Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
--------------------------
Chu Nhị vâng lời đi vào trong miếu sơn thần. Cảm thấy hơi lạnh, Chu Thiên Giáng cởi áo choàng khoác cho Thất Công chúa.
- Tiểu Thất, đợi lát nữa các huynh đệ xử lý xong miệng vết thương, nàng cũng vào trong miếu nghỉ ngơi một chút đi. Bên ngoài có các huynh đệ trông coi, quan binh phía dưới tạm thời cũng không tấn công lên được. Đợi tới hừng đông, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp bỏ chạy từ sau núi.
Chu Thiên Giáng nhẹ nhàng nắm lấy vai nàng trấn an.
- Thiên Giáng, không cần coi muội yếu đuối như vậy. Từ khắc đầu tiên theo ngươi xuất cung, muội đã không còn là Công chúa gì nữa rồi. Mặc kệ gió táp mưa sa, muội cũng phải ở bên cạnh huynh.
Thất Công chúa khẽ nhích vào lòng hắn, nàng cảm thấy, bờ vai của nam nhân này khiến cho mình vô cùng yên tâm.
- Vậy được rồi, chờ tới Thanh Thành, ta sẽ bồi thường cho nàng.
Dứt lời, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thất Công chúa.
- Đại nhân, có thể nói với ngài không?
Không biết từ khi nào, Đại Ngưu đã đứng sau lưng Chu Thiên Giáng.
Thất Công chúa khẽ run lên, xấu hổ nhéo Chu Thiên Giáng một cái. Cho dù là ban đêm, nhưng da mặt nàng cũng không dày như vậy.
Chu Thiên Giáng trợn mắt:
- Đại Ngưu, tiểu tử ngươi không sợ bị mụt lẹo à? Có chuyện gì thì nói đi.
- Đại nhân, có tin tốt. Vừa rồi lão nhân kia đã nói trên núi này chỉ có một con đường này để lên xuống, chúng ta chỉ cần canh giữ sơn đạo này, đối phương sẽ không thể đi lên.
Dưới ánh trăng, Đại Ngưu cười khoe ra hàm răng trắng nõn.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Thiên Giáng trắng bệch, nếu thực sự chỉ có một con đường này thì bọn họ đã bị vây ở đây rồi.
Chu Thiên Giáng không dám chậm trễ nữa, tự mình vào trong miếu hỏi thăm lão nhân kia một chút, dặn Đại Ngưu dẫn theo vài người lập tức ra sau núi xem xét.
Sau khi hỏi và khảo sát thực địa, trái tim hắn chùng xuống. Lúc này, Chu Nhất Hạ Thanh đã bố trí xong cảnh giới, cũng đã vào trong miếu. Biết đã lên một tòa cô sơn, lòng cả hai đều thắt lại.
Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi Chu Nhị:
- Chu Nhị, có thể liên hệ với huynh đệ bên ngoài không?
Chu Nhị khó xử lắc đầu:
- Đại nhân, chúng ta không mang theo bồ câu, không thể liên lạc với huynh đệ bên ngoài.
Chu Thiên Giáng nhướn mày muốn nói gì đó, lại nghe Hạ Thanh nói trước:
- Đại nhân yên tâm, núi này dù có hiểm trở đến đâu, tôi và Chu Nhất cũng có thể ra được.
Chu Thiên Giáng sững người, lập tức cười cười:
- Đúng vậy, với bản lĩnh của Chu Nhất và Hạ Thanh đại ca, núi nào mà cầm chân được. Vậy thì tốt rồi, mọi người không nên cuống, bổn đại nhân sẽ có diệu kế.
Câu vừa rồi hắn nói rất to, cũng là để an ủi mọi người. Thực ra, lúc này trong đầu hắn chẳng có chút kế sách nào, mặc dù Chu Nhất và Hạ Thanh có thể đi ra truyền tin cho Chu Tứ, nhưng đợi tới khi Chu Tứ dẫn binh đến đây giải vây, nhanh nhất cũng phải hơn mười ngày. Mà ở đây bọn họ thiếu ăn thiếu uống, chỉ sợ không đợi được cứu binh đến, quan binh dưới chân núi đã tấn công lên rồi. Còn nữa, đại doanh Bành thành hiện giờ cũng có mấy vạn binh mã, Chu Tứ có đánh bừa cứu họ ra thành công cũng phải tiêu hao không ít binh mã. Nếu thật sự để các huynh đệ liều mạng cứu mình, hắn cảm thấy tự mình chủ động đầu hàng vẫn hơn.
