Nghe thấy vậy, Chu Nhất yên lặng gật đầu. Chiêm Linh hiện tại đang có tahi, không thích hợp lãnh binh đánh giắc. Nếu không đợi được binh mã của Chu Tứ, Dư Gia Bình như rắn mất đầu. Tuy Da Luật Đậu Cáp ở phương diện làm ăn rất khôn khéo, nhưng cũng không giỏi hành quân đánh giặc. Một khi đám người Quách Dĩnh không kìm nổi, dẫn người tới đây, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của Trác Hành. Chu Thiên Giáng sắp xếp như vậy, chính là để Chu Nhất đi trấn an mấy vị phu nhân, bảo họ đừng nóng vội. Trong những huynh đệ của Chu Thiên Giáng, thì uy danh của Chu Nhất xem như là cao nhất.
Thất Công chúa chảy nước mắt, cùng với Chu Nhất rời đi. Thất Công chúa ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt vẫn không rời khỏi Chu Thiên Giáng. Gương mặt Chu đại quan nhân vẫn lộ vẻ thản nhiên, mỉm cười yên lặng an ủi Thất Công chúa.
Chu Thiên Giáng nhìn theo bóng dáng Chu Nhất rời đi, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra. Đại Ngưu xoa tay, thấy Thất Công chúa rời đi, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn.
- Đại nhân, giờ thì không phải lo lắng nữa rồi, chúng ta cũng không lỗ vốn, liều mạng với bọn họ.
Đại Ngưu nói xong, hai tay nắm chặt thiết côn.
- Đừng càn quấy nữa, hạ binh khí xuống, cùng đi với bọn họ.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.
- Hả… đầu hàng? Này… ta không đầu hàng đâu.
Đại Ngưu rướn cổ không phục nói.
Chu Thiên Giáng vội vàng đưa mắt liếc nhìn Hạ Thanh, gã đứng ở trên xe nên không tiện lớn tiếng, ý bảo Hạ Thanh khuyên nhủ Đại Ngưu.
Hạ Thanh hiểu ý Chu Thiên Giáng, lay lay Đại Ngưu, hạ thấp âm thanh nói:
- Trong sơn trại có người của chúng ta, yên tâm đi, sẽ có người tới cứu chúng ta rời khỏi.
Đại Ngưu vừa nghe thấy vậy, ánh mắt chợt lóe sáng. Trong lòng tự nhủ, nửa đêm canh ba vụng trộm rời khỏi mấy huynh đệ này, gã sẽ một gậy đánh chết kẻ mạo danh thầy thuốc Lý Tảo kia mới được.
Trong lòng Trác Hành vô cùng vui mừng, một đội sơn tặc đến áp giải đám người Chu Thiên Giáng, trùng trùng điệp điệp di chuyển về tổng trại trên núi Lạc Nhạn. Trác Hành còn đặc biệt lưu lại nhân mã, dọn sạch cây cối trên đường đi. Con đường này là con đường phát tài của gã, cũng không thể chắn đứng nó lại được.
Trogn thành nhỏ Dư Gia Bình, mấy nữ tử nghe nói Chu Thiên Giáng bị sơn tặc bắt giữ, liền lập tức triệu tập binh mã, chuẩn bị tới cứu Chu Thiên Giáng. Cũng may Chu Nhất về kịp, mấy người đó mới chịu đồng ý chờ một đêm, vạch xong kế hoạch mới tấn công núi.
Ngọc Nhi lau nước mắt khóc, Quách Dĩnh thì xoa xoa tay, muốn đích thân lên núi cứu phu quân. Náo loạn nhất không phải Quách Dĩnh, mà là Da Luật Đậu Cáp. Vừa nghe thấy Ngưu Ngưu nhà nàng ta bị sơn tặc bắt, Da Luật Đậu Cáp liền nhảy lên thanh ngưu, vác theo chiếc rìu to đòi xông lên núi.
Trong tất cả mọi người, Chiêm Linh coi như bình tĩnh nhất. Lần trước các nàng đi qua núi Lạc Nhạn, Chiêm Linh đã quan sát địa thế nơi ấy. Khi đó bởi vì có gần bốn trăm “quan sai” An Sát Viện hộ tống, nên sơn tặc cũng không dám lộ diện. Hiện tại bên trong thành nhỏ, gom hết binh mã cũng chỉ được hơn ba trăm người, Chiêm Linh cảm thấy lwucj lượng vẫn hơi yếu, không đủ để rung động được Trác Hành. Nhưng mặc kệ nhiều hay ít người, Chiêm Linh vẫn muốn đấu một trận với Trác Hành.
