Lâm Phong đi quá gấp, chỉ cần chậm một ngày thì lão sẽ nhận được tin Chu Thiên Giáng đang bị vây ở Tiểu Long Sơn. Đã biết hắn không việc gì, lão cũng không đi đường vòng nữa mà xuôi nam thẳng tới Bành thành. Cứ như vậy, lão lại lỡ mất tin Chu Thiên Giáng đang bị nhốt ở Tiểu Long Sơn. Hoặc có thể nói vì tin tức đến quá muộn, Lâm Phong đã đi mất, khiến cho Chu Thiên Giáng thiếu mất một cánh tay hữu lực.
Lâm Phong vừa đi, Tĩnh Vương chủ động tới Binh bộ. Chẳng những đồng ý với Lý Hồng việc liên danh, ông ta còn đích thân xuất mã bắt đầu liên hệ với một vài lão thần đức cao vọng trọng.
Lý Hồng thấy Vương gia thay đổi chóng mặt như thế mà hơi ngây ngẩn. Lão cảm thấy kiểu gì Tĩnh Vương cũng giống như vừa mới uống nhầm thuốc, trước sau căn bản không phải một người.
Trong cung Thái tử, Huyền Nhạc đóng cửa tự nhốt mình trong thư phòng. Hành động vừa rồi, không chỉ không giết được Quách Thiên Tín, còn bị Phụ hoàng chửi cho một trận thối đầu. Đương nhiên Huyền Nhạc sẽ không thừa nhận những người kia là thủ hạ của mình, nhưng càng như vậy Thành Võ Hoàng lại càng tức giận. Nếu không phải nghĩ đến giang sơn xã tắc Đại Phong, Thành Võ Hoàng chỉ hận không thể phế tư cách Thái tử của y. Không chỉ bị Phụ hoàng thóa mạ, Huyền Nhạc còn nhận được tin tức, lục bộ Thượng thư đang liên hợp lão thần, liên danh thượng tấu thu hồi một phần quyền lực của Thái tử. Nhận được tin này, y không thể không tự bình tĩnh lại. Đến lúc này, Huyền Nhạc mới nhận ra giữa Thái tử và ngôi vị Hoàng đế có một trời cách biệt.
Y vốn cho rằng sau khi mình trở thành Thái tử, Phụ thân sẽ dần nhường đại vị, cho nên nhất thời kích động đã tự coi mình là chủ tử của Đại Phong. Tất cả những việc y đang làm cũng là vì muốn giang sơn sau này ổn định, không ngờ leo lên đến vị trí này rồi, y mới hiểu thân là Vương giả đôi khi cũng cần xem sắc mặt thần tử.
Trên Tiểu Long Sơn, chớp mắt đám người Chu Thiên Giáng đã bị vây suốt ba ngày, lương thực trong căn miếu nhỏ đã ăn hết sạch. Chu Thiên Giáng cắn gốc cỏ, trong lòng bối rối.
Hai ngày trước, Chu Nhất đã bí mật xuống núi, Chu Thiên Giáng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy để y tới tìm Phủ doãn Bành thành Ngô Đại Ấn thì hơn. Hắn cảm thấy dựa vào quan hệ của mình và Ngô Đại Ấn, có lẽ còn hy vọng bọn họ âm thầm thả cho một con đường.
Nhưng đã qua hai ngày, Chu Nhất vẫn chưa lên lại núi, tim Chu Thiên Giáng cũng như bị treo ngược.
Trong sảnh hậu viện phủ nha Bành thành, Phủ doãn Ngô Đại Ẩn đang lặng lẽ ngồi trên ghế Thái sư. Phó soái đại doanh Bành thành Cam Vũ Thành âm trầm ngồi bên dưới, đợi hiệu lệnh của Phủ doãn đại nhân.
- Phủ doãn đại nhân, việc này hẳn là cần phải báo với Kinh thành càng sớm càng tốt. Ta đã bao vây hơn năm ngày, nếu không tấn công chỉ sợ không nói được nữa. Đến lúc đó, Hoàng thượng truy cứu xuống, trách nhiệm này cả ta và ngài đều không đảm đương nổi đâu.
Cam Vũ Thành không kìm nổi mà lên tiếng trước.
Cam Vũ Thành cũng không rõ vì sao trong tấu chương của Ngô Đại Ẩn gửi lên lại không nói rõ Chu Thiên Giáng đang bị vây mà chỉ ghi là đã phát hiện tung tích, đang tập nã. Tuy gã có bất mãn, nhưng hiện giờ Ngô Đại Ấn là “Đảng chính quân”, gã cũng không có quyền vượt quyền thượng tấu.
