- Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Nếu chẳng may Ngô Đại Ấn trung với Thành Võ Hoàng, không phải chúng ta đã chui đầu vào lưới sao?
Dư Thủ Xương lắc đầu:
- Ngô Đại Ấn này, ta cũng có thể hiểu một phần, người này khí văn nhân nồng nặc, chú trọng nhất là nhân nghĩa đạo đức. Ngày đó đại nhân chúng ta thả cho y một con đường, ân tình này cũng không nhỏ. Theo như biểu hiện hai hôm nay của y chắc sẽ cứu đại nhân của chúng ta, bằng không, y sẽ không ngăn cản Cam Vũ Thành tới Tiểu Long Sơn.
Đương nhiên Chu Nhất hy vọng như vậy, nhưng tình hình trên núi cũng không thể chờ thêm. Mấy chục người bị vây trên núi, Chu Nhất không biết hiện giờ bọn họ có gì ăn không. Trên đỉnh núi có một ao nước mưa nhỏ, nước uống cũng không thành vấn đề, quan trọng là vào mùa này cả cây trên núi không ra quả, thực không biết ăn gì.
Hai người lòng như lửa đốt, một tiểu nhị đi tới.
- Chường quỹ, một huynh đệ từ Chu Ký ở Kinh thành đến đây, xem bộ dáng chắc đã đi đường suốt đêm. Biết Chu gia ở đây, nói rằng muốn gặp.
Chu Nhất và Dư Thủ Xương vừa nghe vậy, vội vàng để cho tiểu nhị nọ đưa người vào. Không bao lâu sau, tiểu nhị dẫn một người trẻ tuổi thâm hai bọng mắt vào, chính là ám tử của Chu Ký ở Kinh thành mà Lâm Phong đã phái mang di chỉ của Tiên hoàng đến. Lộ trình bảy tám ngày, vị huynh đệ cứng rắn đó chỉ mất năm ngày để tới Bành thành. Y cũng không biết Chu Thiên Giáng đang bị nhốt ở Tiểu Long Sơn, chỉ biết quá mệt mỏi, chỉ mong đến Chu Ký Ngân Lâu ở Bành thành ăn một bữa cơm no rồi đi tiếp. Y lại càng không nghĩ tới Chu Nhất đang ở đây, vừa nghe nói Chu Nhất ở hậu viện liền vội vàng bảo người truyền lời.
Vừa thấy Chu Nhất, y vội vàng nhắn lại tình hình mà Lâm Phong giao phó, dứt lời, lấy ra ống bọc sắt trong bọc hành lý từ sau lưng. Chu Nhất biết Lâm Phong tới Kinh thành nên thấy hơi lạ, gã nhìn ống sắt, ngẫm một chút, cũng không bóp sáp phong, cảm thấy nên để cho Chu Thiên Giáng mở ra thì thỏa đáng dơn. Nếu Lâm Phong đã bảo bọn họ phải giữ thì hẳn không phải thứ khẩn cấp.
Lâm Phong bảo Kinh thành truyền tin đến chỗ Chu Tam ở Thục Thiên, không nghĩ rằng di chỉ của Tiên hoàng được giữ lại ở Bành thành. Tuy Chu Nhất không xem nội dung bên trong nhưng cũng không nhận được mệnh lệnh cảnh cáo mà Lâm Phong truyền đến sau, cho nên cũng không coi trọng thứ này.
Huynh đệ nọ giao thứ đó cho Chu Nhất, xem như đã giải xong một mối lo lớn. Chu Nhất nghĩ nếu Lâm Phong ở Kinh thành, chắc sẽ nhận được tin Chu Thiên Giáng bị nhốt, có lẽ đang tới đây. Nếu Lâm Phong có thể tới đây, Chu Nhất nghĩ có thể tập hợp các huynh đệ trong Ngân Lâu, may ra mở được một đường máu cứu Chu Thiên Giáng và Thất công chúa ra.
Đúng là Lâm Phong đang tới đây, nhưng lão không biết chuyện Chu Thiên Giáng bị nhốt. Từ khi rời khỏi Niêm Can Xử, lão hành động một mình thành quen. Chu Nhất không ngờ Lâm Phong đã tới Bành thành, nhưng lão không dừng lại mà xuôi nam vội chạy thẳng tới Thục Thiên.
Giữa trưa hôm sau, Ngô Đại Ấn phái người đến mời Chu Nhất và Dư Thủ Xương sang. Hai người không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến phủ nha.
