- Không xong rồi, ở đây có mai phục. Đại Ngưu Chu Nhị, bảo vệ đại nhân đi trước đi. Hạ Thanh đại ca, huynh đệ ta ngăn chúng lại.
Chu Nhất lập tức đưa ra quyết định.
Tình huống cấp bách, Chu Nhị và Đại Ngưu cũng không tranh chấp nữa, hai người bèn dẫn theo mười huynh đệ nữa bảo vệ xe lớn xông về phía trước. Những huynh đệ dưới tay Chu Nhất đều được huấn luyện bài bản, bốn mươi người chia thành hai hàng rút trường đao ra chặn giữa đường đi.
Phía bên Chu Nhất Hạ Thanh vừa bày bố trận thế xong thì đối phương liền xông tới. Hai viên thống lĩnh Bành thành nóng lòng muốn lập công, nhưng họ cũng biết bên cạnh Chu Thiên Giáng có mấy tay chân đắc lực, vì thế hai người họ cũng không dẫn đầu xong lên mà chỉ núp ở phía sau đốc chiến.
Người dẫn đầu là hai tên Bách hộ, nhìn thấy đối phương chỉ có vài người như vậy nên rất đắc chí. Vừa thấy Hạ Thanh giương tay lên, hai gã Bách hộ trong bóng tối đã kêu thảm một tiếng, một tên ôm mắt ngã xuống ngựa. Chu Nhất tay cầm trường đao, bỏ ngựa bay người lên. Chu Nhất điên cuồng quơ chiến đao chém như chém củ cải vậy. Hạ Thanh một tay cầm trường đao, tay còn lại không ngừng bắn tiêu đồng tiền. Bốn mươi huynh đệ cùng lao lên như những con sói dữ tợn.
Hai gã thống lĩnh đại doanh Bành thành thấy vậy mà ngây cả người ra, rốt cuộc là ai tấn công ai đây. Nhờ ánh đuốc trên thành, họ thấy toàn là người của mình ngã xuống ngựa. Những người ở phía trước đột nhiên hí ngựa đứng sát lại vào nhau. Các huynh đệ bên cạnh Hạ Thanh đều đã hạ quyết tâm, dù thế nào cũng không được để đối phương xông qua.
Thấy tình hình như vậy, hai tên thống lĩnh hối hận thì đã muộn. Sớm biết đối phương có sức chiến đấu mạnh như vậy thì vừa rồi đã hạ lệnh cho binh lính trên thành bắn một loạt cung xuống trước rồi. Bây giờ thì hay rồi, hai bên lẫn lộn vào nhau, những người ở phía sau cứ như đang đứng xem náo nhiệt vậy, không thể xông lên được.
- Người đâu, bắn tên.
Một tên thống lĩnh không chờ đợi được nữa bắt đầu hạ lệnh. Gã cũng không quan tâm xem liệu có làm bị thương người của mình không, cứ thế ra lệnh cho binh lính trên thành.
Chu Nhất và Hạ Thanh vừa nghe vậy, trong lòng tự nhủ hỏng rồi. Cái thành nhỏ như vậy ra khỏi cổng thành là tới đường lớn Nam Bắc, không rộng rãi giống như các ngoài cửa các thành trì lớn khác, vô cùng có lợi cho việc chặn được đi. Nhưng nếu đối phương bắn tên, người phía Chu Nhất nhất định sẽ chết chắc, vốn đã có ít người, một người chết thì sẽ bớt đi một phần sức chiến đấu.
- Các huynh đệ, rút khỏi vùng bắn tên.
Chu Nhất không còn cách nào đành quay về ngựa, y cùng Hạ Thanh trấn áp phía sau, các huynh đệ khác bắt đầu nhanh chóng rời khỏi. Mặc dù đám người Chu Nhất rút lui rất nhanh nhưng vẫn có khoảng bảy tám người trúng tên.
Hạ Thanh vừa thấy vậy, vội vàng hô lớn:
- Các huynh đệ bị thương rút lui trước, những người khác chia thành hai đội. Chu Nhất, đệ dẫn một đội rút lui hai trăm trượng, chúng ta thay phiên nhau cố thủ.
- Được, Hạ Thanh đại ca, mọi người cẩn thận một chút, nếu tình hình không ổn phải lập tức rút lui để chúng ta tới cố thủ.
