- Mau, mau dẫn toàn bộ người biết tin đến đây cho ta. Nhớ kỹ, đừng có nhắc lại cho dù là nửa chữ.
Chu Thiên Giáng nghiêm túc nói.
Điều hắn lo lắng không phải mặt mũi của Hoàng thất mà là tính mạng của Quách Thiên Tín. Nếu việc này bị lộ ra ngoài, với tính cách của Quách Thiên Tín, chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa, không chỉ vì mặt mũi của mẫu thân, mà còn là mặt mũi của Quách gia.
Chu Thiên Giáng đuổi Đại Ngưu ra ngoài, Chu Nhất thắc mắc:
- Đại nhân, trên đó viết gì vậy?
Chu Nhiên Giáng nhìn quanh, trong miếu, ngoài Thất Công chúa cũng chỉ có mình Chu Nhất. Lão nhân trông miếu đã sớm được hắn đưa xuống núi rồi, hắn không muốn có thêm một miệng ăn, còn các huynh đệ khác đều đang gác ở vị trí của mình. Bên ngoài miếu tạm thời dựng một lều tranh, ngoài những người đanh canh gác thì đám người Chu Nhị và Hạ Thanh đều ở đó.
- Các ngươi có thể xem, nhưng sau khi xem xong, việc này phải chôn kỹ trong bụng, không thể nói cho ai biết.
Chu Thiên Giáng đưa di chỉ của Tiên hoàng cho Chu Nhất.
Chu Nhất nghi hoặc nhận lấy, Thất Công chúa cũng bước nhanh tới trước mặt y. Sau khi xem xong, cả hai đều kinh hãi không thể tin vào nội dung trên đó. Sắc mặt Thất Công chúa hơi tái đi. Ông ban nữ nhân đã có bầu của mình cho đại thần, đây chính là bất kính với tổ tông. Khó trách tại sao vừa rồi Đại Ngưu nói là được cứu rồi, đối với Hoàng gia, thứ này quả là một thanh kiếm sắc.
Chu Nhất vội vàng thuật lại việc Lâm Phong ở Kinh thành một lượt. Chu Thiên Giáng gật đầu, bảo sao sư phụ có thể tin chắc là có thể cứu được Quách Thiên Tín, hóa ra là nhờ vào thứ này.
Mấy người đang nói chuyện, Đại Ngưu đã dẫn theo hai gã huynh đệ kia đến. Thấy người biết chuyện cũng không nhiều lắm, hắn cũng coi như yên tâm, nghiêm nghị dặn hai huynh đệ phải giữ kín bí mật, không thể nói với bất cứ kẻ nào.
Đợi hai gã huynh đệ tuần tra đi rồi, Chu Thiên Giáng phát hiện Đại Ngưu vẫn còn đang vui tươi hớn hở đứng trong miếu.
- Ngươi cười cái rắm gì? Mới ăn xuân dược hả? Kích động cái gì? Ta cảnh cáo ngươi, tiểu tử ngươi dám nói việc này với Da Luật Đậu Cáp, hai chúng ta từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.
Chu Thiên Giáng thực sự lo tiểu tử này sẽ nói chuyện này cho Đậu Đậu nhà y, vậy thì không ổn. Hắn sợ Da Luật Đậu Cáp sẽ lợi dụng việc này để bức mình giúp tộc nhân của nàng.
- Đại nhân, giờ ta mới phát hiện ra Lâm gia nhà chúng ta mới là lợi hại nhất, không chỉ võ công cao, còn có thâm tình với nữ nhân của Tiên hoàng…
- Cút! Câm cái miệng của ngươi lại. Cút! Đi tuần núi đi!
Không đợi Đại Ngưu nói hết câu, hắn đã liên tục đánh đuổi y ra ngoài. Người này đầu toàn bã đậu, nếu không đuổi đi không biết sẽ nói ra cái gì. Có thể Chu Thiên Giáng không quan tâm, nhưng Thất Công chúa vẫn cần phải giữ mặt mũi cho gia tộc.
Chu Nhất sửng sốt một hồi mới tỉnh ra được. Y cũng thấy lạ, vì sao một bí mật lớn như vậy Lâm Phong lại chẳng dặn dò lấy một tiếng, cứ thế phái người tùy tiện đưa cho mình.
- Đại nhân, Ngô Đại Ấn đã đồng ý giúp chúng ta, có điều thiệt thòi cho đại nhân và Công chúa Điện hạ rồi.
