giọng nói của Chu Thiên Giáng, không kìm nổi thúc ngựa lao lên. Da Luật Đậu Cáp cũng vỗ vào thanh ngưu, kêu ừm một tiếng rồi cũng vội vàng tiến lên.

Nhìn thấy ba nữ tử đi đến trước trận, Trác Hành khẽ mỉm cười, khoát tay áo để thuộc hạ đưa Chu Thiên Giáng tới. Trác Hành cũng đi dạo trong Chu phủ, nên những nữ tử này gã đều biết mặt. Tuy chỉ là ba nữ tử, nhưng Trác Hành biết không ai trong số họ là rơm rạ cả.

Chu Thiên Giáng vừa đến phía trước đội ngũ, lập tức cười hì hì phất phất tay áo.

- Ta rất tốt, các nàng đều trở về đi, ta ở trên núi chơi vài ngày sẽ quay về tìm các nàng.

Chu Thiên Giáng nhìn thấy Chiêm Linh mang theo ba trăm nhân mã, căn bản không đủ để khiến Trác Hành dao động. Dưới tình huống này mà động thủ, Trác Hành lại có lợi thế về địa hình, các nàng căn bản sẽ chịu thiệt. Buôn bán lỗ vốn Chu đại nhân không làm, hắn muốn Chiêm Linh trở về, chính là ý bảo nàng chờ đại quân Chu Tứ tới rồi lại quay lại đây.

- Chu đại ca, Ngưu Ngưu nhà ta không bị ức hiếp chứ? Gã mà dám ngược đãi Ngưu Ngưu nà ta, lão nương sẽ nổi lửa đốt cả núi Lạc Nhạn này.

Da Luật Đậu Cáp trừng mắt hô lên.

Chu Thiên Giáng nghe vậy mà toàn thân nổi da gà, hai người này hết “Đậu Đậu” lại “Ngưu Ngưu”, không biết còn tưởng rằng thon thả lắm. Con bà nó chứ, hai vị này cộng lại sắp được gần tấn, quả thực khiến người ta buồn nôn chết đi được.

- Đại Ngưu tiểu tử đó còn sướng hơn ta, yên tâm đi.

Chu Thiên Giáng hô lên với Da Luật Đậu Cáp.

Chiêm Linh nhìn thấy Chu Thiên Giáng thực sự không có việc gì, lúc này mới tạm yên lòng. Ánh mắt lạnh lùng, xích huyết kiếm trong tay chỉ vào Trác Hành:

- Ngươi nghe đây, thả tướng công của ta ra, bản cô nương đáp ứng giao ra hai vạn lượng bạc trắng. Nếu không, lão nương thề san bằng núi Lạc Nhạn này.

Trác Hành nhếch miệng cười:

- Ta nói này Chiêm cô nương, nam nhân của ngươi ở trong tay ta, các ngươi dám đánh, ta liền dám giết hắn. Huống hồ, chỉ bằng ngần ấy nhân mã, bổn quân sư còn chưa đặt vào mắt.

- Ngươi dám, có bản lĩnh lại đây cùng bổn cô nương đấu một trận.

Quách Dĩnh nhướn mày lên, tức giận nói.

- Dĩnh tử, đừng nóng nảy, đổi lấy tướng công rồi nói sau. Thế nào, hai vạn lượng bạc, còn không đủ để đổi lấy tướng công nhà ta sao?

Chiêm Linh tiếp tục đàm phán.

- Giá trị của Chu đại nhân, không chỉ dừng ở con số này.

- Được lắm, bản cô nương còn tặng kèm trang bị cho năm trăm kỵ binh.

Chiêm Linh lạnh lùng nói.

Trác Hành khẽ mỉm cười:

- Chiêm cô nương, điều kiện đưa ra thật mê người. Ta thấy hay là thế này đi, cho ta suy nghĩ một ngày, sau đó lại trả lời các ngươi.

Trác Hành nhìn binh mã phía sau Chiêm Linh, một đám đằng đằng sát khí, gã trước cứ tìm kế hoãn binh rồi tính tiếp. Chỉ cần Chu Thiên Giáng giao thượng cổ kỳ thư ra, cho dù nhân mã trên sơn trại bị giết hết cũng không sao.

- Được. Bản cô nương liền cho ngươi một ngày suy nghĩ. Trác Hành, nếu ngươi dám có hành động bất lợi với tướng công, dù cho ngươi có chạy tới chân trời góc biển, bản cô nương cũng muốn chém đầu của ngươi.

