Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 424 - Chương 310: Tập Kích Trong Đêm.

Chương 310: Tập kích trong đêm.

- Ồ? Nếu Trác tiên sinh đã nói vậy, tại sao còn phải bắt ta lên núi?

- Thả ngươi trở về cũng không phải không được, nhưng ta có một điều kiện.

- Nói đi, muốn tiền, hay là binh khí?

Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng nói vào trọng điểm rồi.

Chu Thiên Giáng khoanh tay nhìn Trác Hành, trước khi bị bắt, Chu Thiên Giáng cũng đoán Trác Hành sẽ không giết hắn. Dù sao thì mình có giá trị lợi dụng tối thiểu cũng đổi được lượng binh khí lớn.

Trác Hành lắc lắc đầu:

- Những thứ đó ta cũng không cần, chỉ cần Chu đại nhân giao thượng cổ kỳ thư cho tại hạ là được. Chỉ cần đại nhân đồng ý, ta cam đoan sẽ không thương tổn một cọng tóc của đại nhân, để ngài tiêu sái rời khỏi núi Lạc Nhạn.

Chu Thiên Giáng vừa nghe, chiếc mũi suýt chút nữa không thở nổi, ngươi muốn tiền hay binh khí đều đơn giản, nhưng muốn thượng cổ kỳ thư? Ta đi đâu kiếm được nó chứ. Vừa nghe thấy điều kiện này, Chu Thiên Giáng cũng hết cách, không phải hắn không đồng ý, mà là căn bản không có cách nào đồng ý được.

Đại Ngưu ở phía trong hàng rào, nhìn Chu Thiên Giáng ăn uống, nước miếng chảy ròng ròng. Tuy nhiên nhìn thấy hai người ăn một nửa, Chu Thiên Giáng khiến Trác Hành tức giận, sai người lôi khỏi đại điện, trong lòng Đại Ngưu cuối cùng cũng cân bằng trở lại.

Trác Hành không ngờ Chu Thiên Giáng cứng như vậy, điều kiện gì cũng đều đáp ứng, chỉ là không chịu giao ra thượng cổ kỳ thư. Càng như vậy, Trác Hành càng muốn có được bộ sách cổ kinh thiên địa quỷ này.

Trác Hành không dùng biện pháp cứng rắn với Chu Thiên Giáng, chỉ sai người nhốt riêng hắn vào một chỗ. Theo một phương diện khác mà nói, Trác Hành thực sự nghĩ muốn thu phục Chu Thiên Giáng.

Vì đề phòng mọi người trốn đi, Trác Hành mệnh lệnh hai trăm người phụ cách canh giữ. Hơn nữa, Trác Hành cũng cảnh cáo đám người Hạ Thanh không được vọng động. Chỉ cần bọn họ dám phản kháng, Trác Hành sẽ lập tức giết chết Chu Thiên Giáng. Trác Hành dùng Chu Thiên Giáng làm con tin để áp chế đám người Hạ Thanh, nên bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Thanh biết trong sơn trại có huynh đệ của mình, gã vốn tưởng rằng tới nửa đêm, những huynh đệ đó sẽ nhân cơ hội cứu bọn họ ra. Không ngờ rằng, Trác Hành lại rất cảnh giác. Hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận nhà giam. Cứ như vậy, người phe mình muốn truyền tin tức cũng không làm được.

Chỗ giam giữ Chu Thiên Giáng còn canh phòng nghiêm mật, chẳng những có sơn tặc trông giữ, mà ở trong phòng khách còn thả hai con sói.

Đêm đó, Chu Thiên Giáng và đám người Hạ Thanh, đều không đợi được huynh đệ trà trộn trong đám sơn tặc. Chu Thiên Giáng cũng không vội vàng, chỉ cần Trác Hành có mưu đồ với hắn, cũng sẽ không giết hắn. Chỉ cần chưa chết, chắc chắn có cơ hội chạy đi. Hơn nữa, Chu Thiên Giáng tin tưởng không bao lâu nữa, đám người Chu Nhất sẽ tấn công vào đây.

Chu Thiên Giáng vốn cho rằng Chu Nhất sẽ đợi Chu Tứ dẫn binh mã đến, sau đó mới tấn công lên núi. Không ngờ rằng, chỉ đến sáng sớm hôm sau, đám người Chiêm Linh đã ở dưới chân núi.

Bụng của Chiêm Linh đã hơi nhô lên, mặc cho Chu Nhất khuyên bảo thế nào, Chiêm Linh vẫn nhất quyết tự mình ra trận. Chu Nhất không khuyên bảo được, đành phải để Chiêm Linh ngồi xe ngựa đi, để không động thai khí.