- Cam Tướng quân, bản phủ được nhận ân sủng của Hoàng thượng, tạm thời quản thúc đại doanh Bành thành, nếu bản phủ thân là người chấp kỳ soái của đại doanh, chắc chắn sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Ngươi yên tâm, nếu Hoàng thượng trách tội, bản phủ sẽ một mình gánh chịu.
Ngô Đại Ấn ôn hòa nói.
Cơ mặt Cam Vũ Thành giật giật, ôm quyền nói:
- Nếu đại nhân đã nói vậy thì tốt rồi. Xin đại nhân hạ lệnh, mạt tướng nguyện ý tới Tiểu Long Sơn, tự mình canh đường dưới chân núi, phòng ngừa chuyện không hay.
Ngô Đại Ấn cười ha hả:
- Cam Tướng quân đừng vội, Tiểu Long Sơn dễ thủ khó công, Chu Thiên Giáng cũng không phải người bình thường. Hiện giờ hắn mới bị vậy bốn năm ngày mà thôi, bọn họ còn chưa mất đi sức chiến đấu đâu. Còn nữa, phía nam Lạc Nhạn Sơn giặc cỏ hung hăng ngang ngược, tất cả đều nhờ vào Cam Tướng quân trấn thủ Bành thành, ngươi cũng không thể rời đi được. Ta xem thế này, đợi thêm một hai ngày nữa, bản phủ sẽ hạ lệnh tấn công lên núi.
Cam Vũ Thành cắn chặt răng, Ngô Đại Ấn đã nói đến nước này, gã cũng chỉ có thể ôm lửa giận mà cáo từ. Quân lệnh như núi, Ngô Đại Ấn quản lý lệnh kỳ chủ soái, Cam Vũ Thành không thể không nghe theo lệnh. Tuy thân là Tướng quân, nhưng gã cũng không thuộc về phái Trấn Nam. Nếu đổi thành những Tướng quân khác, cho dù là nể mặt mũi của Quách Thiên Tín, họ cũng sẽ không gấp gáp đuổi tận giết tuyệt như vậy. Cam Vũ Thành thì khác, trong đại loạn Huyền Minh ở Kinh thành, gã là một Thống lĩnh đại doanh Kinh Giao, là người theo Huyền Minh. Sau đó Chu Thiên Giáng phá thành mà vào, quan binh thủ thành phần lớn đều đầu hàng. Để ổn định đại cục lúc ấy, Quách lão phu nhân và Huyền Nhạc cũng không trách phạt những quan quân từ Tham tướng trở xuống. Sau đó, khi lập bán doanh Bành thành, Thành Võ Hoàng coi như giữ lại chiêu cuối, chọn người đều dựa trên yếu tố cơ bản là Tướng quân không thuộc phe Trấn Nam. Cho nên có thể nói, Cam Vũ Thành vô cùng muốn bắt Chu Thiên Giáng, rửa mối nhục phá thành trong đại loạn lần đó.
Cam Vũ Thành vừa rời đi, từ trong phòng sau có hai người bước ra. Hai người này, một là đại chưởng quỹ của Chu Ký Ngân Lầu ở Bành thành, Dư Thủ Xương, một người khác chính là Chu Nhất vừa lặng lẽ xuống núi đến đây.
Hai ngày nay, lòng Chu Nhất cũng như lửa đốt, mặc dù Ngô Đại Ấn rất khách khí với bọn họ nhưng vẫn chưa đưa ra hành động thực tế. Gã cũng biết ngày đó vội vàng lên núi, mọi người không mang theo lương thực, chỉ trông vào một hai túi gạo to trong miếu, chỉ sợ là đã sớm hết sạch.
- Ngô đại nhân, đại nhân nhà ta và Công chúa đều bị nhốt trên Tiểu Long Sơn, ngài có thể cho một câu trả lời dứt khoát không? Nếu Ngô đại nhân có thể niệm tình cũ với đại nhân nhà ta, mong rằng đại nhân sẽ mở một góc lưới, ân tình này chắc chắn khi khác sẽ báo. Nếu đại nhân không niệm tình xưa, cũng được, Chu Nhất tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy nữa.
Chu Nhất ôm quyền, hỏi lạnh như băng.
Mấy hôm nay, gã và Dư Thủ Xương cũng không ít lần khẩn cầu Ngô Đại Ấn. Với tính tình trước kia của gã, hẳn đã sớm kề đao lên cổ buộc Ngô Đại Ấn phải triệt binh rồi.
