Gác cửa thành cũng không phải người của đại doanh Bành thành, sau khi Triệu gia sụp đổ Ngô Đại Ấn cắt lại quan lại trong ngoài Bành thành, gần như thay thế bằng người thân tín của mình. Không có điểm này, Ngô Đại Ấn cũng không dám thực hiện hành động đêm nay. Còn nữa, trời cao Bành thành xa Hoàng đế, Ngô Đại Ấn nắm quyền, dù có người mật tấu cho Thành Võ Hoàng, Thành Võ Hoàng cũng không thể ngay lập tức thay thế ông ta. Huống chi Thành Võ Hoàng thời gian chịu khổ kia ở tại Bành thành, Ngô Đại Ấn đã rất được Thành Võ Hoang tín nhiệm. Nói cách khác cũng sẽ không giao vị trí đại doanh Bành thành quan trọng như vậy cho ông ta một văn thần quản thúc.
Mọi người đi ra khỏi Bành thành, đi đến nơi ước định, Đại Ngưu hô vừa hô trong bụi cây ven đường nhanh chóng đi ra vài người.
- Đại Ngưu, mang thức ăn không?
Chu Thiên Giáng nói câu đầu tiên có đồ ăn hay không. Hôm nay Chu đại quan nhân đói sắp điên rồi.
- Ha ha, gà mẹ hầm, còn có móng heo đều ở trên xe.
Đại Ngưu cười ha hả nói.
Chu Thiên Giáng chiêu hô, Hạ Thanh đám người Chu Nhị cũng bất chấp thể diện nhanh chóng lên xe tranh đồ ăn.
- Chừa cho ta một chút, còn có Thất công chúa nữa. Mẹ nó, chú ý tư cách một chút.
Chu Thiên Giáng vội mắng.
- Không sao, để họ ăn trước, mọi người đều đói bụng rồi.
Thất công chúa cười, nhẹ nhàng nói.
Chu Thiên Giáng đảo cặp mắt trắng dã, hắn đuổi Dư Thủ Xương trước, nơi này không phải nơi ở được lâu, Chu Thiên Giáng cũng không dám trì hoãn.
- Lão Dư, ngươi quay về đi, giao phong thư này cho Ngô Đại Ấn. Sau này Ngô Đại Ấn có gì cần giúp, nhất là về chuyện chi tiêu bạc, Ngân lâu của ngươi có thể tận lực giúp đỡ. Người anh em này coi như là sự coi trọng, không quên nhớ về ân điển này của lão tử. Đúng rồi, mấy ngày nay nếu sư phụ ta vào Bành thành, ngươi nói ông ấy đến tòa thành nhỏ Vu Gia Bình này tìm ta.
- Đại nhân yên tâm, mọi người đi cũng cẩn thận một chút. Tiến vào khu Lạc Nhạn Sơn, nhưng bên kia giờ là địa bản của Quỷ Y Trác Hành. Đại nhân chưa biết, giờ Trác Hành đã là vua Lạc Nhạn Sơn, tập hợp toàn bộ giặc cỏ, thủ hạ người mã không ít.
Dư Thủ Xương chắp tay nói.
Chu Thiên Giáng gật đầu, hắn đương nhiên biết đối thủ cũ này. Nhưng có những huynh đệ này bên cạnh, trộm cướp bình thường cũng không dám đến quấy rầy, hơn nữa học còn mặc binh phục. Hơn nữa, Chu Thiên Giáng sớm đã sắp xếp người của mình trong đám giặc cỏ, có động tĩnh gì những người đó có thể giúp đỡ.
Dư Thủ Xương vừa đi, mọi người bắt đầu chạy suốt đêm về phía nam. Chu Thiên Giáng cũng lo đại doanh Bành thành lại phái binh đuổi theo, rời khỏi địa giới Bành thành là tốt nhất.
Vừa lên xe, Chu Thiên Giáng và Thất công chúa lập tức bỏ qua sự kiêu ngạo. Đại Ngưu chuyên môn đề lại một chậu gà bên trong xe của Chu Thiên Giáng, hai người gặm trong nháy mắt chỉ còn lại một đống xương.
Lạc Nhạn Sơn chập chùng, trước kia nơi này giặc cỏ không có nhiều lắm, chỉ có điều thỉnh thoảng xuất hiện một ít trộm cướp. Hơn nữa, trộm cướp khi đó chỉ biết cuống tay với một số tiểu thương ít người. Nhưng sau khi từ chuyện Thành Võ Hoàng gặp chuyện không may ở Vu Bình Gia, Lạc Nhạn Sơn lại trở thành đại bản doanh của trộm cướp. Trải qua sự phát triển lớn mạnh, Quỷ Y Trác Hành đã có gần ba nghìn người. Đừng thấy những người này tốt xấu lẫn lộn, nhưng dưới sự dạy dỗ của Trách Hành, đã trở nên ra dáng ra giàng. Thêm vào đó, Trác Hành cũng đã định ra quy củ đồi với thương khách qua được giết con tin. Mỗi xe ngựa chỉ cần nộp đủ “khai sơn phí”, bất cứ kẻ nào cũng không được tự giữ lại tiền của của người khác.