Khi Chu đại quan nhân đang bị vây trên Tiểu Long Sơn, trong Kinh thành, từng bóng đen đang tiến về phía phủ Tướng quân.
Giống như ở Tiểu Long Sơn, Kinh thành cũng dày đặc mây đen, trời tối như mực, giơ bàn tay không nhìn được năm ngón, quả là một thời điểm phi thường thích hợp để ám sát.
Phủ Tướng quân cũng không còn phô trương như trước nữa. Từ khi lão phu nhân tạ thế, Quách Thiên Tín mất đi sự tín nhiệm của Thành Võ Hoàng, ngoài cửa Quách phủ cũng vô cùng lạnh lẽo. Trước kia ngoài cửa treo tám lồng đèn lớn, cho dù là đêm khuya cũng sáng rực rỡ, nhưng hiện giờ cũng chỉ còn hai lồng đèn trắng chập chờn trong gió đông. Gác cổng chỉ còn một lão nhân, các hộ vệ tôi tớ khác đều được Quách Thiên Tín cho quay về tư gia.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy quả thực Quách Thiên Tín đã không còn ý nghĩ Đông Sơn tái khởi, chuẩn bị yên tâm làm một người rảnh rỗi, thong thả mà già đi.
Ông ta vẫn đọc Binh thư trong phòng, tuy đã rảnh rỗi nhưng thói quen nhiều năm vẫn không hề thay đổi. Bất cứ lúc nào ông ta cũng thích nghiên cứu binh pháp.
Cách. Bên ngoài khẽ vang lên tiếng động nho nhỏ, Quách Thiên Tín đã nhiều năm sống trên lưng ngựa, ông cảnh giác ngẩng đầu.
- Kẻ nào? Lớn mật! Dám tự tiện xông vào phủ Tướng quân. Người đâu, bắt lại cho ta!
Có tiếng kêu gào ngoài cửa, ngay sau đó là tiếng binh khí va chạm.
Tuy Quách Thiên Tín không còn giữ chức chủ soái đại doanh Trấn Nam, nhưng đội thân binh vệ vẫn đi theo. Mặc kệ ông ta khuyên giải thế nào, đội trưởng đội thân binh Túc Long cùng với hai mươi thân binh khác vẫn không thay đổi.
Tiếng gào bên ngoài là của Túc Long, tuy Quách Thiên Tín đã bị lạnh nhạt, nhưng Túc Long vẫn bố trí theo như đại doanh trước kia, bảo vệ cho sự an toàn của Quách Thiên Tín.
Quách Thiên Tín nhướn mày, đặt binh thư xuống lẳng lặng đứng lên. Hộ vệ trong phủ cũng đã giải tán, hiện tại lực lượng hộ vệ trong phủ chỉ có hai mươi thân binh thị vệ này. Quách Thiên Tín giải tán hộ vệ trong phủ cũng là để tỏ thái độ với Thành Võ Hoàng, ý rằng nếu tất cả mọi người đều là huynh đệ cùng cha, ngay cả thị vệ ta cũng không cần, Thành Võ Hoàng ngươi muốn giết cứ giết, không giết thì phái người tới bảo hộ ta đi. Quách Thiên Tín thực sự không ngờ Thành Võ Hoàng không giết mình, nhưng Huyền Nhạc lại không chịu buông tha cho mình.
Túc Long dẫn theo hai mươi thân binh thị vệ bắt đấu kịch liệt chiến đấu với tử sĩ Tây Viên. Tuy hai mươi thân binh này đều là hảo hán đã từng chiến đấu đẫm máu với Đương Vân, nhưng so với người Tây Viên đều là kẻ có tài trong giang hồ thì chênh lệch vẫn không hề nhỏ. Không bao lâu sau, Túc Long vừa đánh vừa lui phá cửa vào trong thư phòng.
- Đại nhân, chúng thuộc hạ bảo vệ ngài ra ngoài, chỗ này không thể ở lại.
Túc Long cảm thấy nhất định đây là sát thủ do Thành Võ Hoàng phái tới, chỉ khi liều chết xông ra ngoài Quách phủ có lẽ còn một tia sống sót.
Quách Thiên Tín lắc đầu:
- Tất cả mọi người lui ra, mở cửa chính thư phòng, lão phu muốn xem là kẻ nào muốn mạng lão phu.
