- Hoàng huynh, Nhạc Nhi khiến mọi người tức giận, thần đệ chỉ sợ cũng bất lực. Theo đệ thấy, việc này hay là sau khi người khỏe hẳn hãy quyết định.
Tĩnh Vương khéo léo từ chối ý của Thành Võ Hoàng.
Thành Võ Hoàng biết nguyên nhân Tĩnh Vương không muốn làm người hòa giải chính là vì hành động của Tây Viên đêm đó. Chỉ có điều Thành Võ Hoàng không rõ, Tĩnh Vương có lẽ biết giờ Huyền Nhạc là người duy nhất được chọn, chẳng lẽ cũng không làm vì tương lai Đại Phong mà ngẫm lại.
Thành Võ Hoàng thở dài:
- Ôi! Năm nay thật là nhiều chuyện rối loạn, trẫm vốn tưởng sau khi lập được Thái tử có thể thanh nhàn hai ngày, không ngờ sự việc càng làm càng loạn. Chu Diên Thiên bên phương Bắc phải chờ tới cuối mùa xuân sau khi tuyết tan mới có thể hành động. Giờ huynh lo chính là phía Nam. Đại doanh Bành thành không có chủ soái, Ngô Đại Ấn và Cam Vũ Thành lại đẩy trách nhiệm cho nhau. Ta thấy chỗ đó phải hành động sớm.
Tĩnh Vương nghe xong có chút động lòng. Xem ra Thành Võ Hoàng muốn chọn người làm chủ soái đại doanh Bành thành.
- Hoàng huynh, Bành thành giờ là nơi trọng yếu chiến lược, quyền hành binh mã chỗ đó, thần đệ nghĩ cần phải tìm một lão thần sẽ yên tâm hơn. Tuy nói Văn Nhữ Hải được Quách Thiên Tín đưa lên, hoàng huynh không hề trọng dụng. Nhưng giờ trong quân người có thể nắm đại cục quả thật ít ỏi không có mấy.
Thành Võ Hoàng vừa nghe vừa lắc đầu:
- Tĩnh Vương, trẫm vốn giao đại doanh Bành thành giao cho Huyền Nhạc, để nó chỉ định chuyện chọn người đảm nhiệm. Nhưng giờ chỉ sợ Binh Bộ cũng sẽ không bằng lòng. Chu Thiên Giáng bỏ trốn khỏi nhà tù Bành thành trót lọt, vậy chắc chắn có quỷ. Cho nên, huynh muốn đệ đi Bành thành một chuyến. Nếu việc này thật sự là do Cam Vũ Thành gây nên, đệ có thể tự quyết định. Nếu không liên quan gì đến gã, Cam Vũ Thành có thể sử dụng được, trẫm sẽ giao đại doanh Bành thành cho gã.
Thành Võ Hoàng từ từ nói ý nghĩ của bản thân.
Ông ta gọi Tĩnh Vương đến mục đích chủ yếu vẫn là chưa yên lòng về đại doanh Bành thành. Mặt khác Thành Võ Hoàng cũng muốn xem cách nhìn của Tĩnh Vương về chuyện thu hồi chức vị Huyền Nhạc. Giờ xem ra trong lòng Tĩnh Vương không tồn tại bất mãn với Huyền Nhạc. Nếu như vậy, chuyện của Huyền Nhạc có thể tha, nhưng đại doanh Bành thành bên kia không thể loạn. Chủ soái Ngô Đại Ấn và phó soái Cam Vũ Thành giờ rối loạn, rất có thể sẽ gây ra đại họa. Về phần Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng không thể không lo lắng. Có Vệ Triển đích thân xuất mã, ông ta tin cái chết Chu Thiên Giáng không xa nữa. Thành Võ Hoàng không hề đề cập Chu Thiên Giáng trước mặt Tĩnh Vương, cũng là để an ủi Tĩnh Vương, dù sao đó cũng là con rể của người ta. Chu Thiên Giáng chết, Ngọc Nhi yêu thương nhất của Tĩnh Vương sẽ trở thành quả phụ.
- Nếu hoàng huynh nói như vậy, thần đệ đây ngày mai sẽ khởi hành xuôi nam. Nhưng thần đệ cũng có một thỉnh cầu, hoàng huynh phải cam đoan sự an toàn của Quách Thiên Tín.
Tĩnh Vương khom người nói.
- Yên tâm, huynh đã lệnh bảo vệ, sẽ không xảy ra lại chuyện đêm đó. Cũng không thể trách Nhạc Nhi, bí mật của Thiên Tín còn lâu mới có thể công khai, nó cũng là cảnh giác Thiên Tín vì suy nghĩ cho sự an nguy của Đại Phong.