Bởi vậy, đừng nhìn giặc cỏ Lạc Nhạc Sơn đông đúc, danh tiếng trong mắt thương khác cũng không tồi. Họ nộp bạc mua sự bình an, cũng không phải lo lại có người cướp hàng hóa. So với đám quan binh ăn tươi nuốt sống, đám trộm cướp này có tình người hơn.
Chút liên lạc của Quỷ Y ở kinh thành bị Niêm Can Xử phá hư, nhưng ở Bành thành Quỷ Y sớm đã sắp đặt nhân sự. Tin tức Chu Thiên Giáng bị Thành Võ Hoàng truy nã đã rơi vào tay sơn trại, khiến trong lòng Trác Hành mừng rỡ. Y mừng khi nhân tài như Chu Thiên Giáng rốt cục không chịu sự trọng dụng của Thành Võ Hoàng. Triều Đại Phong thiếu Chu Thiên Giáng chẳng khác gì thiế một lợi khí trấn quốc. Quỷ Y Trác Hành giờ không chỉ làm lão Quốc Cữu gia Chu Thiên Giáng, người ngựa trong tay lớn mạnh, khiến Trác Hành cũng sinh tư lợi. Giống như Chu Thiên Giáng, y cũng muốn một khu vực thành lập vương quốc của mình.
Trong lòng Trác Hành rất rõ, khi y giơ đại kỳ ngày nào đó, triều Đại Phong nhất định sẽ phái binh mã đến tiêu diệt y. Đối với những người khác Trác Hành không thèm đếm xỉa, duy nhất y sợ hãi là Chu Thiên Giáng. Giờ Chu Thiên Giáng khẽ đảo đài, chẳng khác gì giúp Trác Hành tiêu trừ đi mối uy hiếp này.
Trong sơn trại Lạc Nhạn Sơn, Trác Hành trong vòng một ngày thu được hai tin tức khác nhau. Tin thứ nhất là Chu Thiên Giáng bị Phủ Doãn Bành thành truy nã quy án, giải vào đại lao. Không đợi Trác Hành tiêu hóa hết tin này, tin thứ hai đã đến Chu Thiên Giáng không ngờ đã vượt ngục một cách bí hiểm.
Sau khi tin tức thứ hai đến, Trác Hành ngược lại có niềm vui bất ngờ hơn so với tin thứ nhất. Chu Thiên Giáng chỉ cần vươt ngục ở Bành thành tất nhiên sẽ đi qua Lạc Nhạn Sơn xuôi về nam và tập trung với người của hắn. Trác Hành bất luận thế nào cũng không để Chu Thiên Giáng chạy trốn tiếp. Y muốn bắt Chu Thiên Giáng cướp đoạn lấy cổ kỳ thư.
Trong kinh thành, Thái tử Huyền Nhạc mấy ngày nay cũng không khỏe. Văn võ cả triều bỗng nhiên nổi lên làn sóng bãi nhiệm anh ta. Ngay từ đầu những lão thần này thực sự không phải là bãi nhiệm, chỉ có điều cắt giảm quyền lợi của Thái tử Huyền Nhạc. Nhưng Huyền Nhạc không hề khách khí giận dữ mắng Binh Bộ Thượng thư Lý Hồng. Huyền Nhạc chẳng những không nghe hết ý kiến quan lại, còn muốn cầu xin phụ hoàng từ chức Lý Hồng, lý do là người này có dính líu với Quách Thiên Tín.
Nếu như là sự thương lượng của hai cha con cũng chẳng sao, dù sao Lý Hồng quả thực thân cận với Quách Thiên Tín, lo lắng của Huyền Nhạc cũng có lẽ nên. Nhưng trong triều đình, lại làm cho một loạt con mắt không chấp nhận của người khác. Lần này đã chọc giận Lão Thái Phó Vương Bính Khôn đang quỳ gián muốn miễn tư cách Thái tử của Huyền Nhạc.
Huyền Nhạc cũng bị việc bận bù đầu, hơn nữa khí chất thanh niên, mới lên làm Thái tử đã cảm thấy ngồi vững ngôi vị Hoàng đế. Cho nên đã để những ngấm ngầm trước kia ra sau đầu biến thành bộ dạng bây giờ. Huống chi Huyền Nhạc muốn cách chức của Lý Hồng cũng là có nguyên nhân.
