Tên nam tử cải trang công chúa kia lại càng không cần phải nói. Dù Cam Vũ Thành muốn vào trong lao nhìn gã cũng không thể. Dù nói thế nào người ta cũng là thận phận công chúa. Thành Võ Hoàng có quyền làm bất cứ trừng phạt gì với Thất công chúa, nhưng quan lại ở dưới thì không thể có bất cứ chỗ kinh xuất nào. Nhốt vào xe tù là hành động bất đắc dĩ. Sau khi vào nhà lao, nam nhân cũng không thể bước vào nơi giam công chúa.
Ngô Đại Ấn từ từ áp giải một đám tội thần Chu Thiên Giáng trở về Bành thành. Sau khi họ vào thành đã là cuối giờ hợi, theo như giờ ở kiếp trước của Chu Thiên Giáng thì đã là mười một giờ đêm rồi. Điều Ngô Đại Ấn không nghĩ đến chính là dân chúng thương nhân Bành thành đều ở trên đường phố bên trong thành bày hương án cùng đợi Ngô Đại Ấn đến.
Vừa thấy Ngô Đại Ấn vào thành, toàn bộ dân chúng trên đường quỳ rạp xuống đất, đèn lồng hai bên đường chiếu sáng rõ. Một đám lái buôn phía trước giơ tờ giấy trắng viết lời khẩn cầu, tha thiết xin Phủ Doãn đại nhân tha cho Chu Thiên Giáng.
Ngô Đại Ấn cũng choáng váng, không ngờ Chu Thiên Giáng còn có lực lượng kêu gọi lớn như vậy, giờ này dân chúng Bành thành còn ở chỗ này cầu tình.
Vài tên thương lái đi đến trước chỉ huy đoàn xe, quỳ rạp xuống đất, một người dẫn đầu trong đoàn cao giọng hô:
- Phủ Doãn đại nhân, chúng thảo dân tuy không rõ Chu Thiên Giáng đại nhân phạm phải quốc pháp gì, nhưng vì Chu đại nhân đã diệt trừ phụ tử ác bá Triệu Thành Quang, thương lái dân chúng Bành thành mới được sống lại. Giờ thảo dân đại diện toàn dân chúng thành, khẩn cầu Phủ Doãn đại nhân tha Chu đại nhân một lần. Chúng thảo dân nguyện nâng thuế để thể hiện sự cảm tạ với đại nhân.
Theo tiếng la, tất cả người trên đường đều cầu xin cho Chu đại quan nhân.
Chứng kiến cảnh này, Đại Ngưu cảm động chảy nước mắt nước mũi. Khi ấy họ cũng là ngẫu nhiên diệt trừ được ác bá Triệu gia của Bành thành. Nếu không phải Hoàng tử Huyền Châu coi trọng Hồng Tiểu Thanh có lẽ lúc ấy Chu Thiên Giáng cũng không phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy. Dù sao Triệu gia thế lực ở Bành thành rất lớn, nếu chẳng may quyết đánh chết Chu Thiên Giáng và Huyền Châu, dù Thành Võ Hoàng có truy cứu thì chẳng qua là bắt được vài kẻ chết thay mà thôi.
Việc thiện khi đó không ngờ sẽ đổi được cảnh tượng đám dân chúng quỳ cầu xin này. Đại Ngưu cảm thấy đời này có thể lăn lộn đến nước này dù có chết cũng đáng. Đại Ngưu tự nhận là quan viên bị bắt cao nhất lần này, dù sao cũng phải đại diện thay Chu đại quan nhân nói vài lời mới được.
- Các lão thiếu gia Bành thành, ý tốt của các người đại nhân ta khắc trong lòng. Trở về đi, đừng thêm phiền cho Ngô đại nhân ~!
Dọc đường Đại Ngưu chửi mắng không ngừng, lúc này cổ họng cũng có chút khàn khàn.
Dân chúng trong thành nhận ra anh ta, tiếng hỗn độn lập tức át mất tiếng của Đại Ngưu. Đám dân chúng không nghe rõ Đại Ngưu lớn tiếng nói gì, nhưng Ngô Đại Ấn bị giật mình không ít. Hay thật, tiểu tử này ăn no động cỡn, nếu bị thân tín của Cam Vũ Thành nghe được không nghi ngờ mới là lạ. Bản thân còn chưa nói, một Ngũ phẩm cầm côn thị vệ mù như người gào lớn cái gì.
