Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 422 - Chương 308: Lên Núi Cứu Phu (2)

Chương 308: Lên núi cứu phu (2)

Trên đỉnh núi, Qủy Y Trác Hành tự mình ra trận, quan sát tình hình phía dưới. Lần này, Trác Hành tập trung năm trăm binh lực, gã cũng không muốn con vịt đã luộc chín lại bay ra khỏi tay.

- Đại Vương, người của bọn họ đều đến rồi, chia thành hai nhóm một trước một sau, ước chừng có khoảng bốn mươi năm mươi người.

Một gã thám tử chạy lên đưa tin.

- Xe ngựa ở phía trước hay phía sau?

Trác Hành hỏi.

- Xe ngựa ở phía sau, phía trước chỉ có mười mấy kỵ binh.

- Tốt. Bỏ qua binh mã phía trước, toàn lực tập nã đoàn người phía sau.

Trác Hành vừa nghe xong, lập tức hạ lệnh.

Hai bên triền núi là rừng rậm, bọn sơn tặc đều ẩn nấp trong đó chờ đợi, không ít thân cây được buộc sẵn, chỉ cần ra lệnh một tiếng liền đẩy xuống triền núi.

Đám người Chu Nhị cẩn thận đi vòng qua mai phục, nhận thấy hai bên núi quá yên ắng, Chu Nhị cảm giác có gì đó không ổn.

Đám người Chu Nhị vừa đi qua không lâu, đoàn người Hạ Thanh Chu Nhấ Đại Ngưu, bảo vệ xe ngựa của Chu Thiên Giáng đang đi nhanh tới.

- Huýt...

Trên đỉnh núi phát ra tiếng huýt gọi ưng, đám sơn tặc mai phục trên sườn núi vừa nghe thấy, lập tức chặt dây đẩy thân cây xuống triền núi.

- Không tốt, có mai phục, mau tản ra.

Hạ Thanh vừa thấy vậy, vội vàng hô lớn một tiếng.

Phu xe giữ chặt dây cương, còn chưa kịp quay đầu xe, đường núi phía sau đã bị thân cây chặn đứng, chặt đứt đường lui của họ.

Chu Thiên Giáng cả kinh, nhấc mành xe, đi ra ngoài. Đám người Chu Nhất Hạ Thanh nhanh chóng vây quanh xe ngựa.

- Giết… bắt sống bọn họ, Đại vương sẽ có thưởng…!

Sơn tặc từ hai bên sườn núi lao xuống.

- Hạ Thanh, ta ở phía trước, huynh cản phía sau, lao ra.

Chu Nhất quát lên một tiếng.

- Đại Ngưu, bảo vệ đại nhân và Thất Công chúa, cho dù chết trận, cũng phải bảo hộ đại nhân an toàn.

Hạ Thanh nắm thanh quan đao tự chế trong tay, quay về hướng Đại Ngưu hét lên.

Tình hình tuy khẩn cấp, nhưng mọi người cũng không hoảng loạn, lấy xe ngựa làm trung tâm, mọi người nhanh chóng tạo thành một vòng trong phòng hộ.

Chu Thiên Giáng đứng ở trên xe, cũng không đi xuống dưới, tình hình phía trước và phía sau đều nhìn rất rõ ràng. Hiện tại, phía trước đều là sơn tặc, Chu Thiên Giáng cảm thấy nếu liều chết xông lên, cũng rất khó có thể lao ra ngoài được. Con đường phía sau thì bị thân cây chặn lại, mặc dù năng lực của Chu Nhất Hạ Thanh rất mạnh, nhưng muốn mở đường máu xông ra cũng rất khó khăn. Huống hồ sơn tặc cũng không có lập tức công kích, hai bên triền núi, còn có cung thủ đang nhằm xuống đây.

Chu Nhị cùng binh sĩ đi trước thăm dò, chợt nghe tiếng kêu liền quay ngược lại. Không giống với đoàn gười bị nhốt trong vòng vậy, Chu Nhị dẫn theo binh mã bắt đầu chém giết đám sơn tặc. Đối mặt với đám sơn tặc đông hơn mười mấy lần, nhưng bị đám Chu Nhị chém giết thảm thiết. Bị thân cây ngăn ở trước mặt, đám người Chu Nhất gần như không có chiến đấu. Bọn sơn tặc chỉ bao vây bọn họ, cũng không phát động tấn công. Chu Nhất cũng bất đắc dĩ, mặc dù một mình gã có thể chém giết xông ra khỏi vòng vây, nhưng lại không thể mang theo Chu Thiên Giáng cùng Công chúa ra ngoài. Bọn sơn tặc không động thủ, đám người Chu Nhất Hạ Thanh cũng không dám chủ động tấn công.