Chu Nhất cũng không khách khí, lập tức dẫn mười mấy người rút về phía sau.
Chu Nhất và Hạ Thanh cũng biết mình không thể ngăn cản nổi sự tấn công của đối phương, chỉ có thể dùng cách này để kéo dài thời gian mà thôi.
Sau mấy lượt tráo đổi, trên người Chu Nhất và Hạ Thanh đều đã chảy máu, các huynh đệ bên người chỉ còn lại không đến hai mươi người. Hơn nữa, người nào người nấy đều đang bị thương. Hai người không thể không hợp binh lại, tiến hành lần ngăn chặn cuối cùng. Cứ như vậy bọn họ đã kéo dài được một khoảng thời gian rồi, dù nói thế nào thì mọi người cũng đã cố gắng hết sức mình rồi.
Quan binh Bành thành cũng bị cách đánh không màng sống chết của bốn mươi mấy người Chu Nhất làm cho khiếp sợ, đặc biệt là hai tên thống lĩnh kia, căn bản là không dám xông lên nữa. Người dẫn đầu đều trốn ở phía sau, đám binh lính lại càng không muốn ra sức. Nếu không, đám người Chu Nhất sớm đã bị đánh bại rồi.
- Chu Nhất, rút lui đi, bảo tồn thực lực.
Hạ Thanh thấy lại có mấy huynh đệ nữa bị đánh ngã khỏi ngựa nên đành nói vậy.
- Các huynh đệ nghe lệnh, rút lui!
Chu Nhất rơi vào đường cùng, bèn lớn tiếng ra lệnh.
Những người này sớm đã kiệt sức rồi, nghe thấy mệnh lệnh liền nhanh chóng rời khỏi chiến đoàn. Tuy vậy nhưng họ không hề hỗn loạn, vẫn nhường cho những huynh đệ bị thương đi trước, Chu Nhị và Hạ Thanh đi sau cùng vừa đánh vừa rút.
Số binh lính đang chém giết ở Bành thành không hề đông, nhưng Chu Nhất vừa rút lui hai tên thống lĩnh liền chia đội quân của mình ra làm bốn nhóm điên cuồng đuổi theo. Chi cần bọn họ đuổi tới thì đám người Chu Nhất có muốn chặn cũng không chặn nổi nữa.
Trong bóng tối, hai nhóm người một trước một sau đuổi theo. Mặc dù Chu Thiên Giáng đã chạy trước khá lâu, nhưng thời buổi này xe bốn bánh không thể chạy nhanh bằng bốn chân ngựa được. Chưa đầy một canh giờ sau, đám người Chu Nhất đã nhìn thấy bóng xe dưới ánh trăng.
Chu Nhất bực mình, trong lòng nghĩ đầu óc Đại Ngưu không nhanh nhẹn, tại sao Chu Nhị đi cùng Đại Ngưu cũng ngu theo vậy. Trong tình thế này mà vẫn còn chạy theo đường lớn, cho dù là có chạy đường nhỏ thì họ cũng dẫn dụ truy binh rời đi rồi. Lần này thì tốt rồi, chạy như vậy chẳng khác gì là không chạy.
Chu Nhất đã đổ oan cho Đại Ngưu, không phải họ không biết trốn vào trong đường nhỏ, mà là con đường này không có đường nhỏ nào có thể đi. Khác với phía bắc, càng gần về địa giới Bành thành, hai bên đường chính ngoại trừ mương máng sỏi đá thì là ruộng đồng, xe ngựa không thể đi vào được.
Chu Thiên Giáng đứng trên ngựa, nhìn thấy đám quân binh điên cuồng đuổi theo phía sau mà trong lòng hắn cảm thấy ớn lạnh.
Đúng lúc này, một bóng người cưỡi ngựa lao tới. Đây chính là thám báo mà Chu Nhị cử đi dò la, vừa rồi vừa gặp phải tập kích, Chu Nhị liền cử một huynh đệ nhanh chóng đi trước xem phía trước có nơi nào có thể trốn được hay không. Chu Nhị biết đám người Chu Nhất Hạ Thanh cũng không thể chống đỡ được bao lâu nên đành phải tìm nơi ẩn nấp trước rồi tính sau.
- Đại nhân, phía trước có một ngọn núi cao, thế núi vô cùng hiểm yếu. Đại nhân có thể lên núi ẩn nấp trước.
