Trưởng thị vệ tuân lệnh, lập tức dẫn đội thân binh lùi qua một bên. Trong lòng Ngô Đại Ấn cười lạnh một tiếng, giả vờ như không biết bộ dạng tìm cách của Cam Vũ Thành khen ngợi Cam Vũ Thành một phen.
- Cam tướng quân, hôm nay truy bắt được tội thần Chu Thiên Giáng, bản phủ rất vui mừng. Không biết Cam tương quân có thể cùng uống mấy chén với bản phủ hay không.
Ngô Đại Ấn sợ Cam Vũ Thành trở lại trong lao, dứt khoát mời gã vào phủ uống rượu.
- Được. Nếu đại nhân không sợ mệt, mạt tướng rất sẵn lòng.
Hai người nói xong, ngồi lên kiệu, lên ngựa, một đám người phần phật rời khỏi nhà lao Bành thành.
Ngô Đại Ấn và Cam Vũ Thành vừa đi trong nhà tù toàn bộ phòng giam người như Đại Ngưu đều mở. Dưới sự dẫn dắt của một tên canh ngục, mọi người đến một nhà lao trong cùng. Tên ngục vạch đống cỏ khô mốc meo lộ ra một cửa động hình tròn.
- Các vị theo cửa động leo ra, ngoài cửa sẽ có người tiếp ứng.
Tên canh ngục nói xong, lui sang một bên.
Đám người Đại Ngưu không nói lời nào, nối đuôi nhau vào, người này tiếp người kia tiến vào hang. Đến khi gã huynh đệ cuối cùng tiến vào, tên canh ngục đi ra khỏi phòng lao, giơ tay ra hiệu, tám người mang bốn cái sọt rất nhanh từ một phòng giam khác đi đến. Trong sọt đều là đất, lập tức đổ đất vào trong. Họ là muốn hủy chứng cứ, lấp kín lại lần nữa.
Cũng may địa đạo không dài lắm, khoảng chừng hơn hai mươi thước vừa đúng cửa trong sân sau Tuần Bộ Nha môn. Lúc này Chu Nhất Dư Thủ Xương đã sớm chờ ở cửa động, thấy có người ló đầu ra, nhanh chóng kéo người này đến người kia lên. Ai cũng không dám phát ra tiếng, bên ngoài tường chính là quan binh, nếu chẳng may bị phát hiện thì thật phiền toái.
Dư Thủ Xương lôi ra mấy bộ quần áo tuần bộ cho mọi người thay. Không lâu sau, một đôi sai dịch ngông nghênh đi ra ngoài.
Lại nói về Cam Vũ Thành đã đến phủ nha, cùng Ngô Đại Ấn nâng chén chúc mừng, nhưng hai người chẳng có tiếng nói chung gì. Chưa đến một canh giờ, Cam Vũ Thành lấy cớ có về doanh trại để rời khỏi phủ nha. Ra khỏi phủ nha, Cam Vũ Thành cảm thấy lo lắng, lại trở lại đại lao Bành thành.
Lúc này đã nửa đêm, Cam Vũ Thành sau khi hỏi qua đội trưởng thân binh, vốn không muốn tiến vào lao quấy rầy cai ngục tuần bộ nha môn. Nhưng ngẫm nghĩ một chút, Cam Vũ Thành vẫn muốn làm nhục Chu Thiên Giáng một phen.
Cam Vũ Thành ngà ngà say, đi về phía cửa nhà lao Bành thành. Đúng lúc này, trong đó vang lên một hồi chiêng!
- Không xong rồi Tuần Bộ Nha môn cháy rồi … mau tới dâp lửa!
Cam Vũ Thành sửng sốt. Việc đầu tiên gã nghĩ đến không phải là cứu hỏa, mà là sợ có người âm thầm giở trò, mượn cơ hội cứu Chu Thiên Giáng ra.
- Mọi người nghe đây, không được rời khỏi vị trí của mình, Kẻ trái lệnh, giết!
Cam Vũ Thành lạnh lùng hạ lệnh với quân lính đại doanh phía ngoài Bành thành.
Cam Vũ Thành vừa mới hạ lệnh xong, cửa lớn nhà lao mở ra, một đám cai tù tay xách thùng nước lao ra.
- Cam tướng quân, mau để cho binh lính giúp cứu hỏa ~!
Đội trưởng nhà lao hoảng hốt nói.