Trên đỉnh núi, Qủy Y Trác Hành nhìn đại cục đã đinh, từ trên đỉnh núi lao xuống. Chỉ chớp mắt, Qủy Y Trác Hành đã tới lưng chừng núi, đứng trên một tảng đá lớn.

- Chu đại nhân, không biết ngài có nhận ra tại hạ không?

Qủy Y Trác Hành huýt sáo, cao giọng nói với người dưới chân núi.

Chu Thiên Giáng đang đứng ở trên xe ngựa, nhìn đám người huynh đệ Chu Nhị đang chém giết, không ngừng có người ngã xuống, ngay tức khắc hét lên:

- Chu Nhị, không cần lo cho chúng ta, dẫn các huynh đệ xông ra ngoài.

- Đại nhân, Chu Nhị không phải kẻ tham sống sợ chết, muốn chết thì mọi người cùng chết.

- Chu Nhị, đây là quân lênh, lập tức lao khỏi vòng vây, đi Dư Gia Bình cầu cứu.

Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ đây không phải lúc trọng nghĩa khí, Trác Hành chắc chắn sẽ không lập tức giết chết mình, chỉ có cách để người xông ra, báo tin cho đám người Chiêm Linh, điều đại quân của Chu Tứ đến mới là lựa chọn sáng suốt.

Đang chém giết Chu Nhị chợt ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ý đồ của Chu Thiên Giáng. Tuy không cam lòng, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất.

- Đại nhân bảo trọng, Chu Nhị rất nhanh sẽ đánh trở lại đây…!

Chu Nhị nói xong, hét lớn một tiếng với bọn sơn tặc:

- Các ngươi nghe đây, đại nhân nhà ta nếu thiếu mất một sợi tóc, thì núi Lạc Nhạn trong vòng trăm dặm, tuyệt không kẻ nào có thể sống sót. Các huynh đệ, xông ra ngoài!

Chu Nhị quay ngựa, chém giết xông ra ngoài. Tuy số lượng sơn tặc không ít, nhưng mười mấy người Chu Nhị chém giết mắt đỏ vằn, cứng rắn mở một đường máu xông ra. Cuối cùng, chỉ có Chu Nhị mang theo ba huynh đệ chạy ra khỏi vòng vây.

Trác Hành nhìn thấy hết thảy, từ đáy lòng cũng khâm phục những huynh đệ bên người Chu Thiên Giáng. Tuy sơn tặc trong sơn trại của gã không ít, nhưng người chân chính lợi hại cũng không nhiều. Cũng may trước đó Trác Hành có thu nạp một ít phản binh của đại doanh Kinh Giao, khi hành động cũng coi như nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.

Nhìn thấy Chu Nhị xông ra ngoài, Chu Thiên Giáng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng bị bao vậy, nhưng Chu Thiên Giáng hiểu giá trị của bản thân mình, đối phương chắc chắn sẽ không lập tức giết hắn. Chỉ cần cho hắn thời gian, Chu Thiên Giáng tin tưởng chắc chắn đám người Chiêm Linh sẽ dẫn binh đến bức Trác Hành thả người.

Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn lên lưng chừng núi, cười lạnh một tiếng:

- Lý Tảo, dù nói thế nào ta và ngươi cũng có duyên phận chủ tớ, sao vậy, còn không mau xuống đây bái kiến chủ nhân.

Đại Ngưu chống mạnh thiết côn xuống dất:

- Lý Tảo, ngươi là tên khốn khiếp, uổng phí lão tử mời ngươi uống rượu. Con mẹ nhà ngươi chứ, đồ vong ân phụ nghĩa, có bản lĩnh thì xuống đây đấu tay đôi với lão tử.

Lý Tảo vừa nghe, tức giận nghiến răng ken két. Lúc ở kinh thành, nếu không bị vẻ bề ngoài Đại Ngưu thật thà chất phác lừa gạt, thì có lẽ bây giờ gã vẫn ở trong Chu phủ làm y quan. Đêm đó, nếu không phải Chu Nhất sơ suất, chỉ sợ người chết là Trác Hành gã rồi.

Trách Hành tung người, phi thân xuống dưới, đứng cách Chu Thiên Giáng khoảng ba mươi mét.