Bình tĩnh lại, Chu Nhất vội vàng thuật lại chuyện Ngô Đại Ấn cho Chu Thiên Giáng.
- Chu Nhất đại ca, đừng gọi ta là Công chúa nữa, hiện giờ ta chỉ là Tiểu Thất bằng hữu của các ngươi thôi, không còn là Công chúa của Đại Phong nữa.
Sắc mặt Thất Công chúa hơi hồng lên vì giận, vừa rồi Đại Ngưu nói lời thiếu suy nghĩ khiến cho nàng hơi nóng mặt.
Chu Thiên Giáng vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thất Công chúa mà an ủi. Hắn biết, nàng cảm thấy xấu hổ vì ông của mình. Chuyện này khác với một Công chúa bỏ trốn theo người, nữ nhân mà Hoàng thượng đã từng sủng ái thì phải có thân phận tôn thất, chẳng những ban cho đại thần, còn để cho Long chủng thất lạc bên ngoài. Theo tổ chế của Tông Nhân Phủ, chi này cũng phải được khai theo dòng họ của Hoàng thất.
- Chu Nhất, Ngô Đại Ấn nói thế nào?
Chu Thiên Giáng vội đổi đề tài.
- À, Ngô Đại Ấn nói y sẽ tự mình lãnh binh, đầu tiên sẽ bắt nhốt chúng ta vào đại lao Bành thành…
Chu Nhất thuật lại tỉ mỉ kế hoạch cứu người một lần, cũng không quên nhấn mạnh về Cam Vũ Thành.
Chu Thiên Giáng lặng lẽ ngồi trên bồ đoàn, nửa ngày không nói gì. Thất Công chúa nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Thiên Giáng, muội thấy kế hoạch này cũng không tệ, từ đây đến Bành thành cũng chỉ phải chịu khổ một ngày, không sao.
Nàng nghĩ có lẽ hắn lo lắng nàng phải ngồi trên xe chở tù một ngày, không chịu nổi nhục nhã. Nhưng để mọi người có thể bình an thoát khốn, nàng cảm thấy không đáng kể gì.
Chu Thiên Giáng lắc đầu:
- Ta không lo điều này. Ngay từ đầu ta đã bảo Chu Nhất nói với Ngô Đại Ấn rút binh lực cho chúng ta chạy đi. Làm như vậy, chúng ta có quyền chủ động, nhỡ chẳng may đối phương giả vờ rút lui, chúng ta mở một con đường máu có lẽ sẽ thoát ra được vài người. Nhưng nếu làm theo như lời Ngô Đại Ấn, nếu y thật tâm thì không nói, nhỡ chẳng may lấy giả làm thật, một chút đường sống cuối cùng chúng ta cũng không có.
- Không làm như thế thì làm sao bây giờ?
Thất Công chúa nhìn Chu Thiên Giáng.
Lương thực trên núi đã sớm ăn sạch, hai ngày nay không ít huynh đệ phải ăn rễ cây cầm hơi, để dành chút trứng chim muông thú cho Thất Công chúa và các huynh đệ bị thương ăn trước. Nếu cứ thế này thêm vài ngày nữa, sợ là ngay cả trứng chim cũng không tìm nổi. Tiểu Long Sơn là một tòa cô sơn, con mồi trên núi cũng ít, gần như bị giết sạch cả rồi, hiện giờ ngay cả chim cũng không dám đậu ở đỉnh núi nữa. Nếu cứ kéo dài, sớm muộn gì cũng đói đến mức không còn sức chiến đấu nữa.
- Chu Nhất, ngươi nghỉ ngơi một đêm rồi lại tới Bành thành, nói với Ngô Đại Ấn, kế hoạch thay đổi một chút.
Hắn chỉnh sửa lại kế hoạch của Ngô Đại Ấn một chút.
Hạ Thanh và Chu Nhị đều thủ trên sườn núi. Khi bọn họ thay ca quay về, thấy Chu Nhất cũng kích động lên. Chu Thiên Giáng kể lại mọi chuyện cho hai người, cả hai cũng hiểu cần phải phòng bị. Lòng người khó dò, chẳng ai dám chắc chắn Ngô Đại Ấn có thật tâm muốn cứu hay không…
Sáng sớm hôm sau, Chu Nhất lại từ sau núi xuống chân núi, vội vàng chạy về phía Bành thành.
