Sau khi vào Kinh, điều đầu tiên Lâm Phong nghĩ đến là cấp dưới cũ Mục Kỳ. Khi vào trong lò rèn Mục Kỳ ẩn thân, vài Chu Tước Vệ quen biết báo lại Mục Kỳ đại nhân không có ở Kinh thành, không biết đi đâu, nhưng bọn họ khẳng định không có tin Chu Thiên Giáng bị bắt. Lâm Phong vẫn không yên lòng, cảm thấy cũng chỉ có Tây Viên của Huyền Nhạc bắt Chu Thiên Giáng và Thất Công chúa lại. Lâm Phong lại đến Tây Viên chuẩn bị tra xét một phen, ai ngờ chuyến này lại nghe được đoạn đối thoại của Đổng Tứ và bọn thủ hạ.
Biết Tây Viên muốn giết Quách Thiên Tín, Lâm Phong nổi cơn thịnh nộ. Lão cảm thấy Tây Viên muốn giết Quách Thiên Tính nhất định là đã nhận được mật lệnh của Thành Võ Hoàng, dùng thủ đoạn hạ lưu này để loại bỏ Quách Thiên Tín, che dấu một bí mật không muốn ai biết. Hơn nữa, dùng cách báo thù của giang hồ này, Thành Võ Hoàng cũng có thể từ chối trách nhiệm của mình.
Trước khi đến Quách phủ Lâm Phong đã tới Chu Ký Ngân Lâu, giao một ống bọc sắt đã phong bằng thiếc cho một thủ hạ của Chu Nhị ở Kinh thành. Ông nói với người này, bảo y lập tức mang thứ này suốt đêm ra khỏi thành chạy tới Thục Thiên. Nếu Chu Thiên Giáng còn sống thì tự tay giao cho hắn, nếu thực sự hắn đã bị bắt thì giao cho đám người Chu Nhất và Hạ Thanh. Lâm Phong cũng tính đến chuyện đập nồi dìm thuyền rồi. Thành Võ Hoàng ngươi bất nhân cũng đừng trách Lâm Phong ta bất nghĩa. Đêm nay hành động, lão cũng không biết liệu mình có thể còn sống đưa Quách Thiên Tín ra khỏi Kinh thành không nữa, cho nên đã chuẩn bị cẩn thận tất cả. Thứ này được chuyển đến trong tay đám người Chu Thiên Giáng, lão tin tưởng bọn họ sẽ không chút do dự mà công khai bí mật.
Lâm Phong làm vậy cũng là lo lắng nếu chẳng may mình chết, bí mật này sẽ vĩnh viễn không có ai biết. Cho nên lão mới mạo hiểm giao di chỉ của Tiên hoàng cho ám tử này, bắt y phải dùng tính mạng mà bảo vệ, trên đường không được tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, nhất định phải đưa tới trong tay người của mình.
Khi Đường Lâm tới Quách phủ, phát hiện Quách Thiên Tín bị vây trong thư phòng, Lâm Phong cứ như vậy mà nhảy xuống, chuẩn bị đêm nay sẽ đại khai sát giới.
Người có mệnh cây có bóng, tuy lão đã là một lão nhân hơn tám mươi tuổi, nhưng lão vừa đứng đó, người của Tây Viên không một ai dám xông lại.
Quách Thiên Tín nhìn lướt qua đám sát thủ bên ngoài, nhân số tuyệt đối không dưới năm chục người, hơn nữa có thể đánh vệ đội thân binh của mình thành như vậy chỉ trong chốc lát, có lẽ thân thủ cũng không tệ. Trái tim ông đã lạnh lẽo vô cùng, ông ta chỉ nghĩ, Thành Võ Hoàng đã muốn cho mình chết cũng không cần phải dùng đến thủ đoạn thế này. Tới cái tuổi này của Quách Thiên Tín, cho dù có chết cũng sẽ chẳng nói ra bí mật của mình. Từ nhỏ đến lớn ông ta vẫn tự hào mình là con cháu Quách gia, sẽ không nói với người ngoài mình là con trai của Tiên hoàng.
Quách Thiên Tín bước lại gần Lâm Phong nói:
- Lâm tiền bối, đây là việc tư của Quách mỗ, ngài vẫn nên đi thôi.