Ngô Đại Ấn vội nói lớn với bách tính trong thành:
- Con dân của Bành thành, tội của Chu Thiên Giáng chỉ có Hoàng thượng mới có thể định đoạt. Bản phủ chỉ là chấp hành thánh lệnh, không có quyền định đoạt tội của Chu Thiên Giáng. Mọi người rút lui đi, bản phủ chắc chắn sẽ tấu lại với Hoàng thượng, cầu xin cho Chu đại nhân.
Ngô Đại Ấn chắp tay với đám dân chúng đông nghìn nghịt trước mặt.
Trong đám người, Dư Thủ Xương và Chu Nhất đã cẩn thận quan sát
“Chu Thiên Giáng” và “Thất công chúa” trong xe tù thứ nhất. Tiết mục cầu xin này cũng chính là Chu Nhất và Dư Thủ Xưng phát động, cũng là để đề phòng. Chu Nhất lần này cũng không trở về Tiều Long Sơn, mà theo kế hoạch ở trong thành chờ. Nếu chẳng may Ngô Đại Ấn không giữ giao ước, bắt Chu Thiên Giáng và Thất công chúa thật, họ sẽ thừa dịp dân chúng cầu xin, làm rối loạn để nhân cơ hội cứu người ra. Đây cũng là chiêu ngầm cuối cùng của Chu Thiên Giáng, hắn sợ Ngô Đại Ấn bỡn quá hóa thật cho nên phải chuẩn bị đường thoái lui.
Chu Nhất nhìn thấy “Chu Thiên Giáng” và “Thất công chúa” trong xe tù xác định hai người này là giả. Hơn nữa, hình ảnh Đại Ngưu kia giống như chiến thắng trở về cung tướng quân, chưa có một chút gì là bộ dạng của kẻ phạm tội.
Chu Nhất làm hiệu cho Dư Thủ Xương cách đó không xa. Sau khi Dư Thủ Xương nhìn thấy lập tức nói nhỏ với tên nam tử bên cạnh.
Nam tử kia lập tức lơn tiếng hô:
- Nếu Ngô đại nhân đã nói như vậy, ngày mai chúng ta lại đến phủ nha cầu xin cho Chu đại nhân. Mọi người, chúng ta rút lui thôi.
Có người dẫn đầu, bách tính trên đường bắt đầu chuyển động, mặc dù đám náo nhiệt không muốn đi nhưng con đường ở chính giữa đã hiện ra.
Toàn bộ huynh đệ của Ngân lâu Chu Ký có mặt trong dân chúng, cộng thêm trong số được thuê có không ít người thật sự vì cầu xin cho Chu Thiên Giáng mà đến, chính là những nhà buôn lái giàu có. Chỉ với họ mới là người được lợi nhất sau cái chết của Triệu Gia ác bá.
Ngô Đại Ấn cũng sợ xảy ra vấn đề, nhanh chóng sai người đi tốc độ nhanh hơn. Đám người Chu Thiên Giáng vừa vào đại lao Bành thành, lúc này Ngô Đại Ấn hạ lệnh đại lao Bành thành do Tuần Bô Nha môn canh phòng, mà đại doanh Bành thành còn phái năm nghìn quan binh gác bên ngoài, phòng bè đảng còn sót lại của Chu Thiên Giáng đến đâu cứu viện.
Ngô Đại Ấn sắp xếp xong còn chưa rời đi, Cam Vũ Thành dẫn theo đội thân binh của mình đi đến đại lao Bành thành.
Khi Ngô Đại Ấn xuất phát vào sáng sớm cũng không có thông báo với Cam Thành Vũ. Mãi đến xế chiều hôm nay gã mới nhận được tin. Bất luận nói thế nào, Ngô Đại Ấn tự dẫn binh đi bắt Chu Thiên Giáng, Cam Vũ Thành trong lòng thấy khá hưng phấn, mặc dù công lao này đã rơi vào binh mã phòng giữ Bành Thành gã cũng không quan tâm, chỉ cần bắt được Chu Thiên Giáng là được.
Thấy Cam Vũ Thành đến, Ngô Đại Ấn muốn chạy cũng không dám, đứng ở ngoài cửa đại lao nhìn Cam Vũ Thành cưỡi ngựa đến gần trước mặt.
Cam Vũ Thành nhảy xuống khỏi chiến mã, chắp tay nói:
- Mạt tướng chúc mừng đại nhân đã bắt được tội thần Chu Thiên Giáng. Đại nhân thân là văn thần, có thể tự mình dẫn binh đi bắt tội thần, đây là hành động vĩ đại khiến mạt tướng khâm phục.