Chiêm Linh lạnh lùng nói xong, liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái, sau đó khoát tay, cùng Quách Dĩnh và Da Luật Đậu chậm rãi lùi lại phía sau. Nhìn thấy Chiêm Linh dần lui lại, Chu Thiên Giáng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hắn biết Chiêm Linh không phải người lỗ mãng, hẳn là hiểu nên đánh trận này như thế nào.

Trác Hành mang theo nụ cười chiến thắng, dẫn binh quay trở về sơn trại. Trác Hành đề xuất thời gian suy nghĩ là một ngày, chính là muốn lợi dụng thời gian này, bức Chu Thiên Giáng nói ra tung tích của thượng cổ kỳ thư. Trác Hành biết rằng Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ không mang nó theo người, nếu cất giấu ở những nơi rất nguy hiểm… Trác Hành chuẩn bị ép Chu Thiên Giáng, bằng trí nhớ chép lại bộ kỳ thư đó. Có thể viết được bao nhiêu thì viết, tóm lại, Trác Hành không có ý định để Chu Thiên Giáng sống sót rời khỏi đây.

Chiêm Linh lãnh binh lui về phía sau năm dặm, sau đó lệnh binh mã dừng lại. Vừa rồi tuy trận thế đằng đằng sát khí, nhưng Chiêm Linh hiểu như vậy không đủ để uy hiếp Trác Hành.

- Người đâu, lập tức về thành mời Chu Nhị đại ca liên lạc với ám tử trên sơn trại. Bất kể thế nào, đêm nay ta cũng muốn vào núi, hạ được một đỉnh núi của bọn chúng.

Chiêm Linh lạnh lùng phân phó.

Quách Dĩnh cả kinh:

- Linh nhi, làm vậy không sợ Trác Hành làm hại tướng công nhà chúng ta sao?

Chu Nhất nghe thấy vậy, cũng ngăn cản nói:

- Đúng vậy, vẫn là đợi Chu Tứ đến thì hơn, lúc đó chúng ta dốc toàn lực bức Trác Hành thả người. Hơn nữa, trong núi có người của chúng ta, có lẽ có thể âm thầm cứu đại nhân và mấy người Đại Ngưu ra ngoài.

Chiêm Linh lắc lắc đầu:

- Trác Hành người này lắm mưu nhiều kế, gã vừa rồi muốn suy nghĩ một ngày, thực chất là đang tìm cách kéo dài thời gian. Nhưng ta cứ có cảm giác gã đang muốn gây bất lợi cho Thiên Giáng. Đối phó với loại người đó, nếu không cho hắn nếm chút đau khổ, hắn sẽ không chịu thành thật đàm phán với chúng ta. Mọi người yên tâm, đêm nay chúng ta đả thương bọn chúng càng nặng, Trác Hành càng không dám đụng vào Chu Thiên Giáng. Bởi vì trong lòng Trác Hành hiểu rõ mình không phải đối thủ của chúng ta, thì Thiên Giáng và mọi người sẽ trở thành bùa hộ mệnh của gã.

- Ta đồng ý với ý kiến của Chiên Linh. Ở trên thảo nguyên, nếu muốn bảo vệ được bầy cừu, chỉ có cách khiến cho sói sợ hãi.

Da Luật Đậu Cáp lập tức ủng hộ ý nghĩ của Chiêm Linh.

Chu Nhất nghiêm túc nhìn vẻ mặt Chêm Linh, liền biết không khuyên can được nàng. Tuy nhiên, Chu Nhất cũng cảm thấy lời Chiêm Linh có đạo lý,:

- Vậy thì được, tuy nhiên cô nương phải đáp ứng ta, đêm nay chúng ta lên núi, cô nương không được đi cùng.

Chiêm Linh cảm kích gật đầu, dựa theo suy đoán của nàng, sau khi bắt được mấy người Thiên Giáng, chắc chắn Trác Hành sẽ điều trọng binh canh gác ở tổng trại. Có mấy người Chu Nhất, chỉ cần mang theo một trăm binh tinh nhuệ, trên cơ bản có thể tiêu diệt hết sơn tặc trên một ngọn núi.

Trác Hành cũng xem thường đám người Chiêm Linh quá mức, gã chẳng thể ngờ được, vài cô gái yếu ớt nhưng tâm địa còn ác độc hơn cả gã, lại có thể nửa đêm công kích vào núi Lạc Nhạn.