Quách Thiên Tín không muốn liên lụy đến Lâm Phong, lão đã chừng này tuổi, bên ngoài tối lửa tắt đèn cũng không biết còn bao nhiêu người đang ẩn náu. Nếu chẳng may Lâm Phong chết ở đây, ông ta cũng không yên lòng.
- Thiên Tín, ta đã đồng ý với mẫu thân của ngươi, chỉ cần lão phu còn sống, sẽ bảo vệ tốt cả nhà ngươi. Lão phu không thể nói mà không giữ lời.
Dứt lời, lão xoay người liếc Túc Long một cái:
- Tiểu tử, dẫn theo người của ngươi bảo hộ Tướng quân của các ngươi cho cẩn thận. Bọn đạo chích bên ngoài giao cho lão phu là được.
Túc Long và các thân binh cũng không phải người trong giang hồ, hơn nữa tuổi còn rất trẻ, không biết Lâm Phong anh minh thần võ năm đó. Bọn họ chỉ cảm thấy, cho dù lão có lợi hại thế nào thì cũng đã ngần này tuổi, làm sao có thể chống đỡ lại những người bên ngoài. Tuy nhiên, từ thân pháp từ trên mái nhà phi xuống của lão, Túc Long cũng nhìn ra thân thủ lão nhân này cũng không đơn giản.
- Lão nhân gia, nếu có thể mở được một đường máu, chúng ta cùng lao ra.
Túc Long cũng biết ở trong này coi như khoanh tay chịu chết, không bằng liều mạng lao ra còn có thể có một đường sống.
Lâm Phong không nói gì, đối mặt với nhiều hảo thủ giang hồ như vậy, lão cũng biết lao ra được là rất khó. Hơn nữa, không ai dám cam đoan ra khỏi Quách phủ rồi sẽ không có mai phục nữa.
Kẻ bịt mặt đứng đầu Tây Viên giật giật khóe mắt hai cái, đến nước này cũng chỉ có thể liên thủ tấn công đánh ngã lão già này mới được. Cũng may, phòng ngự của Quách phủ kém xa so với dự đoán ban đầu của chúng, có thể cắt ra vài người chuyên môn đối phó với Lâm Phong.
- Mọi người nghe đây, đánh chết Lâm Phong, từ nay về sau có thể thành danh trên giang hồ. Ta cam đoan với mọi người, ai có thể dánh chết lão thưởng trăm lượng hoàng kim.
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, hơn nữa, tối nay những kẻ tới đây đều là tử sĩ, ai nấy đều mang tâm liều mạng. Vèo một cái, mười mấy bóng người lập tức lóe lên, tiền thưởng là một phần, thứ bọn họ coi trọng hơn là danh vọng giang hồ.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, thân mình khẽ động:
- Lão phu sẽ dạy cho các ngươi biết chiêu thức nào mới có thể giết được người.
Người đầu tiên xông lên tay cầm quỷ đầu đao, đao còn chưa hạ, đã thấy bóng Lâm Phong loáng một cái xuất hiện bên cạnh. Gã xui xẻo này vừa hạ đao thì người cũng ngã. Thanh kiếm nhỏ trong tay Lâm Phong chỉ khẽ điểm vào ngực gã một cái rồi lập tức rút lại.
Bên kia, một thanh Liễu Diệp Đao chém sang, Lâm Phong dùng kiếm nhỏ khẽ đẩy thân đao ra, mũi kiếm chọc lên trên, soạt một cái đâm chéo từ dưới hàm.
Vừa đối mặt Lâm Phong đã giết chết hai gã tử sĩ Tây Viên, nhưng chính lão cũng đã bị những người khác vây lại.
Người bịt mặt vừa thấy Lâm Phong bị bao vây bèn tung người bay về phía thư phòng. Nhưng làm sao lão có thể để cho y được như ý, kiếm nhỏ vung lên đẩy binh khí vây công, lão cong lưng một cái nhảy về phía người bịt mặt.
Người này hoàn toàn không ngờ Lâm Phong lại rời trận chiến, vừa thấy bóng lão đã sợ tới mức quăng cả đại đao về phía lão. Đao này coi như đã cứu y một mạng, Lâm Phong bất đắc dĩ chỉ có thể đẩy đao ra, trong khoảng khắc đó, người bịt mặt nọ rất nhanh rút về.