- Vậy là được rồi. Nếu hoàng huynh không còn chuyện gì khác, người nên nghỉ ngơi sớm một chút, thần đệ xin trở về sắp xếp chút cho cuộc hành trình.
Thành Võ Hoàng gật đầu. Lúc Tĩnh Vương cáo từ định đi, Thành Võ Hoàng đột nhiên hỏi một câu:
- Tĩnh Vương, đệ cảm thấy Huyền Châu hoàng nhi còn có tự tin ngồi vào ngôi vị Hoàng đế không?
Nghe nói như vậy, người Tĩnh Vương không khỏi hơi chấn động, chẳng lẽ Thành Võ Hoàng định phế Thái tử thật?
- Hoàng huynh, việc này ~ hay là để chính người định đoạn, thật đệ xin cáo lui!
Tĩnh Vương nhanh chóng rời khỏi hoàng cung. Đừng thấy ông ấy cũng đi theo việc thu hồi chức vị Huyền Nhạc, nhưng Tĩnh Vương cũng không có ý nâng đỡ Huyền Châu. Họ làm như vậy chỉ muốn khiến Huyền Nhạc biết sức mạnh của các quần thần, đừng nên không coi ai ra gì. Hơn nữa, mặc dù mọi người gay gắt ồn ào, quả thực ai cũng không cho rằng Thành Võ Hoàng sẽ thực sự xóa bỏ Thái tử. Trong mắt Tĩnh Vương và các quần thần, Huyền Nhạc thích hợp nắm giữ thiên hạ Đại Phong hơn Huyền Châu.
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Vương dẫn hai ngàn tùy tùng trùng điệp rời khỏi kinh thành. Cùng một ngày, Chu đại quan nhân cũng tiến vào mảnh đất Lạc Nhạn Sơn.
Trong tổng trại Lạc Nhạn Sơn, Quỷ Y Trách Hành đã nhận được tin tức là có một số quan binh bảo vệ hai xe ngựa tiến vào trong Lạc Nhạn Sơn. Nghe được tin này, Quỷ Y Trách Hành không kìm nổi cười sằng sặc ba tiếng. Cái gì mà tiểu quan binh, gạt người khác nhưng sao gạt được Quỷ Y Trách Hành y. Trong binh doanh của triều Đại Phong, kỵ binh trang bị xe ngoại trừ Chu Thiên Giáng không cưỡi ngựa ra không có người nào đại doanh bố trí như vậy. Cho dù là hậu cần tiếp viện cho doanh trại cũng không đón xe xuất hành.
Còn nữa, từ lúc đại doanh Bành thành mấy lần diệt trừ phiến loạn không công mà lui, trên cơ bản Lạc Nhạn Sơn đã thành cấm địa của quan binh. Mặc dù có quan binh xuất hiện, cũng sẽ khoảng ba trăm người. Vì để được đến quy mô này, Quỷ Y Trác Hành cũng không tùy tiện đụng vào. Nhưng nếu như ít hơn trăm quan binh tiến vào Lạc Nhạn Sơn vậy chẳng khác gì là đưa chiến mã binh khí đến cho bọn họ. Cho nên việc xuất hiện mấy chục người, Trác Hành dễ dàng đoán được người đến là ai.
Trác Hành lập tức triệu tập chủ trại của bảy vùng bàn bạc kế hoạch truy bắt Chu Thiên Giáng. Trác Hành cũng giữ lại một tay, không cho những người này truy bắt Chu Thiên Giáng, chỉ nói là bắt đám quan binh đoạt lấy ngựa binh khí chiến lợi phẩm.
Chu đại quan nhân vốn tưởng rằng mặc quan phục có thể dọa sơn phỉ, không ngờ hắn làm như vậy chẳng khác gì chủ động bại lộ thân phận. Chu Thiên Giáng còn không giả trang thành người buôn bán qua đường, cùng lắm thì nộp ít bạc qua đường. Nếu như là thương khách thì đúng là có thể che được mắt Trác Hành.
Trước đây hai bên vài lần gioa chiến cũng là Chu Thiên Giáng đuổi Trác Hành chạy. Lần này, có lẽ là ông trời báo ứng thật, thật sự để Chu Thiên Giáng rơi vào tay Trác Hành.