Trong sơn trại trên núi Lạc Nhạn, Trác Hành lần này không đem Chu Thiên Giáng tới đại điện, mà là đi tới phòng ngủ của ông ta. Tuy căn phòng đơn sơ, nhưng bố trí rất nhã nhặn Hơn nữa, trong phòng còn tràn ngập mùi dược thảo.

- Chu đai nhân, tất cả đều là người hiểu chuyện, Trác mỗ đến thật ra là muốn kết giao bằng hữu với ngài. Nếu mọi người hiện tại đều là địch nhân của Đại Phong, lão Quốc Cữu cũng đã yên nghỉ ở Tây Sơn, ân oán trước kia của chúng ta có thể xóa bỏ được rồi. Chỉ cần ngài giao ra thượng cổ kỳ thư, Trác Hành cam đoàn sẽ không làm ngài bị thương, cũng không đả thương một cọng tóc dưới tay ngài.

Trách Hành châm một cây hương, trong phòng lập tức tràn ngập một mùi thơm ngát.

Chu Thiên Giáng hít sâu một hơi nói:

- Đây là hương ngưng thần tỉnh não, Trác tiên sinh tay nghề giỏi thật. Ngươi nói lời này làm cho ta có chút hồ đồ rồi, nếu muốn cùng ta trở thành bằng hữu, vậy vần gì ngươi phải ép ta giao ra thượng cổ kỳ thư?

- Haha, Chu đại nhân, đừng quên ta là sơn tặc, không phải người lương thiện đi phát gạo. Tốn bao nhiêu sức lực mới có thể bắt được cá lớn như vậy, tại hạ cũng phải cho các huynh đệ một công đạo chứ.

Chu Thiên Giáng cười ha ha:

- Trác Hành, chúng ta cũng không cần vòng vo nhiều, vẫn là câu nói kia, ngươi thả người của ta ra, ta sẽ đưa cho ngươi thượng cổ kỳ thư.

- Được, nếu Chu đại nhân có thành ý, tại hạ hỏi trước một chút, cuốn sách đó hiện tại đang ở nơi nào?

Trách Hành chăm chú nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng, nghĩ muốn qua nét mặt của hắn để đoán được lời nói thật hay giả.

- Nước Thiên Thanh, trong mộ của Ô Tộc.

Chu đại quan nhân vẻ mặt chân thành nói.

Nghe thấy vậy, Trác Hành thật muốn quất hai cái vào miệng hắn. Tiểu tử ngươi giỏi lắm, từ nơi này tới Thiên Thanh, ít nhất phải mất hơn hai tháng đi không ngừng nghỉ. Nói cách kkhác, trong hai tháng này, ông ta cũng không thể giết Chu Thiên Giáng.

- Chu đại nhân, ngươi đang khiêu chiến tính nhẫn nại của tại hạ sao?

Trác Hành sắc mặt lạnh xuống.

- Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, ta đây cũng không có biện pháp. Ngươi nên biết, ca ca của Chiêm Linh là Đại thống lĩnh Ô Tộc, ta đem thứ quý giá nhất cất ở đó, so với để ở bất cứ nơi nào trong Đại Phong đều an toàn hơn. Với lại, mộ địa của Ô Tộc với họ là thánh đia, có trọng binh canh gác, chẳng khác gì là giúp ta bảo vệ thượng cổ kỳ thư.

- Chu Thiên Giáng, ngươi đã dám để kỳ thư đặt ở Thiên Thanh xa xôi như vậy, thế nội dụng trên đó, Chu đại nhân hẳn là nhớ được một phần.

- Haha, sao có thể nói là nhớ rõ một phần, mà dù cho có đọc ngược lại ta cũng đọc được.

Chu Thiên Giáng dõng dạc nói.

- Hả, vậy mơi Chu đại nhân nói xem, bệnh nan y phế phủ, trong kỳ thư có chú giải không?

Trác Hành ánh mắt không khỏi sáng lên, trong lòng tự nhủ, chỉ cần ngươi nhớ rõ là tốt rồi, lão tử khỏi cần phải mất thời gian đi lấy.

Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng:

- Trác tiên sinh cái gọi là bệnh phế phổi nan ý, trong thượng cổ kỳ thư gọi là “ung thư phổi”, biểu hiện khó thở do khối u chèn vào hoặc tràn dịch màng phổi, bề mặt phổi sưng tấy, âm thành khàn, và nhiều bệnh trạng khác nữa. Trị liệu hơi khó khăn, nhưng không phải không có cách trị.

Bình Luận (0)
Comment