Lâm Phong lo đứng canh cửa không dám đuổi theo, vừa rồi trong lúc đánh nhau lão đã biết các thân binh hộ vệ đằng sau không thể bảo vệ Quách Thiên Tín. Nếu trên lưng ngựa, có lẽ họ sẽ phát huy ưu thế của mình, nhưng cận chiến kịch liệt, bọn họ cũng không phải đối thủ của những nhân sĩ giang hồ này.
Bên ngoài thư phòng vang tiếng leng keng, thi thoảng có tiếng người kêu lên thảm thiết, nhưng sau nửa nén hương, bước chân Lâm Phong cũng chậm lại. Cho dù tu vi cao bao nhiêu thì lão cũng là một người cao tuổi, sau một lúc cũng cảm thấy mình hơi đuối sức.
Quách Thiên Tín thở dài, lùi lại mấy bước, khẽ vươn tay, tháo xuống ngân thương sáng loáng của mình từ trên tường.
- Túc Long, nghe lệnh của ta. Đội hình công kích, chuẩn bị tấn công!
Như chỉ huy thiên quân vạn mã, Quách Thiên Tín quét ngang ngân thương sáng loáng trong tay, các thân binh lập tức dàn hàng thành hình chữ “nhân”
- Chủ soái đại nhân, binh sĩ đại doanh Trấn Nam ta, không ai có thể ngăn cản bước chân!
Thân thể Túc Long như dồn đầy sức mạnh, tay cầm bội đao đứng đầu đội ngũ, chỉ cần Quách Thiên Tín ra lệnh một tiếng, những người này lập tức đánh thẳng vào đội ngũ địch mở ra một con đường.
Đúng lúc này, hai mươi mấy bóng người nhảy xuống từ trên tường viện, họ mặc áo màu tím đen, tay cầm loan đao cong như vành trăng. Người cầm đầu vừa chạm đất, lia ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ bịt mặt của Tây Viên.
- Tại hạ lão nhị Niêm Can Xử Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu, phụng mệnh Hoàng thượng đặc biệt đến bảo vệ sự an toàn của Trấn Quốc Công. Mọi người lập tức lui ra, sau mười hơi thở, giết không luận tội!
Kẻ bịt mặt của Tây Viên sửng sốt giật mình nhìn những người vừa bất ngờ xuất hiện này. Cả đám tử sĩ Tây Viên đang giao thủ với Lâm Phong, vừa nghe có người của Niêm Can Xử đến, liền nhanh chóng lui lại đứng bên cạnh gã bịt mặt.
Người tới chính là Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu dẫn theo một đám Bạch Hổ Vệ. Tuy Thành Võ Hoàng đã buông tha Quách Thiên Tín vì quan hệ máu mủ, nhưng vẫn lệnh cho Niêm Can Xử giám thị Quách phủ. Đêm nay nơi này nổ ra hỗn chiến, người của Niêm Can Xử cũng đang âm thầm quan sát, có người nhận ra người bên kia là Tây Viên, lập tức bẩm báo lại Hoàng cung.
Vệ Triển không có ở nhà, Niêm Can Xử do Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu tạm thời chủ quản. Biết Tây Viên tập kích Quách phủ, Cảnh Bưu cũng không dám tự tiện ra quyết định, đành báo với Thành Võ Hoàng. Thành Võ Hoàng vừa nghe, nổi giận đến xì khói mũi, lệnh cho Cảnh Bưu nhanh chóng dẫn người bảo vệ Quách Thiên Tín.
Thấy Thành Võ Hoàng chỉ ra lệnh bảo vệ mà không phải đánh chết thích khách Tây Viên, xem ra cũng nể mặt Huyền Nhạc vài phần. Do vậy, Cảnh Bưu cũng không dám bất ngờ tập kích mà công khai thân phận, ý muốn để cho đối phương biết khó mà lui, đừng tìm phiền phức.
Lâm Phong vội vàng thở dốc vài cái, điều chỉnh lại hơi thở. Nhiều năm nay, đã thật lâu Lâm Phong cũng không chiến đấu lâu như vậy. Nếu cứ tiếp tục kéo dải chỉ sợ lão thực sự sẽ phải chết ở đây. Nếu đằng sau không có Quách Thiên Tín, lão cũng không cần quan tâm đến đối phương có bao nhiêu người. Khi du đấu, lão hoàn toàn có thể tìm cơ hội một đòn đánh chết, nhưng vẫn sợ đối phương lao vào trong thư phòng nên chỉ có thể vừa đánh vừa canh, điều này đã hạn chế khả năng tấn công của lão.