Chu Nhị rơi vào đường cùng, lập tức truyền tin cho Chu Tứ, để Chu Tứ lập tức dẫn năm ngàn khinh kỵ binh chạy tới thành Dư Gia Bình. Nếu tính toán, thì nhanh nhất cũng cũng mất ba bốn ngày mới tới nơi. Tuy nhiên, đám người Chu Nhất cũng rất lo lắng, không biết Trác Hành có cho bọn họ thời gian ba bốn ngày hay không.
Mọi người sau khi thương lượng, quyết định không chờ đợi thêm nữa, sáng sớm ngày hôm sau liền phát binh tiến vào núi Lạc Nhạn. Ngoại trừ Thất Công chúa và Ngọc Nhi ở lại, Chiêm Linh Da Luật Đậu Cáp và Quách Dĩnh, đều mặc áo giáp ra trận.
Chu Nhất biết không ngăn cản được, đành để Chu Nhị ở lại chờ đại quân Chu Tứ, còn gã đích thân đi cùng các vị phu nhân, đang lên núi cứu phu quân.
Trên núi Lạc Nhạn, Chu Thiên Giáng không gặp phải bất cứ sự ngược đãi nào, ngược lại lại nhận được đối đãi đặc biệt. Nơi được gọi là đại điện tổng trại, chẳng qua là dùng gỗ trên núi dựng lại thành một cái lều lớn.
Đám người Đại Ngưu bị giam giữ ở một góc trong đại điện, xung quanh là lâu la của sơn trại canh gác. Duy chỉ có Chu Thiên Giáng, và Qủy Y Trác Hành ngồi đối diện nhau, trên bàn gỗ còn bày biện mấy món đồ nhắm rượu.
- Chu đại nhân, đã lâu không gặp, chúng ta coi như quen biết đã lâu, Trác Hành ta mời ngài một ly.
Trác Hành trên mặt lộ ra ý tươi cười vui vẻ.
Chu Thiên Giáng chăm chú nhìn Trác Hành, cho tới nay, Chu Thiên Giáng cũng chưa từng chân chính nhìn thấy diện mạo thực sự của Trác Hành. Chu Thiên Giáng phát hiện ra Trác Hành so với Lý Tảo, mắt mũi khóe miệng đều có biến hóa, nhưng tổng thể thì hình dáng vẫn không có gì thay đổi.
Chu Thiên Giáng cầm lấy chén rượu:
- Trác Hành, ta thực khâm phục ngươi, không ngờ dưới quân đội hùng hậu của triều Đại Phong, mà ngươi vẫn lập được một gia nghiệp thế này. Thật không đơn giản, không đơn giản chút nào. Kỳ thật Chu Diên Thiên không nên đặt ngươi trong bóng rối, mà nên trực tiếp giao binh quyền cho ngươi. Nếu như vậy, có lẽ với tài năng của ngươi, còn có thể bảo vệ nửa giang sơn cho ông ta.
- Ha ha.
Trác Hành cười cười:
- Chu đại quan nhân không biết chứ, lúc mà Quốc Cữu Gia tấn công kinh thành, chính là thời điểm binh hùng tướng mạnh. Bao gồm cả ta ở bên trong, đều cảm thấy triều Đại Phong xong đời rồi, sẽ không thể nào chống đỡ được công kích của Quốc Cữu Gia. Không ngờ tới, không hiểu ngươi chém giết kiểu gì, mà có thể hủy diệt được cả một kế hoạch lớn. Khi đó, ta lại đi theo đại quân rút về phương bắc, thì thà rằng ở lại kinh thành còn hơn. Hơn nữa, tại hạ cố gắng nhiều năm, cũng bồi dưỡng được một lượng nhân mã tinh nhuệ. Ta lưu lại, cũng vì đợi Quốc Cữu Gia tấn công một lần nữa.
Trác Hành nhìn Chu Thiên Giáng, hai người tựa như hai người bạn cũ đang nói chuyện phiếm vậy, không hề có một chút cảm xúc đối địch nào.
Chu Thiên Giáng gắp một miếng thịt, cho vào miệng nhai nuốt. Vừa ăn, vừa chậm rãi nói:
- Trác Hành, moi người dều là người thông minh cả, nói mấy lời giả dối này có ích lợi gì đâu. Trong lòng ngươi rất rõ ràng, Chu Diên Thiên chắc chắn không có ngày tấn công trở lại. Không phải là ta mạnh miệng, mà là năm đó nếu không phải Thành Võ Hoàng gọi lão tử trở về, thì hiện tại thành Quy Sơn cũng đã bị hạ. Mặc dù Thành Võ Hoàng không cần ta, nhưng đại doanh phương Bắc không thiếu người tài, Chu Diên Thiên bị vây giữ bên trong, chỉ có thể coi như lần giãy dụa cuối cùng mà thôi.