Ngô Đại Ấn suy đi xét lại, cuối cùng cũng quyết định phải giúp Chu Thiên Giáng vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhưng không phải y muốn thả, mà là muốn bắt đám người Chu Thiên Giáng.
Ngô Đại Ấn vừa không muốn bị Thành Võ Hoàng hạ lệnh giết, cũng không thể không cứu Chu Thiên Giáng, cho nên đã nghĩ ra phương pháp xử lý đôi bên vẹn toàn. Trước hết phải tìm được gia đinh đáng tin trong phủ, lập tức đào một lối đi bí mật vào nhà tù ở Bành thành. Đến lúc đó, lệnh cho Cam Vũ Thành suất binh bảo vệ bên ngoài nhà tù, chờ sau khi bọn Chu Thiên Giáng trốn đi, Ngô Đại Ấn giả vờ giả vịt đi bắt người. Làm vậy, trách nhiệm chủ yếu sẽ đổ hết lên đầu Cam Vũ Thành, cho dù Thành Võ Hoàng có truy trách, Ngô Đại Ấn y cũng có thể cam đoan không rơi đầu.
Chu Nhất cũng cảm thấy kế hoạch này khả thi, phủ nha Hình bộ của Bành thành đều là thân tín của Ngô Đại Ấn, sẽ không sợ bị lộ ra tin tức. Tuy nhiên, bây giờ có đào mật đạo nhanh nhất cũng phải mất hai ngày hai đêm, gã cũng chỉ có thể tạm thời quay về báo tin cho Chu Thiên Giáng, đến lúc đó phối hợp tốt với Chu Đại Ân ngoan ngoãn để bị bắt đi.
Bành thành cách Tiểu Long Sơn cũng phải một ngày đường, khi Chu Nhất tiến vào vòng ngoài của Tiểu Long Sơn, nhìn khắp xung quanh đều là binh trướng tạm thời mà quan binh vừa dựng. Y cẩn thận đi vòng hơn nửa vòng mới ra tới sau núi, theo vách đá bò lên.
Lên núi còn khó hơn xuống núi nhiều, khi Chu Nhất theo vách đá leo lên đỉnh núi, sức y cũng cạn kiệt.
Đại Ngưu đang tuần tra, thấy có một bóng đen bò lên bèn ôm thiết côn vọt tới.
- Đừng! Là ta là ta!
Chu Nhất hổn hển gào lớn, cởi áo khoác ra để trần cánh tay, nhờ cái rét đêm mà cố gắng tỉnh táo hơn một chút.
- Trời ơi, Chu Nhất ca, cuối cùng cũng thấy huyng rồi. Chuột trên núi đều bị chúng ta bắt sạch rồi, nếu huynh không đến, Đại Ngưu ta còn định đập đầu chết lấy thịt chia cho mọi người ăn.
Nhìn thấy Chu Nhất, Đại Ngự hưng phấn tới sắp khóc.
- Mau… đưa ta tới gặp đại nhân.
Chu Nhất bò lên đến nơi hai tay đã tươm đầy máu, toàn thân phát run.
- Có mang theo đồ ăn không, để ta ăn một chút.
- Bớt nói nhảm, mau đỡ ta đi!
- Hai người tới đây, nhanh chóng đưa Nhất ca tới gặp đại nhân. Chu Nhất đại ca, ta phải đi tuần tìm trứng chim, không đưa huynh đi tìm đại nhân được, nếu không đại nhân sẽ mắng ta lười biếng.
Đại Ngưu dứt lời, hai gã huynh đệ liền tiến lên đỡ Chu Nhất tới miếu nhỏ.
Chu Nhất vừa đi, Đại Ngưu đã ném đại côn xuống đất, chợt phát hiện áo ngoài của Chu Nhất còn ở đó. Đại Ngưu bèn nhặt lên muốn đưa cho gã, đột nhiên một ống bọc sắt rơi xuống.
- Đây là cái gì? Bên trong không phải thứ ăn được chứ?
Đại Ngưu vui vẻ mở sáp phong.
Trút ra một cuốn gấm vàng, thấy chẳng phải đồ ăn, trong lòng Đại Ngưu hơi thất vọng.
- Cái gì kia? Các ngươi có ai biết chữ nhanh nhanh sang đây xem trên đó vẽ cái quỷ gì?
Đại Ngưu run run cầm cuốn vải vàng hỏi ba gã huynh đệ.
- Đại nhân, tôi cũng có đọc qua một ít sách.
Một người vội vàng giơ đuốc đến trước mặt Đại Ngưu.
