Người bịt mặt nhìn một đám Bạch Hổ Vệ đằng đằng sát khí, biết hành động đêm nay coi như thất bại. Theo như lời Cảnh Bưu, có lẽ đối phương đã biết thân biết phận của bọn họ. Nhưng cứ như vậy trở về thì y không cam lòng, không nói đâu xa, chỉ mình Lâm Phong cũng đã giết bảy tám người, cứ như vậy trở về cũng không biết trả lời Thái tử Huyền Nhạc thế nào.
Người bịt mặt độc ác liếc nhìn qua Lâm Phong, bất đắc dĩ ra lệnh:
- Tất cả…rút lui!
Dứt lời, cả đám người cẩn thận lùi lại.
Người của Tây Viên vừa đi, Cảnh Bưu mới xoay người lại. Tuy y cũng là người của Niêm Can Xử, nhưng khi tiến vào thì Lâm Phong đã treo ấn mà đi, cho nên hai người cũng không có giao tình gì.
- Lâm tiền bối, Cảnh Bưu đa tạ ngài đã bảo vệ Quách đại nhân.
Cảnh Bưu chắp tay cung kính nói với Lâm Phong.
Sắc mặt Lâm Phong như hàn băng, hừ lạnh một tiếng hỏi:
- Việc đêm nay là do ai?
- Là một chút hiểu lầm mà thôi.
Dứt lời, Cảnh Bưu thi lễ với Quách Thiên Tín trong phòng:
- Quách đại nhân, Hoàng thượng sai ta chuyển tới ngài một câu. Việc đêm nay Hoàng thượng không biết rõ, Người dặn ngài không cần lo lắng, Người cam đoan về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy một lần nào nữa.
Quách Thiên Tín cười khổ, lặng lẽ gật đầu. Giờ thì ông ta cũng biết, xem ra không phải vị “Hoàng huynh” kia muốn giết mình, mà là “Hoàng chất” không tha cho mình.
Cảnh Bưu nhắn lại xong lập tức ôm quyền cáo lui, chuẩn bị về phục mệnh Thành Võ Hoàng.
- Đợi một chút!
Đột nhiên Lâm Phong gọi.
Cảnh Bưu nghi ngờ xoay người lại:
- Không biết tiền bối có gì chỉ bảo.
- Nói với Vệ Triển, Thiên Giáng là đồ đệ của ta, nếu rơi vào tay quan phủ thì tốt nhất hãy thả hắn ra. Nếu không, đừng trách lão phu đại khai sát giới.
Đến tận bây giờ cũng không biết tung tích của Chu Thiên Giáng, Lâm Phong cũng muốn để Cảnh Bưu nhắc Vệ Triển, ý rằng nếu hắn rơi vào tay quan phủ thì để Vệ Triển bảo vệ hắn.
Mí mắt Cảnh Bưu giật giật, tuy trong lòng y vô cùng sùng bái Lâm Phong, nhưng nếu lão thực sự là địch với Hoàng thượng, y cũng sẽ không chút khách khí giơ lên binh khí trong tay.
- Nếu thấy Vệ Triển đại nhân, chắc chắn tại hạ sẽ chuyển lời.
Cảnh Bưu lạnh lùng nói xong, dẫn người rời khỏi sân.
Quách Thiên Tín vội vàng bước ra, kinh hãi nhìn Lâm Phong:
- Thiên Giáng nó… nó bị bắt?
Lâm Phong cẩn thận cất kiếm nhỏ, cúi xuống ôm người ho khan vài tiếng. Túc Long vội vàng mang ghế lại cho lão ngồi xuống. Các thị vệ tự giác nhặt xác, quét dọn chiến trường. Đối với người của đại doanh Trấn Nam, việc này làm mãi cũng thành quen.
Lâm Phong từ từ hồi lại sức rồi mới lên tiếng:
- Ta theo Thiên Giáng đang xuôi nam tới địa giới Du Đô, đột nhiên trên đường có dấu vết xung đột, ta lo lắng thằng nhóc kia đã rơi vào tay quan phủ. Có lẽ Thành Võ Hoàng sợ có người tới cứu viện nên đã cố ý giấu tin không công khai.
Quách Thiên Tín cau mày, thà rằng bản thân gặp chuyện không may chứ ông ta cũng không muốn thấy Chu Thiên Giáng gặp chuyện không may, lại ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi.
- Lâm tiền bối, đi tìm Tĩnh Vương đi. Việc này chỉ có ông ấy mới có thể giúp được. Ta không tiện xuất phủ, nhất cử nhất động đều có người báo lại với Thành Võ Hoàng, chỉ có thể phiền ngài tự mình đi một chuyến.