- Khốn khiếp, chức trách bản tướng là trông coi nơi quan trọng của nhà lao, không phải cứu hỏa. Các ngươi đi đi, nơi này do bản tướng quân phụ trách trông coi.
Cam Vũ Thành giận giữ mắng mỏ, trong lòng tự nhủ một đội trưởng nhà lao nhỏ nhoi mà cũng dám nói với gã lời này.
- Vậy cũng rất cảm ơn tướng quân. Người đâu ~ khóa cửa chắc chắn, đi cứu hỏa trước!
Đội trưởng nhà lao hướng về phía sau hô lớn một câu.
Cam Vũ Thành cau mày, không ngờ đội trưởng nhà lao lại khóa cửa nhà lao lại. Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, người của tuần nộ nha môn đi cứu hỏa hết rồi, nếu chẳng mau bên trong thiếu gì vậy cũng không tiện.
Tuần Bộ Nha môn loạn một đám một hồi lâu mới dập tắt được lửa. Cam Vũ Thành vẫn chứ đi, gã muốn gặp Chu Thiên Giáng, vì chuyện bại binh trước đây bị hắn làm nhụ nhã một phen.
Lao đầu dẫn theo đám lính cai ngục, khuôn mặt từng người một tựa nhu tiểu quỷ, nhìn thấy Cam Vũ Thành còn chưa rời đi, đội trưởng nhà lao khẩn trương chạy đến.
- Cam tướng quân, ngài còn chưa đi à? May mắn chúng tôi đi giúp nếu không công đường nha môn cũng có thể bị thiêu cháy.
Đội trưởng nhà lao than thở.
- Chuyện gì xảy ra, là ai bất cẩn như vậy.
- Ai biết được, chuyện này đang điều tra. Tại hạ xin nói với đại nhân, không lẽ là những binh lính bên ngoài không cẩn thận dẫn hỏa vào nha môn.
Đội trưởng nhà lao nói xong, nìn binh lính giơ bó đuốc phía ngoài.
- Khốn khiếp, nơi này cách xa tường sân nha môn còn vài chục trượng, sao có thể là bọn họ.
Cam Vũ Thành trừng mắt mắng đội trưởng nhà lao.
- Được rồi được rồi, là tại hạ tính toán sai. Cam tướng quân ngài bận rộn, hạ quan trở về chỗ của mình.
Đội trưởng nhà lao ngoài nói cười nhưng trong lòng không cười.
- Đợi một chút, ta muốn gặp Chu Thiên Giáng lần nữa.
Cam Vũ Thành gọi đội trưởng nhà lao lại.
Cam tướng quân, không có lệnh của Phủ Doãn đại nhân, bất cứ kẻ nào cũng không thể gặp.
Đội trưởng nhà lao nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc.
Đừng thấy Cam Vũ Thành cấp bậc cao, nhưng trong mắt đội trưởng nhà lao gã chẳng qua là “người ngoài” cũng chẳng phải người trong hệ thống quan chức của Bành thành, cho nên cũng không cần phục tùng gã. Hơn nữa, đêm này còn có tình huống đặc biệt, đội trưởng nhà lao muốn không muốn lôi kéo những người này vào vũng bùn.
Ánh mắt Cam Vũ Thành lạnh lùng, nắm lấy áo đội trưởng nhà lao:
- Ngươi dám lặp lại một lần nữa!
Đối với võ tướng mà nói giấy thông hành tốt nhất là dùng nắm đấm của mình. Giảng đạo lý với những người này căn bản vô ích, đánh mấy cái bạt tai, lệnh gì cũng chẳng cần.
- Đừng đừng ~ tướng quân đại nhận ngài đừng nóng giận, tiểu nhân đây sẽ mở cửa.
Đội trưởng nhà lao run rẩy nói.
Cam Vũ Thành đẩy ra, trong lỗ mũi hừ một, lòng tự nhủ vẫn dùng bạo lực là được. Ngô Đại Ấn chẳng qua tạm thời quản thúc đại doanh Bành thành, có lẽ không quá vài ngày, Cam Vũ Thành gã có thể sẽ thay thế.
Đội trưởng nhà lao thở dài mở cửa nhà lao ra, dẫn Cam Vũ Thành đi vào trong nhà lao. Qua cái lối kia vừa lúc nãy, Cam Vũ Thành cảm giác có chút không đúng, sao trong nhà lao lại yên tĩnh như vậy. Lúc gã đến khi nãy, nghe thấy không ít người nhao nhao mắng chửi. Giờ một tiếng động cũng không có.