Nhìn thấy dãy núi Lạc Nhạn trùng điệp, Chiêm Linh cũng không dám sơ suất. Mệnh lệnh Chu Nhất dẫn theo một đội nahan mã, tiến vào khiêu chiến. Ý nghĩ của Chiêm Linh và Chu Thiên Giáng giống nhau, nếu như có thể dùng vàng bạc để chuộc đám người Chu Thiên Giáng về là tốt nhất. Thật sự không được, thì các nàng cũng chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh.

Tuy nhiên, nhệm vụ khiêu chiến bị Da Luật Đậu Cáp đoạt mất. Da Luật đại tiểu thư sốt ruột muốn nhanh chóng cứu trượng phu của mình, mang theo hơn hai mươi người, cưỡi thanh ngưu xông vào núi Lạc Nhạn.

Trên đường cái trong kinh thành, Tĩnh Vương đang ngồi trong xe ngựa long trọng, nhưng tốc độ không hề chậm, Tĩnh Vương một đường không ngừng nghỉ đang tiến về Bành thành. Ông không phải tới đó để chỉnh đốn đại doanh Bành thành, mà là muốn biết được chút tin tức của Chu Thiên Giáng.

Chủ phó soai của đại doanh Bành thành đang đấu đá nhau túi bụi, lẽ ra Ngô Đại Ấn thân là Phủ Doãn Bành thành, sẽ là người lâm thời quản lý đại doanh Bành thành, vậy mà Cam Vũ Thành lại dám đối nghịch với ông ta. Tiếc rằng Ngô Đại Ấn là một quan văn, binh mã của đại doanh Bành thành cơ bản đều nghe lệnh Cam Vũ Thành, nên mới khiến thế lực hai bên ngang hàng nhau. Nếu Ngô Đại Ấn có được uy vọng trong đại doanh, chắc đã sớm hạ lệnh bắt giữ Cam Vũ Thành rồi.

Biết được Tĩnh Vương đang tới Bành thành để định đoạt chuyện này, trong lòng Ngô Đại Ấn cũng đã có tính toán. Chu Thiên Giáng là con rể của Tĩnh Vương, mặc dù tra ra người âm thầm thả tội phạm, chắc rằng Tĩnh Vương cũng sẽ đè xuống.

Thám bảo ở đại doanh Bành thành tuy rằng thu được tin tức, nói là núi Lạc Nhạn hai ngày nay giống như nóng lên, nhưng vì chủ và phó soái không hòa hợp, nên cũng không phái người đi tra xét. Cứ như vậy, khiến cho quân của Chiêm Linh và Trác Hành, đánh nhau vô cùng náo nhiệt.

Trên núi Lạc Nhạn, Chu Thiên Giáng lại bị “mời” tới đại điện. Nhìn về phía các huynh đệ của mình, Chu Thiên Giáng mỉm cười khoát tay áo, ý bảo mình không sao để mọi người yên tâm chờ đợi cứu binh.

- Chu đại nhân, thế nào, suy nghĩ cả một đêm, có phải nên cho ta một đáp án rồi không?

Trác Hành nhìn Chu Thiên Giáng mỉm cười nói.

- Đừng nhắc đến nữa, đêm qua ta đúng là đã suy nghĩ kỹ, có thể giao thượng cổ kỳ thư cho ngươi.

Chu đại quan nhân nói xong, không khách khí ngồi xuống đồi diện với Trác Hành.

Trong lòng Trác Hành vui mừng:

- Ồ? Chu đại nhân không hổ là thiếu niên anh tài, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. So sánh với tính mạng, một bộ thượng cổ kỳ thư có gì đáng giá chứ.

Trác Hành trong lòng tự nhủ, chỉ cần ngươi giao ra thượng cổ kỳ thư, lão tử tuyệt đối không để cho ngươi sống trên đời. Sách cổ thần kỳ như vậy, chỉ có thể một người có được.

- Vậy thế này đi, ngươi thả toàn bộ người của ta ra, coi như thành ý của ngươi. Nói cách khác, chúng ta mỗi người lùi lại một bước, nếu không ta tuyệt đối không giao kỳ thư ra.

Chu Thiên Giáng cũng bắt đầu chơi tâm kế, hắn sợ chọc Trác Hành tức giận, lấy mấy người Đại Ngưu đến áp chế mình. Nên thà rằng cứ đồng ý đã, sau khi bọn Đại Ngưu thoát khỏi đây, Chu Thiên Giáng lại tiếp tục nghĩ biện pháp kéo dài thời gian. Chỉ cần đối phương vẫn có mưu đồ, thì không cần phải lo lắng cho tính mạng của Chu Thiên Giáng.