- Mau, đọc đọc, không phải là Chu Nhất tiểu tử này viết thư tình cho ai chứ? Con mẹ nó, đói đến hoa cả mắt, nghe một chút văn thơ dung tục cũng không tệ.
Đại Ngưu khoanh tay ngồi xổm xuống.
Gã kia vội vàng nhặt cuốn vải dưới đấ, t giơ đuốc lên đọc từng chữ. Cứ thế, gã khiếp sợ ngừng lại, lại nhìn những người khác. Ngoại trừ Đại Ngưu vẫn ngây ra không biết đang nghĩ gì, hai người còn lại ai nấy đều há hốc miệng như con chim chờ được mớm mồi.
- Mẹ ta ơi! Đại nhân, chúng ta được cứu rồi! Lão Hoàng thượng bị Quách gia cắm sừng rồi! Nhạc phụ của ngài cũng là long chủng!
Đại Ngưu hứng chí hét lên, nhanh chân vọt trong miếu nhỏ!
Trong căn miếu nhỏ, Chu Thiên Giáng vừa mới đỡ Chu Nhất ngồi xuống, chợt nghe bên ngoài có tiếng kêu oai oái. Lúc này đang là nửa đêm, trên núi lại yên tĩnh, tiếng kêu của Đại Ngưu khiến không ít người bên ngoài miếu phải lo lắng, còn tưởng rằng dưới chân núi tấn công lên.
Đại Ngưu hưng phấn vọt vào, không kịp nói gì đã bị Chu Thiên Giáng ụp cho một trận mắng vào đầu.
- Con mẹ nó gào cái khỉ gì? Ban ngày kêu đói không còn sức nữa, ta thấy tiểu tử ngươi có đói thêm ba ngày nữa cũng không sao.
- Không phải, có tin vui rồi đại nhân.
Đại Ngưu run rẩy thất thần đưa ra cuốn vải, lắp bắp nói.
- Thế nào? Đào thấy kho gạo hang chuột trong núi rồi hả?
- A… không có!
- Không có? Vậy thì có tin mừng cái rắm gì? Bây giờ lão tử cần nhất là lương thực, không có cái ăn ngươi mừng cái rắm.
- Đại nhân, không phải, nhạc phụ của ngài không phải họ Quách, mà phải là họ Lý.
- Cút! Nhanh đi tuần núi đi, lão tử không rảnh mà phí hơi với ngươi.
Chu Thiên Giáng nghe vậy liền vội vàng đuổi Đại Ngưu ra khỏi miếu.
- Đại nhân, ngài xem thứ này một chút đi đã! Chúng ta có thứ này, Thành Võ Hoàng cũng không dám giết chúng ta!
Hai vai Đại Ngưu run lên, hưng phấn nói.
Tuy đầu óc Đại Ngưu không lanh lợi nhưng y cũng biết mặt mũi Hoàng gia nặng như núi, dùng thứ này áp chế Thành Võ Hoàng, có lẽ ông ta cũng không dám động đến bọn họ. Hơn nữa, với uy vọng của Quách gia trong triều, bê bối cỡ này bị vạch trần, triều đình không thể không rối loạn.
Chu Thiên Giáng nghi hoặc cầm di chỉ trong tay Đại Ngưu:
- Cái gì vậy?
Hắn xem qua một lát, mặt liền biến biến.
- Ngươi… ngươi nhặt được ở đâu vậy?
Chu Thiên Giáng kinh hãi, trên núi này còn giấu bí mật của Hoàng thất sao?
- Đại nhân, không phải ta nhặt được, là đồ của Chu Nhất.
Đại Ngưu chỉ vào Chu Nhất đáp.
- Ta sao?
Chu Nhất khỏe lại một chút, thầm nghĩ mình có thứ này từ khi nào?
- Đúng vậy, chính là thứ trong ống sắt của huynh đó.
Vừa nhắc đến ống sắt, Chu Nhất mới vỡ lẽ, hóa ra trong đó giấu thứ này.
- Ồ, đúng rồi đại nhân, đây là thứ mà Lâm gia cho người mang tới. Lâm gia đang ở Kinh thành, ngài không cần lo lắng.
Chu Nhất dứt lời, lại thấy hình như Chu Thiên Giáng không nghe mà vẫn nhìn cuốn vải màu vàng trong tay chằm chằm.
Soạt! Chu Thiên Giáng cất di chỉ của Tiên hoàng đi, lạnh lùng nhìn Đại Ngưu:
- Đại Ngưu, làm sao ngươi biết nội dung bên trong?
- A, là… là một tiểu tử biết chữ đọc cho tôi.