Lao đầu dẫn Cam Vũ Thành đến trước phòng giam Chu Thiên Giáng:
- Đại nhân, ngài có thể tra tấn nhẹ, nhưng đừng để tiểu nhân khó ăn khó nói.
Nói xong, lao đầu vẻ mặt xu nịnh đưa chìa khóa phòng giam cho Cam Vũ Thành.
Cam Vũ Thành tự nhủ cũng thường thôi, bố đây dù sao cũng là phó soái đại doanh, nóng nảy đánh ngươi một trận, Ngô Đại Ấn cũng có thể làm khó dễ ta.
Đội trưởng nhà lao xoay người vội quay trở ra. Cam Vũ Thành nhìn bên trong, phát hiện đĩa đèn dầu hỏa kia lúc nãy cũng đã tắt, căn bản thấy không rõ tình hình bên trong. Cam Vũ Thành lấy xuống từ trên tường một vật bắt lửa, một tay giơ một tay mở cửa phòng lao.
- Hả ~ người đâu ~ Chu Thiên Giáng chạy trốn rồi ~!
Cam Vũ Thành gào lớn. Trong phòng giam nhỏ căn bản cũng không có bóng dáng của Chu Thiên Giáng.
Lao đầu dẫn một đám cai ngục cuống quít chạy tới:
- Sao thế này? Chạy rồi, không thể, bên ngoài người của ngài canh giữ, căn bản chạy không thoát.
Đội trưởng nhà lao nói trách nhiệm bên ngoài sắp xếp người trước, ý đó coi như nói trách nhiệm của các người lớn hơn.
- Con mẹ nó, nói gì cũng vô nghĩa, khẩn trương lục soát ~!
Cam Vũ Thành tức giận mắng. Gã cảm thấy dù Chu Thiên Giáng không ở phòng lao kia, cũng không chạy ra khỏi nhà lao. Người phía ngoài canh gác nghiêm ngặt, bất cứ kẻ nào xâm nhập cũng đều bị bắt tại chỗ. Hơn nữa, nhà lao đóng kín như bưng, chỉ có cửa chính mới có thể ra ngoài.
Việc lục soát này không chỉ gấp, đội trưởng nhà lao lập tức gào khóc. Chẳng những Chu Thiên Giáng chạy, chỗ tất cả tội phạm bắt được cũng không còn một ai.
- Mau ~ cấp báo cho Phù Doãn đại nhân.
Đội trưởng nhà lao kêu lớn, bắt đầu chạy ra phía ngoài.
Không chỉ có tên này, Cam Vũ Thành chạy nhanh hơn. Vừa ra khỏi nhà lao, Cam Vũ Thành lập tức hỏi:
- Vừa rồi có người đột nhập hay không?
- Khởi bẩm tướng quân, không có kẻ nào đột nhập.
Một tên tiêu thống tiến lên đáp.
Cam Vũ Thành nghe xong, mồ hôi trên đầu lập tức chảy xuống. Bên ngoài gác nghiêm ngặt, ba bước một vọng gác năm bước một trạm canh gác, sao có thể để ai lọt.
Cam Vũ Thành đang muốn hỏi đội trưởng nhà lao kia một chút, quay người lại thấy đội trưởng nhà lao nhanh như thỏ sớm đã chạy vào Tuần Bộ Nha môn rồi.
Tuần ti đại nhân vừa nghe tội thần đều đã chạy cũng không dám thờ ơ lập tức ngồi kiệu đến phủ nha. Cam Vũ Thành ngơ ngẩn hổi lâu, trong lòng chưa nói đến buồn bực, sớm biết như vậy, đêm nay gã không nên ở lại đây. Giờ Chu Thiên Giáng mất tích trong phòng lao, mà gã là quan viên lớn nhất trực tiếp ở hiện trường, trách nhiệm này muốn đưa đẩy cũng không xong. Rơi vào đường cùng, Cam Vũ Thành ra lệnh lập tức lùng bắt toàn thành, bản thân cũng đi theo phủ nha.
Lại nói đến đám người Đại Ngưu sau khi đi đến Chu Ký Ngân lâu, chưa làm chuyện gì vội mà ăn một bữa đã. Mấy ngày nay xem ra họ đói bụng lắm, một đám sói nhai hổ nuốt. Mọi người ăn xong, toàn bộ thay quân phục canh giữ Bành thành, dưới sự dẫn dắt của Dư Thủ Xương, chạy xe cỗ xe ngựa về phía cửa thành.