Lâm Phong gật đầu, lão cũng nghĩ đến chuyện đi tìm Tĩnh Vương:
- Không vội, chờ ta nghỉ một lát đã. Ôi, già rồi, tay chân không còn được như trước nữa.
Lão cười gượng, sau bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên lão cảm thấy mệt mỏi sau khi chiến đấu.
Quách Thiên Tín vừa muốn mời Lâm Phong vào thư phòng nghỉ ngơi một lát, hình như lão chợt nhớ ra chuyện gì mà vụt đứng dậy.
- Không được, ta phải đi nhanh. Hỏng rồi, là chuyện xấu.
Lâm Phong không kịp giải thích, không thèm đi cửa chính mà nhanh chóng nhảy ra khỏi tường rào Quách phủ. Lão vội vàng đi là vì lo cho cuốn di chỉ của Tiên đế. Nếu chuyện giết chết Quách Thiên Tín không phải do Thành Võ Hoàng, thì bí mật đó tuyệt đối không thể tiết lộ. Lâm Phong lo lắng thứ đó rơi vào tay Chu Nhất, bọn họ sẽ bất kể hậu quả mà rải tin ra ngoài, cho nên lão phải đuổi theo lấy di chỉ về.
Lâm Phong tìm hơn nửa Kinh thành cũng không thấy được ám tử mang di chỉ của Tiên hoàng. Xem ra tên đó rất nghe lời, nói đi là đi, một chút cũng không trì hoãn. Tuy Kinh thành đã đóng cửa, nhưng người đã được huấn luyện muốn ra khỏi thành cũng không phải việc khó. Rơi vào đường cùng, lão chỉ có thể quay về Chu Ký Ngân Lâu, bảo Kinh thành lập tức truyền tin cho Chu Tam Thục Thiên. Bất cứ ai nhận được đồ phong ấn cũng không được mở ra. Lão cũng không biết có hiệu quả không, nhưng cũng chỉ có thể làm đến như vậy thôi.
Lúc này đầu óc Lâm Phong đã loạn cả lên, có rất nhiều chuyện lão không biết phải bắt tay giải quyết từ đâu. Suy xét mãi, lão vẫn quyết định trước hết cứ tới Tĩnh Vương phủ, tìm hiểu rõ ràng tin tức của Chu Thiên Giáng rồi nói sau.
Lão vào phủ Tĩnh Vương không theo cửa chính mà vượt tường. Hơn nửa đêm, Tĩnh Vương phát hiện có người đứng đầu giường, bị dọa thiết chút nữa thì phát động cơ quan ở đầu giường. Mấy Vương phi cũng không ngủ cùng Tĩnh Vương, nếu không Lâm Phong cũng sẽ không vô lễ tự tiện xông vào phòng ngủ Tĩnh Vương như vậy.
- Lâm Phong, người của Niêm Can Xử các ngươi sao cứ như quỷ vậy? Bổn vương đã chừng này tuổi rồi, dọa ta có bề gì, cẩn thận con rể ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Tĩnh Vương vừa mặc quần áo vừa tức giận làu bàu. Nếu không phải vì người trước mặt là Lâm Phong thì ông ta đã cho người kéo ra ngoài đánh cho mấy chục gậy rồi nói tiếp.
- Vương gia đừng trách tội, chuyện đêm nay thực sự rất khẩn cấp, Lâm Phong không thể không tìm đến Vương gia để hỏi rõ ràng.
Lão áy náy nói.
- Sao thế? Không phải tiểu tử Thiên Giáng kia lại xảy ra chuyện chứ?
Tĩnh Vương cảm thấy căng thẳng. Ông ta cảm thấy Lâm Phong đã tìm đến đây, ngoại trừ liên quan đến Chu Thiên Giáng thì không còn nguyên nhân nào khác.
- Ta chỉ muốn hỏi Vương gia một chút, có phải Thiên Giáng đã bị bắt không?
- Bị bắt? Bị ai bắt?
Tĩnh Vương nghi ngờ nhìn Lâm Phong.
Lòng Lâm Phong khẽ động, hay là Thiên Giáng không sao? Nhưng không có việc gì tại sao lại có thi thể quan binh? Không thể nào có chuyện mấy người Chu Nhị đột nhiên đại phát thần uy giết quan binh trốn đi.