Chu Thiên Giáng cắn gốc cỏ, lại lấy ra phong di chỉ kia của Tiên hoàng, không biết có nên hủy thứ này đi không. Tuy nhiên, nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định giữ lại. Hắn biết có thứ này, nhạc phụ Quách Thiên Tín ở Kinh thành sẽ tuyệt đối an toàn. Tóm lại, chỉ cần mình không công bố nó, cho dù có người nói ra cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Sáng ngày thứ ba, Chu Thiên Giáng hạ lệnh ăn tất cả lương thực đồ ăn, mặc kệ tốt hỏng thế nào, các huynh đệ cũng có thể ăn no được một bữa.
Vừa qua buổi trưa, dưới chân núi, Phủ doãn Bành thành Ngô Đại Ấn tự mình dẫn quan binh thủ bị Bành thành, cùng hơn mười chiếc xe chở tù trùng trùng điệp điệp tới Tiểu Long Sơn.
Chúng quan binh thấy vậy, nghĩ rằng hẳn Phủ doãn đại nhân đã hạ quyết tâm không bắt được Chu Thiên Giáng sẽ không về thành. Ngô Đại Ấn lệnh cho quan binh đại doanh Bành thành triệt thoái lại một dặm, sẽ do quan binh thủ bị Bành thành tấn công núi.
Trong tay y có lệnh kỳ ấn soái, không ai dám không nghe. Binh mã đại doanh Bành thành lùi lại hơn một dặm, chợt nghe tiếng trống trận rung trời vang lên ở chân núi. Chưa tới một canh giờ, quan binh phòng giữ đã dẹp xong Tiểu Long Sơn.
Ngô Đại Ấn đứng trên xe soái, trong xe chở tù đằng sau áp giải một nam một nữ, cả hai đều tóc tai bù xù không nhìn rõ mặt. Xa hơn đằng sau là một chuỗi hai ba chục tù phạm, không ít người còn bị thương khập khà khập khiễng.
Người đầu tiên đi ra là một kẻ không ngừng chửi mắng, không ít người đã nghe tiếng gã, gã là người mắng vang nhất. Hỏi thăm một lượt, quan binh đại doanh Bành thành mới biết kẻ đó chính là thị vệ Đại Ngưu tiếng tăm lừng lẫy.
Bắt được tội thần Chu Thiên Giáng, quan binh đại doanh Bành thành cũng hoan hô rầm trời. Ngô Đại Ấn sai người nhốt tù phạm bắt được lên xe, được quan binh áp giải, đoàn người trùng trùng điệp điệp quay về Bành thành.
Dưới Tiểu Long Sơn hỗn loạn ựực kỳ. Quan binh đi không được bao lâu thì có bảy tám người từ trên núi xuống. Hạ Thanh và Chu Nhị suất lĩnh vài huynh đệ bảo vệ Chu Thiên Giáng và Thất Công chúa, họ cẩn thận xuống Tiểu Long Sơn.
Chu Thiên Giáng đã dùng người thay thế để che mắt thiên hạ, không phải bụng dạ hắn hẹp hòi không tin Ngô Đại Ấn, chỉ là vì lá gan mà hắn mang trên người quá nặng, hắn phải lo lắng sự an nguy của rất nhiều người.
Trong lòng Chu Thiên Giáng hiểu rõ, bản thân một khi bị bắt, bốn vạn binh mã của Chu Tứ và An Viễn nhất định sẽ điên cuồng triển khai trả thù triều Đại Phong. Từ trong thâm tâm, Chu Thiên Giáng cũng không phải muốn thay vua đổi chúa, bản thân trở thành chủ mới của triều Đại Phong. Chu Thiên Giáng chỉ muốn có thể có một cuộc sống yên ổn, vì để tạo nên điều này, hắn không thể không bí mật đào tạo một đội ngũ có thể bảo vệ mình và người nhà. Cho nên, Chu Thiên Giáng không muốn tạo sát nghiệt nên mới dùng chiêu này.
Ngô Đại Ấn đương nhiên hiểu được băn khoăn của Chu Thiên Giáng nên không hề từ chối. Ngô Đại Ấn chỉ lo lắng tìm người thay thế không giống, bị người khác nhận sẽ cũng sẽ có chút phiền toái. Nhưng sau khi Ngô Đại Ấn nhìn hai thế thân trong xe tù, y xem như yên tâm. Người cải trang Chu Thiên Giáng, mặt mày có chút điểm giống, hơn nữa tóc tai bù xù trên mặt lại làm ít vết máu, không quen biết thì thật đúng là nhìn không ra.