Chuyện Chu Thiên Giáng bị vây ở Tiểu Long Sơn, bản thân Ngô Đại Ấn tấu trễ, thêm nữa Lý Hồng ý định nhất thời không báo sự tổn thất về cung Thái tử. Khiến lúc Huyền Nhạc nhận được tin lại phái người đi Tiểu Long Sơn thì Bành thành lại truyền đến tin sau khi bắt được đã để Chu Thiên Giáng chạy trốn mất. Nếu Binh bộ gửi tấu chương đúng lúc, Huyền Nhạc đã sớm phái người của Tây Viên cầm lệnh bài Thái tử đi vây đánh Tiểu Long Sơn rồi.
Vì chuyện này, Huyền Nhạc phẫn nộ, đổ hết trách nhiệm này lên đầu Lý Hồng. Cho nên mới muốn thỉnh cầu cách chức của Lý Hồng.
Trong lòng Thành Võ Hoàng đau đớn âm ỷ, cảm thấy đứa con trai này của mình đã thay đổi, trở nên cả vú lấp miệng em. Thậm chí cũng không để người làm cha này của anh ta ở trong mắt. Phải hiểu rằng cách chức của Lục bộ Thượng thư, ngay cả Thành Võ Hoàng cũng phải suy nghĩ một chút, chứ không phải muốn cách chức là cách chức ngay. Giọng điệu Huyền Nhạc cứng rắn như vậy khiến trong lòng Thành Võ Hoàng vô cùng phản cảm. Nhưng dù sao Huyền Nhạc là con mình, lại là Thái tử, Thành Võ Hoàng dù sao vẫn chiếu cố cho chút thể diện.
Nhìn Vương Thái phó quỳ gián. Thành Võ Hoàng đưa mắt liếc nhìn Tĩnh Vương, ý để ông ấy đến giảng hòa. Nhưng liếc nhìn vài lần Tĩnh Vương vẫn thờ ơ. Rơi vào đường cùng, Thành Võ Hoàng chỉ có thể giận dữ mắng Huyền Nhạc vài câu, rồi tuyên bố bãi triều.
Cách làm của Thành Võ Hoàng cũng không khiến lão thần tiêu tan tức giận trong lòng. Vương Bính Khôn với tư cách cựu thần tiến hành ký một lá thư yêu cầu một lần nữa mở tông miếu hoàng thất, thu hồi chức vị Thái tử của Huyền Nhạc.
Thành Võ Hoàng lo lắng tức giận, hơn nữa Bành thành truyền đến tin bất lợi, trong cơn tức giận đã ngã bệnh. Nằm trên giường, Thành Võ Hoàng sai người truyền Tĩnh Vương vào cung. Thời điểm quan trọng, Thành Võ Hoàng vẫn tin tưởng vị Vương đệ này.
Biết Hoàng thượng ngã bệnh, nguyên đám văn võ triều đình hoảng loạn. Mặc dù ngoài miệng nói không nhưng ai cũng lo nếu chẳng may Thành Võ Hoàng không qua được, Huyền Nhạc kế bị kia sẽ giết sạch các lão thần.
Tĩnh Vương được truyền gọi không dám chậm trễ, khẩn trương vào cung. Thấy Thành Võ Hoàng đang ngồi tựa trên giường uống chén thuốc, khí sắc không đến nỗi quá tệ, Tĩnh Vương mới yên lòng lại.
- Hoàng huynh, nước không thể một ngày không có vua, người nên giữ sức khỏe.
Tĩnh Vương nhỏ giọng an ủi.
- Không có gì đáng ngại, chẳng qua là cấp hỏa công tâm mà thôi.
Thành Võ Hoàng nói xong, ra hiệu cho người bưng chén thuốc đi.
- Tĩnh Vương, biểu hiện của Huyền Nhạc gần đây khiến huynh rất không hài lòng. Nhưng chuyện thu hồi chức vị huynh vẫn hy vọng đệ có thể ra mặt ngăn cản. Huynh cũng biết nó làm vậy là không đúng nhưng sau khi thu hồi chức vị sẽ thế nào? Huyền Minh chết trận ở đất khách, hoàng nhi Huyền Xán tung tích không rõ, giờ ta chỉ còn hai đứa con trai này. Thu hồi chức vị của nó ai sẽ ngồi vào vị trí Thái tử, Huyền Châu sao? Chỉ sợ nó đã sớm mất trái tim trị quốc rồi.
Thành Võ Hoàng ngồi tựa trên giường nói khổ sở.