- Tĩnh Vương, ta cùng với Thiên Giáng từ Du Đô tẩu tán, ta nghi ngờ Thiên Giáng bị quan binh tập nã ở đó. Nhưng tìm suốt tới bây giờ cũng không phát hiện bóng xe chở tù. Ta nghi ngờ, không phải Thành Võ Hoàng ém tin tức đi chứ?
Lâm Phong nói ra nghi ngờ trong lòng.
Nhìn Lâm Phong một lúc lâu, đột nhiên Tĩnh Vương vỗ đùi:
- Ha! Thì ra là việc này. Yên tâm đi, tiểu tử Thiên Giáng kia rất tốt. Ngươi vẫn không biết, tiểu tử Thiên Giáng này ở Du Đô đại sát tứ phương, Hoàng huynh đã bí mật ban Thánh dụ, Lại bộ phái người tới Du Đô áp giải Phủ Doãn đã hồi Kinh.
Dứt lời, ông ta kể chuyện tấu chương của Binh bộ cho Lâm Phong. Việc này Thành Võ Hoàng cũng ém tin, không xử lý công khai, ngoài lục bộ Thượng thư, các triều thần cũng không ai biết việc quan binh Du Đô bị giết. Cho dù ai biết cũng không dám nói ra, nếu không, việc này lọt vào tai dân chúng thì đã sớm khiến cho dư luận xôn xao.
Vừa nghe Chu Thiên Giáng giết thoát ra được Du Đô, Lâm Phong vô cùng vui sướng, nhưng vẫn thấy khó hiểu. Đến giờ lão cũng nghĩ không thông làm thế nào mấy người Chu Thiên Giáng lại có thể thoát ra được. Nhưng cho dù thế nào, biết được hắn bình an vô sự, tâm lão cũng yên.
- Tĩnh Vương, đêm nay còn một chuyện nữa. Trước khi tới chỗ ngài, ta mới vừa trải qua một trận huyết chiến ở phủ Thiên Tín. Có thể ngài không tin, nhưng Huyền Nhạc đã phái người của Tây Viên đi ám sát Quách Thiên Tín.
- Cái gì? Tiểu tử này điên rồi! Thiên Tín là chú ruột của nó!
Tĩnh Vương lập tức nhận ra mình lỡ miệng, nhưng ông ta không biết Lâm Phong còn biết rõ ràng hơn cả mình.
- Sao? Ngài cũng biết chân tướng rồi sao?
Lâm Phong cũng giật mình nhìn Tĩnh Vương.
Hai người nhìn nhau, Lâm Phong lập tức hiểu tại sao, chỉ đành cười khổ:
- Thứ Tiên hoàng để lại là ta đã giao cho Thành Võ Hoàng.
Tĩnh Vương gật đầu, vừa rồi ông ta cũng đoán được điều này. Trước kia Lâm Phong là thân tín của Phụ hoàng, Tĩnh Vương còn tưởng mấy thứ kia là do tiên phụ giao cho Lâm Phong nữa.
- Ôi, tiểu tử Huyền Nhạc này, sao có thể làm như vậy? Ngươi nói mau lên, Thiên Tín đã xảy ra chuyện gì?
Tĩnh Vương bối rối, vội vàng hỏi tình hình Quách Thiên Tín.
- Cũng may Cảnh Bưu đuổi tới đúng lúc, ngăn đám nhân sĩ giang hồ Tây Viên kia. Nếu không, chỉ sợ mệnh của lão phu cũng phải để lại Quách phủ.
Dứt lời, Lâm Phong kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra hôm nay cho Tĩnh Vương. Lão làm vậy cũng là muốn để cho Tĩnh Vương nhắc Thành Võ Hoàng không cần có hành động gì với Quách Thiên Tín.
Tĩnh Vương nổi giận đứng dậy:
- Tiểu tử hỗn láo! Hoàng huynh đã nói với nó không được có ý đồ với Quách phủ, không ngờ nó lại không nghe. Khó trách Lý Hồng phải liên danh thượng tấu xin áp chế quyền hạn của Huyền Nhạc. Xem ra việc này thực sự Bổn vương phải tham gia một chút.
Tĩnh Vương vẫn còn đang băn khoăn không biết có nên liên danh cùng đám người Lý Hồng chống lại cháu mình không. Sau việc Quách Thiên Tín, ông ta cũng hạ quyết tâm.
Lâm Phong mỏi mệt, không lập tức rời khỏi Vương phủ mà nghỉ lại một đêm. Sáng sớm hôm sau lão tới Quách phủ cáo từ Quách Thiên Tín, sau đó đi thẳng đến Thục Thiên.