Trác Hành híp mắt nhìn Chu Thiên Giáng, bỗng nhiên cười ha ha vài tiếng:

- Chu đại nhân, nươi cảm thấy ta nên tin tưởng ngươi sao?

- Nên tin, tuyệt đối nên tin, Chu Thiên Giáng ta từ nhỏ tới giờ chưa từng lừa gạt ai. Điểm này, ngay cả thần linh cũng có thể làm chứng đấy.

Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, lão tử lừa gạt rất nhiều người, chứ không phải chỉ có một lần. Cho dù thần linh thực sự xuất hiện, cũng không nói là lão tử bịa đặt.

Trác Hành cười lạnh vài tiếng, vừa muốn nói gì đó, thì thấy một gã lâu lã vội vàng chạy vào.

- Đại vương, dưới chân núi có một nữ tử cưỡi một con trâu đang khiêu chiến. Nói là muốn Đại vương đi ra cửa núi nói chuyện, nếu không các nàng sẽ san bằng núi Lạc Nhạn, giết chúng ta không còn manh giáp.

Trác Hành cười lạnh, lắc lắc đầu:

- Chu đại nhân, đã nghe chưa, hiện tại thậm chí ngay cả nữ nhân cũng muốn giết ta không còn manh giáp. Được lắm, bổn quân sư sẽ đi ra xem, rốt cuộc kẻ nào càn rỡ như vậy.

Trác Hành nói xong đứng lên:

- Chu đại nhân, cùng đi với ta đi. Để cho các nàng nhìn thấy, Trác Hành ta cũng không hề bạc đãi đại nhân.

Chu Thiên Giáng vừa nghe có người khiêu chiến, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lẽ ra binh mã của Chu Tứ vẫn chưa đến, bọn họ không nên tới đây mới phải. Chẳng lẽ Chu Nhất không ngăn cản được, các nàng đang muốn lưỡng bại câu thương sao?

Trác Hành chỉnh đốn khoảng năm trăm lâu la, cùng gã di chuyển đến dưới chân núi. Sáu gã thân binh phụ trách trông coi Chu Thiên Giáng, một tấc cũng không rời, đi sát bên người Chu Thiên Giáng.

Trên sơn đạo, Da Luật Đậu Cáp tay cầm chiếc rìu lớn, đang nhìn lên hai bên sườn núi. Nước Thiên Thanh có rất ít địa hình kiểu như thế này, Da Luật Đậu Cáp cũng không phải người không có đầu óc, chỉ là đến khiêu chiến, chứ không phải tới liều mạng. Nhìn thấy một đám người từ trên núi vọt xuống, Da Luật Đậu Cáp không nói hai lời, khoát tay hô:

- Rút.

Da Luật Đậu Cáp không nói câu nào, trực tiếp rút khỏi sơn đạo. Ở bên ngoài cửa vào núi Lạc Nhạn, Chiêm Linh đã triển khai thế trận, thấy Da Luật Đậu Cáp đi ra, Chiêm Linh hiểu rằng Trác Hành đã tới.

Trác Hành để nhân mã canh giữ bên trong lối vào núi Lạc Nhạn, cũng không đi ra, gã sợ lọt vào mai phục của đối phương.

Chiêm Linh vừa thấy, lập tức mệnh lệnh phu xe:

- Đi lên phía trước, ta muốn nói chuyện với gã.

Chu Nhất thấy vậy, khẩn trương ngăn nàng lại:

- Chiêm Linh cô nương, vẫn là để ta đi đi. Ngài thân mình không tiện, nếu chẳng may có sơ sót gì, bọn ta đảm đương không nổi.

- Chu Nhất đại ca, nữ tử Thiên Thanh chúng ta không yếu ớt như vậy, yên tâm đi, đối phương không dám xông ra đâu.

Chiêm Linh nói xong, mệnh lệnh phu xe đánh xe về phía trước. Chu Nhất không yên lòng, đi sát theo sau.

Chu Thiên Giáng bị giấu trong đám lâu la phía sau, nên Chiêm Linh cũng không nhìn thấy hắn. Nhưng Chu đại quan nhân lại nhìn thấy rõ nàng.

- Linh nhi, cẩn thận một chút, đừng để con bị thương.

Chu Thiên Giáng đứng trong đám người cao giọng hô lên.

Bình Luận (0)
Comment