Lạc Nhạn Sơn trùng điệp, các đỉnh núi san sát mênh mông bát ngát. Hướng bắc nam có một con đường độc đạo chạy thẳng tới Thục Thiên, nên toàn bộ lộ trình ước chừng mất khoảng ba bốn ngày, nhưng đều đi qua những khu hoang vắng không người ở. Hai đầu Lạc Nhạn Sơn cũng có không ít bộ tộc sinh sống, khu vực thực sự không có người ở cũng chỉ chiếm một ngày đường. Cho nên, từ trước tới nay theo cách nói của người dân, đi xuyên qua núi Lạc Nhạn một ngày là đủ. Nhưng hiện tại, đoạn đường không có người ở kia chính là địa bàn của bọn sơn tặc.
Đám người Chu Nhất Hạ Thanh bảo hộ xe ngựa, vội vã nhưng không kém phần cẩn thân tiến vào trong núi. Tất cả mọi người đều căng thẳng, lúc này núi Lạc Nhạn không như trước kia, đối với bọn họ mà nói nơi đây chẳng khác nào đầm rồng hang hổ.
- Chu Nhị, ngươi dẫn theo mười lăm huynh đệ đi trước, khoảng cách vào tầm hai mũi tên, nếu có biến lập tức phát cảnh báo.
Hạ Thanh đã từng làm sơn tặc, nên vô cùng quen thuộc đối với hành vi của chúng. Gã để cho Chu Nhị đi trước dò đường, cũng là phòng bị cả đoàn quân bị sơn tặc vây vào một chỗ.
- Hạ Thanh đại ca, mọi người cũng phải cẩn thận. Một khi có biến lập tức rút lui về phía sau, ta cùng các huynh đệ sẽ ngăn cản bọn sơn tặc.
Chu Nhị thận trọng nói.
Đoàn người bắt đầu chia làm hai, một trước một sau cùng nhau tiến lên. Tuy bọn họ đều mặc trang phục binh sĩ dũng mãnh của Đại Phong, nhưng trong núi này không phải sơn tặc bình thường, mà là binh mã của Chu Diên Thiên do quân sư Trác Hành cầm đầu, nên không ai dám lơ là khinh suất.
Chu Thiên Giáng nhấc màn xe, phóng tầm mắt ra dãy núi xinh đẹp phía ngoài, không khỏi hơi xuất thần. Mọi chuyện trên thế gian đều thần kỳ như vậy, nhớ lại những chuyện chính mình đã trải qua ở thời đại này, Chu Thiên Giáng cảm giác như mình đang sống trong mộng. Có lẽ có một ngày, bản thân tỉnh dậy, lại sẽ trở thành tay săn ảnh chuyên nghiệp cầm máy ảnh chạy khắp nơi.
- Thiên Giáng, đang nghĩ gì vậy?
Thất Công chúa túm chặt áo choàng, dựa sát vào người Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng buông mành xe xuống, giơ tay đặt vào vài Thất Công chúa:
- Tiểu Thất, lần đầu tiên ta đi qua núi Lạc Nhạn, bên cạnh ta cũng có một nữ tử. Lúc đó, ta kể Hồng Lâu Mộng cho nàng nghe, cuối cùng cũng lừa được nàng mở cửa trái tim. Không nghĩ tới mới chỉ chớp mắt, bên cạnh ta lại có thêm một cô nương xinh đẹp.
Chu Thiên Giáng vui vẻ cười nói.
- Ta biết, chàng đang nói đến Quách Dĩnh. Thực hâm mộ nàng ta, có lá gan lớn như vậy, dám một mình chạy về từ Trấn Nam.
Trong ánh mắt Thất Công chúa lộ ra tia hâm mộ.
- Lá gan của nàng cũng không nhỏ, thân đường đường là Công chúa, không ngờ lại bỏ trốn cùng một nam nhân.
Chu Thiên Giáng nói xong, véo véo chiếc mũi xinh đẹp, đã đỏ lên vì lạnh của Thất Công chúa.
Thất Công Chúa đỏ mặt:
- Thiên Giáng, chàng nói xem các nàng có… ức hiếp ta không?
- Không đâu, các nàng đều là người quen, lại là tỷ muội tốt, các nàng ấy hoan nghênh còn không kịp ý chứ.
Chu Thiên Giáng cười trấ an Thất Công chúa.
Về chuyện của Thất Công chúa, Chu Thiên Giáng biết rằng muốn giấu cũng không giấu được. Mặc dù hắn không nói, nhưng ám tử ở kinh thành và Bành thành, cũng sẽ báo mọi chuyện cho mấy người Chiêm Linh. Chu Thiên Giáng tin rằng mấy người Chiêm Linh không phải nữ tử lòng dạ nhỏ nhen, hơn nữa nếu không có sự trợ giúp của Thất Công chúa, chính mình có lẽ đã sớm lưu lạc thành tù nhân rồi.