Vừa dứt lời, thân binh vừa kịch chiến vừa nhanh chóng thối lui vào trong thư phòng, mọi người mở bốn cánh cửa thư phòng, cầm binh khí đứng trước mặt Quách Thiên Tín.
Đám người áo đen ngoài cửa cũng không dám lập tức xông vào, chỉ đứng trong sân cảnh giác nhìn vào trong. Quách Thiên Tín không giận tự uy, là uy phong được dưỡng thành sau nhiều năm bôn ba nơi sa trường, khiến cho người đối diện cũng có phần e sợ.
Đúng lúc này, mọi người trong viện tách ra làm hai, một người bịt mặt xuất hiện.
- Quách Thiên Tín, ngươi cấu kết với tội thần Chu Thiên Giáng chuẩn bị khởi binh tạo phản, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!
Người bịt mặt nọ lạnh lùng nói.
- Hừ, một kẻ ngay cả mặt cũng không dám lộ ra, không xứng nói chuyện với lão phu. Kêu chủ tử của các ngươi đi ra, có lời gì thì trực tiếp nói với lão phu.
Quách Thiên Tín khinh thường đáp trả.
- Hừ. Để chủ tử của chúng ta tới nói chuyện với ngươi sao? Ngươi cũng không xứng! Nhiều lời vô dụng, chúng ta sẽ ra tay để biết ai mạnh ai yếu.
Người bịt mặt nọ không ngờ Quách phủ lại trống trải như vậy, ở đây chỉ có hai mươi hộ vệ, căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
- Hừ! Một đám đạo chích, nếu đã muốn ra tay để biết mạnh yếu, vậy để lão phu bắt đầu.
Khi hỗn chiến chuẩn bị bùng nổ, trên mái nhà có tiếng quát lớn, một bóng người xuất hiện.
Người đứng đầu phe Tây Viên sửng sốt, khi thấy rõ khuôn mặt người vừa nhảy xuống thì hoảng sợ lùi lại mấy bước. Người vừa tới chính là nhân vật huyền thoại của Đại Phong triều – Niêm Can Xử tiền nhiệm Thanh Long Sứ Lâm Phong!
Lâm Phong xuất hiện khiến cho Quách Thiên Tín ngẩn ra. Vốn ông ta vẫn tưởng hiện giờ Lâm Phong đang ở cùng với Chu Thiên Giáng, sao lại xuất hiện ở đây?
Ngày đó, Lam Phong từ Đằng Thành diệt Phùng Tứ, sau khi ra khỏi thành đã phi ngựa men theo đường lớn. Khi Lâm Phong tới địa giới phía nam, thi thể quan binh bị đám người Chu Nhất chém giết vẫn còn ở đó, thấy thi thể quan binh đầy đất, lão vô cùng kinh ngạc. Lão không biết đám người Chu Nhất đã hội họp với Chu Thiên Giáng, trong suy nghĩ của lão, bên cạnh Chu Thiên Giáng chỉ có mấy người Chu Nhị, không cần hỏi, nhất định là đã liều chết đến cuối cùng bị bắt. Lâm Phong không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu tìm quanh xem có huynh đệ nào sống không.
Tìm cả ngày không thấy ai, khi quay về Du Đô thành lại thấy cửa thành đóng chặt như lâm đại địch, trong lòng lão càng nghi ngờ. Lão cảm thấy chỉ có thể là Chu Thiên Giáng và Thất Công chúa bị bắt, do đó đối phương mới đề phòng nghiêm ngặt như vậy. Lâm Phong vượt qua tường thành vào trong tìm một hồi, phát hiện đại lao gần như không có ai trông coi, hẳn Chu Thiên Giáng không bị nhốt ở đây. Lại tìm thêm một vòng, lão phát hiện không có bất kỳ nơi nào được canh gác nghiêm ngặt lại càng luống cuồng. Nếu Chu Thiên Giáng không ở trong thành, không cần hỏi, nhất định đang nhanh chóng tới Kinh thành.
Du Đô thành cũng không quá xa Kinh thành, ra roi thúc ngựa cũng chỉ một ngày là đến. Nghĩ vậy, Lâm Phong không dám chậm trễ, suốt đêm xông ra khỏi Du Đô thành, theo đường lớn chạy tới Kinh thành. Đã hai ngày Lâm Phong không chợp mắt, chỉ nghỉ một lát trong rừng cây lớn ven đường rồi lại tiếp tục phóng về Kinh thành. Cứ như vậy, Lâm Phong và Chu Thiên Giáng đã bỏ lỡ cơ hội gặp nhau.