Ngô Đại Ấn gật đầu, mỉm cười:
- Cam tướng quân, thánh lệnh của Hoàng thượng bản phủ sao dám không tuân theo. Hai ngày trước bản phủ chưa ra lệnh chẳng qua không muốn tạo sự thương vong vô nghĩa. Theo thời gian bấm đốt ngón tay, bản phủ nhận định trên núi đói rét cực khổ đã khiến mất đi năng lực chiến đâu, cho nên lúc này mới tự dẫn binh đi truy bắt. Cam tướng quân yên tâm, khi bản phủ dâng tấu sẽ không độc chiếm công lao một mình. Các huynh đệ đại doanh Bành thành đều nhận được ban thưởng của Hoàng thượng.
Cam Vũ Thành đến không phải vì quan tâm vấn đề này, nhưng Ngô Đại Ấn đã nói như vậy, Cam Vũ Thành vội chắp tay nói:
- Cảm tạ sự ưu ái của đại nhân, mạt tướng thay mặt các tướng quan đại doanh Bành thành cảm tạ đại nhân. Nếu bắt được Chu Thiên Giáng rồi, mặt tướng một vào xem xét một phen.
- Được, bản phủ cùng ngươi vào xem. Tiểu tử này ở trên núi thà chết không hàng, còn bị một vài vết thương nhỏ.
Ngô Đại Ân nói xong, xoay người đi vào trước.
Cam Vũ Thành theo sát phía sau, Ngô Đại Ấn sai người mở cửa chính phòng giam, từ đó mùi nấm mốc xộc lên. Đi đến trước phòng lao giam giữ một mình “Chu Thiên Giáng”, Ngô Đại Ấn dừng lại.
- Chu Thiên Giáng, ta và ngươi dù là quan đồng liêu, nhưng không cùng hoàng mệnh. Hôm nay bản quan truy bắt ngươi quy án cũng là bất đắc dĩ. Ngươi yên tâm, nhớ lại tình bằng hữu của ta và người trước kia, bản phủ sẽ không làm khó ngươi. Sau hai ngày sẽ đề Cam tướng quân áp giải ngươi hồi kinh chịu thẩm.
Đối mặt với “Chu Thiên Giáng” trong lao Ngô Đại Ấn nói vài câu đường đường chính chính.
Cam Vũ Thành chăm chú nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng. Nói thật gã cũng chưa từng quan sát Chu Thiên Giáng khoảng cách gần. Với thân phận lúc đó của Cam Vũ Thành ở đại doanh Kinh Giao còn chưa xứng được tiếp xúc với đại nhân An Sát Sứ thế này.
Bản thân trong nhà lao u tối, hơn nữa “Chu Thiên Giáng tóc tai bù xù, Cam Vũ Thành căn bản nhìn không ra thật giả.
- Ngô đại nhân, Chu Thiên Giáng và mạt tướng có chút ân oán cá nhân, mạt tướng muốn nói với hắn mấy câu.
Cam Vũ Thành chắp tay nói.
Ngô Đại Ấn nghe xong, xua tay:
- Cam tướng quân, chuyện này không thể được. Bất luận nói thế nào, Chu Thiên Giáng trước kia có ân với Bành thành ta, hắn chỉ ở Bành thành một ngày, bản phủ sẽ đối xử tử tế với hắn. Ngươi yên tâm, ngày mốt ngươi đích thân áp giải tội thần này hồi kinh đến lúc đó Cam tương quân muốn là thế nào khong ai can thiệp.
Cam Vũ Thành nghĩ cũng được. Nhiều tội thần áp giải về kinh thành như vậy, nhất định phải có rất nhiều binh mã áp giải. Đến lúc đó, ra khỏi Bành thành vậy chỉ có gã được định đoạt.
Cam Vũ Thành hung hăng trợn mắt nhìn “Chu Thiên Giáng” vài lần, và Ngô Đại Ấn lại đi nhìn thoáng qua phòng lao của công chúa.
Ra khỏi đại lao, ngay trước mặt Ngô Đại Ấn Cam Vũ Thành ra lệnh cho trưởng thị vệ thân binh của mình:
- Các ngươi ở lại chỗ này, không có lệnh của ta bất cứ kẻ nào cũng không được dẫn người ra khỏi đại lao.
Cam Vũ Thành nói rồi lặng lẽ đưa mắt ra hiệu.
Cam Vũ Thành sớm biết tình bằng hữu của Ngô Đại Ấn và Chu Thiên Giáng chưa cạn, gã cũng sợ Ngô Đại Ấn âm thầm cử động gì.