- Chu đại nhân đã lâu không gặp, chúng ta cũng coi như quen biết từ lâu. Hiện giờ, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn theo ta về sơn trại, chúng ta từ từ ôn chuyện. Nếu không, đừng trách Trác Hành ta vô tình, cung thủ, chuẩn bị!

Trác Hành ra lệnh một tiếng, cung tiễn hai bên sường núi đều được kéo lên, nhắm thẳng vào đám người Chu Thiên Giáng.

Thất Công chúa dựa sát vào ngươi Chu Thiên Giáng, tuy rằng nàng hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô cùng cương quyết.

Chu đại quan nhân nhìn tình hình xung quanh, mũi hừ lạnh một tiếng:

- Trác Hành, ngươi cũng được coi là nhân vật lừng lẫy trong giang hồ. Hôm nay, Chu Thiên Giáng ta nhận thua, cùng ngươi trở về sơn trại. Tuy nhiên, ta có một điều kiện. Hãy để Chu Nhất đưa nữ tử bên cạnh ta đi. Nếu ngươi đồng ý, Chu Thiên Giáng ta sẽ không có bất cứ hành đồng phản kháng nào, mặc ngươi xử trí. Nếu không, chúng ta liều mạng cùng sống chết với ngươi.

Chu Thiên Giáng vừa dứt lời, Thất Công chúa cắn răng nói:

- Ta không đi, ta muốn đi cùng chàng.

Chu Thiên Giáng tranh thủ hạ thấp âm thanh, từ trong kẽ răng nói:

- Trong sơn trại có người của ta trà trộn vào, ta không chết được, chỉ cần nàng an toàn đi ra ngoài, ta càng dễ dàng thoát thân. Nghe lời, đừng nháo loạn nữa.

Trên sườn núi, Trác Hành cười ha ha vài tiếng:

- Chu Thiên Giáng, ngươi bây giờ còn có tư cách cò kè mặc cả với ta sao?

Chu đại quan nhân cũng sang sảng cười vài tiếng, sau đó nghiêm mặt:

- Chu Nhất Hạ Thanh nghe lệnh, chỉ cần Trác Hành không đồng ý, hai người các ngươi không cần lo cho ai cả, mục tiêu là Trác Hành, nhất định phải giết chết tặc tử này.

- Tuân lệnh.

Chu Nhất Hạ Thanh đồng thanh trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trác Hành.

Trong lòng Trác Hành chợt căng thẳng, hai kẻ này võ công thế nào gã đều rõ ràng. Nếu không để ý đến an toàn của Chu Thiên Giáng, mà liều chết xông lên thì… thực sự không ai có thể ngăn cản nôi. Dưới sự tấn công của hai người này, Trác Hành cũng không dám mạnh miệng, cho rằng mình có thể một địch hai.

Trác Hành suy xét một lúc, trong lòng tự nhủ Chu Nhất mang Thất Công chúa rời đi cũng tốt. Thất Công chúa đi theo Chu Thiên Giáng, nên gã cũng không dùng nàng ta để uy hiếp Thành Võ Hoàng được. Ép quá lại khiến cả hai lưỡng bại câu thương, thà rằng đáp ứng Chu Thiên Giáng. Chỉ cần Chu Thiên Giáng rơi vào trong tay gã, sau khi lấy được thượng cổ kỳ thu, thì toàn bộ sơn trại đều vứt bỏ cũng không sao cả.

Nghĩ vậy, Trác Hành cười ha ha vài tiếng:

- Chu đại nhân, bổn quân sư kính trọng ngài là nam tử hán, cũng chỉ là muốn kết giao với ngài mà thôi. Nếu Chu đại nhân đã nói như vậy, được, bổn quân sư đồng ý. Người đâu, nhường đường.

Trác Hành nói xong, đám sơn tặc tản ra hai bên, nhanh chóng tạo thành một lối đi ở giữa.

Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, Trác Hành cũng là có chút bản lĩnh, có thể huấn luyện một đám ô hợp thành như vậy, cho dù là binh mã triều Đại Phong cũng chưa chắc mạnh hơn bọn họ là bao.

Chu Nhất nhìn nhìn Chu Thiên Giáng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không muốn rời đi. Chu Thiên Giáng nghiêm mặt khẽ lắc đầu:

- Chu Nhất, Dư Gia Bình không có ai có khả năng lãnh binh, ngươi nhất định phải rời đi.

Bình Luận (0)
Comment