Ngô Đại Ấn cau mày:
- Chu Nhất đại nhân, vừa rồi Cam Vũ Thành nói gì ngươi cũng nghe thấy rồi, cho dù bản phủ muốn thả cũng phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được. Nói cách khác, mặc dù bản phủ có hạ lệnh triệt binh, các ngươi cũng sẽ không qua được địa giới Bành thành. Ta có thể không cho Cam Vũ Thành đi Tiểu Long Sơn, nhưng cũng không thể ngăn cản gã bắt các ngươi ở Bành thành.
Dứt lời, Ngô Đại Ấn nhìn Dư Thủ Xương bên cạnh:
- Ta thấy hay là các ngươi quay về Ngân Lâu trước đi đã, cho ta một ngày, chắc chắn bản phủ sẽ cho các ngươi một câu trả lời dứt khoát.
Lòng Chu Nhất cũng hơi lạnh, gã nghĩ, rất có thể vì quan chức mà Ngô Đại Ân sẽ không dám nghĩ đến tình riêng thả Chu Thiên Giáng. Nếu vậy, chỉ có thể chờ bọn Chu Tứ dẫn binh giết tới, cho dù có chết sạch binh mã, Chu Nhất gã cũng sẽ không để cho Chu Thiên Giáng gặp chuyện không may.
- Vậy được rồi, chúng ta đợi thêm một ngày nữa. Trên núi thiếu ăn thiếu uống, nếu đại nhân không có cách nào chúng tôi cũng không cưỡng cầu. Cáo từ!
Dứt lời, gã cũng xoay người rời đi.
Dư Thủ Xương xấu hổ liếc nhìn Ngô Dại Ân một cái, trong lòng tự nhủ Chu Nhất ngươi đừng có làm Ngô đại nhân tức giận, nếu không ngay cả đường lùi cũng không có.
Ngô Đại Ấn cười gượng. Y cũng hiểu tâm tình lúc này của Chu Nhất nên không trách tội. Trong lòng Ngô Đại Ấn cũng đang cân nhắc không thôi, đây là một đại sự liên quan đến tính mạng cả nhà, chỉ cần một chút bất cẩn sẽ gặp rắc rối với Thành Võ Hoàng. Mình phấn đấu hơn nửa đời người, vất vả lắm mới được Thành Võ Hoàng trọng dụng, y cũng không muốn mất đi tất cả. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, tất cả những chuyện này không phải đều do Chu Thiên Giáng giúp cho hay sao? Nếu không phải ngày đó Chu Thiên Giáng và Huyền Châu Điện hạ không truy cứu đại tội y đã âm thầm cấu kết với Triệu gia, nếu không cũng sẽ không có Ngô Đại Ấn bây giờ. Một bên là “trung” với Hoàng thượng, một bên là “nghĩa” với ân nhân, trong lòng Ngô Đại Ấn cũng không biết nên nghiêng về phía nào.
Chu Nhất đi theo Dư Thủ Xương quay lại Chu Ký Ngân Lâu. Vừa vào đến sân, gã đã nổi nóng đá gãy cả một cây sam to bằng một cái bát ăn cơm.
- Tên khốn kiếp Ngô Đại Ấn này, căn bản là hạng người sợ chết vô tình vô nghĩa. Ta đã sớm nói với đại nhân, muốn giải quyết phiền toái thì phải dựa vào người của mình. Lão Dư, không quản được nhiều như vậy đâu, chúng ta phải nhanh chóng gửi tin cho Chu Tứ và hai vạn binh mã An Viễn, để cho bọn họ hỏa tốc tới đây, nếu quả thực không được thì ăn luôn cả đại doanh Bành thành này. Con bà nó, để lão tử xem, ai có thể chống đỡ nổi đại quân của chúng ta.
Chu Nhất nổi đóa.
- Chu gia, ngài cũng không thể kích động như vậy. Thực ra đại nhân của chúng ta phân tích cũng không sai, Tứ gia dẫn binh giết tới Thanh Thành, cũng sẽ liều lưỡng bại câu thương với Cam Vũ Thành. Hơn nữa, cho dù bây giờ có gửi tin đi, nhanh nhất cũng phải mười ngày sau mới có thể đuổi tới. Bên An Viễn lại càng không thể, hai vạn đại quân của bọn họ phải vượt qua đại doanh Kinh Giao, không đánh nhau mới lạ. Trước mắt Sở Vân Tướng quân quản lý đại doanh Kinh Giao, hai vạn người kia có thể giết đến không còn không biết.
Dư Thủ Xương vội vàng khuyên can Chu Nhất.