Chu Thiên Giáng vô tình vạch trần điểm này.
Trác Hành nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm:
- Ngươi nói không sai, hiện tại xem ra, Quốc Cữu Gia đã mất đại thế, chỉ sợ không còn khả năng đánh tới kinh thành.
Trác Hành không cãi lại, mà thản nhiên thừa nhận điểm này.
- Nếu như vậy, Trác tiên sinh vẫn chuẩn bị đi theo ông ta?
Chu Thiên Giáng thay đổi giọng điệu, xưng hô cũng khách khí hẳn lên.
Trác Hành lắc lắc đầu:
- Đã không còn ý nghĩa gì nữa, đó cũng chỉ là cái cớ để lừa bọn thủ hạ mà thôi.
Trác Hành nói xong, cười khổ một cái.
- Được, nếu đã như vây, hay Trác tiên sinh đi theo ta đi, chúng ta cùng tìm địa phương sống vui vẻ. Dựa vào tài năng của Trác tiên sinh, ta tin tưởng tiền đồ sẽ không tồi.
Chu Thiên Giáng vòng vò một hồi, cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ của mình.
- Ha ha ha ha.
Trác Hành bật cười một trận:
- Qủa nhiên chí lớn gặp nhau, bổn quan sư chính là có ý đó, muốn mời Chu đại nhân gia nhập sơn trại.
- Cái gì? Muốn ta gia nhậ sơn trại của ngươi? Nói đùa gì thế, sơn trại bé tí này của ngươi, còn chưa đủ cho ta nhét kẽ răng.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, nghĩ có chuyện dễ thế sao. Hừ, đến từ đội ngũ binh tướng hùng mạnh, chỉ dựa vào mình ngươi mà cũng muốn thu nạp ta?
- Sao nào, chẳng lẽ so với tại hạ thực lực của Chu đại nhân lớn hơn rất nhiều?
Trác Hành hứng thú nhìn Chu Thiên Giáng.
- Ngươi cũng không phải moi tin từ ta, nói thật cho ngươi biết, đội ngũ của lão ử mà đến đông đủ, thì ngay cả đại doanh Kinh Gia và đại doanh Bành thành, lão tử cũng không thèm để trong mắt.
Chu Thiên Giáng khinh thường nói.
- Ngươi nói đến nhân mã, hay là nói về đại bác thiên lôi của ngươi?
Trác Hành chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Thiên Giáng, gã thật sự đang muốn thám thính tình hình thực tết.
- Muốn biết sao?
- Đúng vậy, tại hạ rất muốn biết.
- Được, vậy gia nhập đội ngũ của ta, ta sẽ nói mọi chuyện cho ngươi biết. Dựa vào năng lực của ngươi, có lẽ bản đại nhân sẽ tiếp tục cho ngươi làm quân sư.
Chu đại quan nhan hai tay chống lên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống Trác Hành.
Trác Hành hơi kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ kẻ này chẳng lẽ thực sự không lo lắng tới sống chết của bản thân sao?
- Chu Thiên Giáng, ngươi là kỳ nhân đầu tiên mà Trác mỗ được gặp. Ta muốn hỏi ngài một câu, Chu đại nhân thật sự không sợ chết sao?
Trác Hành cười lạnh nhìn Chu Thiên Giáng.
- Đương nhiên sợ, nhưng ngươi sẽ không giết ta.
- Tại sao không?
- Bởi vì lão tử sống, đáng giá hơn chết nhiều. Dựa vào sự khôn khéo của Trác Hành ngươi, sẽ không phải không tính ra khoản lợi này.
Trác Hành cười nhấc chén rượu lên:
- Vì Chu đại nhân thông minh, cạn một ly.
Chu Thiên Giáng cũng nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Trác Hành lại nói tiếp:
- Chu đại nhân, trước kia chúng ta vì chủ nhân không giống nhau, mà trở thành hai kẻ ở thế đối lập. Hiệ tại, Quốc Cữu Gia không còn hy vọng, Chu đại nhân cũng trở thành tội thần của Đại Phong. Cho nên, bổn quân sư cảm thấy chúng ta đều là người cùng một đường.