Thám báo đi tới trước xe ngựa vội vàng nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe xong, cũng không thể lo nhiều như vậy được nữa;
- Được, vậy chúng ta hãy lên núi trốn. Lên tới núi rồi, có cưỡi ngựa cũng không thể phát huy được ưu thế tốc độ nữa.
Lúc này, đám người Chu Nhất Hạ Thanh cũng đuổi tới nơi, vừa nghe thấy phía trước có núi ai nấy đều vui mừng hẳn lên.
Đội quân nhanh chóng tới được chân núi, Chu Nhất giương mắt nhìn, nhờ ánh trăng y có thể phát hiện ra ngọn núi này đúng là rất hiểm yếu. Từ trên xuống chỉ có duy nhất một con đường núi gập ghềnh đi thẳng lên đỉnh núi. Loại địa thế này chỉ cần khoảng mười người trấn thủ thì những người khác không thể tấn công lên được. Chu Thiên Giáng dìu Thất công chúa, những người còn lại đều bỏ lại chiến mã bắt đầu leo lên núi.
Hai tên thống lĩnh đuổi theo phía sau vừa thấy đám người Chu Thiên Giáng lên núi thì không nóng vội nữa, ngược lại còn ha ha cười lớn. Đám người Chu Thiên Giáng không biết rằng, ngọn núi này có tên Tiểu Long sơn, mặc dù thế núi hiểm yếu nhưng lại là một ngọn núi đơn độc. Trên đỉnh núi có một ngôi miếu sơn thần, bình thường hương hỏa cũng không tệ. Nhưng phía sau núi lại là vách núi vạn trượng, ngoại trừ đường núi gập ghềnh này thì không còn con đường nào khác có thể xuống núi cả.
Lần này tốt rồi, bọn họ chỉ cần trấn giữ con đường xuống núi rồi phái người thông báo cho phó soái Cam Vũ Thành đại nhân là được. Chỉ cần đại binh tới, cho dù chỉ là cố thủ ở đó thì cũng có thể khiến đám người Chu Thiên Giáng đói chết trên núi.
Đám người Chu Thiên Giáng theo đường núi bò lên, ngọn núi này cũng không lớn, trên đỉnh có một tòa miếu thờ chỉ có một vị lão nhân trông coi, vừa rồi màn ầm ỹ bên dưới đã đánh thức lão dậy. Không đợi lão đốt đèn lồng đi ra, cửa miếu đã bị Đại Ngưu đập ra một lỗ.
Lão nhân sợ hãi, còn tưởng gặp phải sơn tặc, chỉ co rúc một bên không dám lên tiếng.
Chu Thiên Giáng nhìn khắp nơi, bước ra phía trước nói:
- Lão nhân gia, không cần phải sợ, chúng ta không phải đạo phỉ. Dưới chân núi có người đuổi giết chúng ta, chúng ta chỉ muốn mượn nơi này một chút.
Lão nhân run rẩy gật đầu:
- Đại vương tha mạng, trong miếu sơn thần này không có bạc gì, chỉ có hai túi gạo và mỳ, ngài muốn thì cứ lấy.
- Lão nhân gia, không phải ta đã nói rồi sao, chúng ta không phải đạo phỉ. Yên tâm đi, làm hỏng cái gì ta sẽ bồi thường.
Dứt lời, hắn cũng không rảnh để ý tới lão nữa.
Chu Nhất và Hạ Thanh nhanh chóng bố trí phòng ngự trên sơn đạo, Thất Công chúa vội vàng đưa các huynh đệ bị thương vào trong miếu chữa chương. Nàng và Chu Thiên Giáng đứng trên đỉnh núi, cẩn thận nhìn xuống dưới.
Đại Ngưu dẫn người lục soát trong ngoài miếu sơn thần một lượt, xác định được ngoài lão nhân này không có ai khác nữa, mới yên tâm nhanh chóng xử lý vết thương cho các huynh đệ.
- Đại nhân, truy binh chỉ chặn dưới chân núi chứ không lên trên.
Chu Nhị chạy tới báo.
- Chu Nhị, nhanh chóng phái người quan sát khắp nơi xem có con đường nào khác để lên núi không. Mặt khác, ngươi đi hỏi lão nhân kia đi, hẳn là lão rõ nhất.
Chu Thiên Giáng nhỏ giọng dặn dò y.