- Lý đại nhân, việc này không phải là không được, nhưng Tử Cương cảm thấy tốt nhất chúng ta nên liên minh với Tĩnh vương Thiên tuế và Vương Bính Khôn lão thái phó cùng nhau dâng tấu, như vậy bản tấu sẽ có trọng lượng hơn một chút.
Phàn Tử Cương vừa được nhờ Lý Hồng nên cũng không thể không giúp Lý Hồng nói vài câu.
Lý Hồng cảm thấy rất có lý, bèn nói:
- Phía bên Tĩnh vương bản quan có thể đi một chuyến, nhưng Bính Khôn lão thái phó ta thấy để Phùng đại nhân đi có vẻ hợp lý hơn.
Lý Hồng cũng không có ý đồ gì, y chỉ cảm thấy Phùng Kính là một trong những học trò của Vương Bính Khôn, để gã đi khuyên bảo thầy của mình cũng có chút sức thuyết phục hơn so với người khác.
Phùng Kính buồn bực muốn chết, trong lòng tự nhủ học trò của Vương Bính Khôn cũng không phải chỉ có mình ta, Phàn Tử Cương cũng là học trò của ông ấy. Tại sao không để Phàn Tử Cương đi chứ. Nhưng ở trước mặt mọi người nên Phùng Kính cũng không tiện từ chối, huống hồ trong lòng gã đúng là có chút bất mãn với Huyền Nhạc.
Mấy vị lão thần vừa thương lượng xong liền bắt đầu người nào làm việc nấy. Lý Hồng rời khỏi phủ nha Lại bộ đi thẳng tới Tĩnh vương phủ.
Lý Hồng vốn tưởng rằng với quan hệ của mình vàTĩnh Vương, chuyện này chắc sẽ không có vấn đề gì. Nhưng thật không ngờ, Tĩnh Vương nghe xong mọi chuyện lại không đồng ý ngay. Không chỉ có Tĩnh Vương mà ngay cả Lão thái phó Vương Bính Khôn cũng không đồng ý. Phùng Kính và Tôn Trí rất ranh ma, hai người nói với Lý Hồng, nếu như Tĩnh Vương và Lão thái phó không đồng ý vậy thì bọn họ cũng không liên minh. Lý Hồng không còn cách nào, đành phải bôn ba qua lại khuyên bảo Tĩnh Vương và Vương Bính Khôn đồng ý chuyện này. Lý Hồng cũng chẳng phải là muốn bãi miễn Huyền Nhạc, chỉ là đối với Binh bộ mà nói nghe theo thánh lệnh của hai người rất có khả năng sẽ gây ra đại họa. Những nha môn khác có thể ngồi yên không quan tâm, nhưng duy chỉ có Binh bộ thì không được. Vì thế Lý Hồng mới muốn làm như vậy, mục đích của y chỉ là có một thánh lệnh duy nhất. Nếu không, ngộ nhỡ Chu Thiên Giáng khởi binh làm loạn, Lý Hồng e sợ Huyền Nhạc sẽ bỏ qua Binh bộ mà trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh xuống cho đại doanh Kinh Giao.
Chính lúc Lý Hồng đang muốn liên minh với các đại thần thì người của Tây Viên đã bắt đầu hành động.
Thành Võ Hoàng sau khi biết được Chu Thiên Giáng giết chết thống lĩnh thủ bị Du Đô thành Mã Hoa cũng không hề thể hiện thái độ tức giận, điều này khiến cho Huyền Nhạc càng thêm bất mãn. Nhưng mà Thành Võ Hoàng lại hạ lệnh cho Lại bộ bãi miễn chức quan của Thượng Khả Chi, áp giải về triều thẩm tra.
Đối với chuyện của Chu Thiên Giáng, thật ra Thành Võ Hoàng trong lòng cũng đã có tính toán, ông đang đợi tin tức của Vệ Triển. Nhưng Thành Võ Hoàng lại không nói việc phái Vệ Triển đi giết Chu Thiên Giáng cho Huyền Nhạc biết, điều này khiến cho Huyền Nhạc cảm thấy phụ thân mình thật yếu đuối. Cứ dung túng cho hắn như vậy chẳng khác gì nuôi hổ thành họa.
Thành Võ Hoàng đã “không thèm để ý” tới chuyện của Chu Thiên Giáng như vậy, vậy Huyền Nhạc đành quyết định nhanh chóng ra tay, để Chu Thiên Giáng khởi binh tạo phản, ép phụ hoàng hạ quyết tâm diệt trừ mối tai họa này. Cách nghĩ của hai cha con không giống nhau, Thành Võ Hoàng hiện giờ đang cần giang sơn ổn định, âm thầm tiêu diệt Chu Thiên Giáng là được rồi. Nhưng Huyền Nhạc lại suy xét tới tương lai của mình, Chu Thiên Giáng ngày nào chưa chết thì Huyền Nhạc sẽ ngồi không yên ngày đó. Y lo lắng bây giờ nếu không nhẫn tâm giết chết Chu Thiên Giáng, một khi để hắn nam hạ thành công mở rộng thế lực, tới ngày y kế nhiệm ngôi vị Hoàng thượng, e rằng không còn khả năng ngăn chặn Chu Thiên Giáng nữa.
Huyền Nhạc từ khi ngồi lên ngôi vị Thái tử, đây là lần đầu tiên y tới Tây Viên Mã Lang. Sau khi được trùng tu lại, hiện giờ Tây Viên Mã Lang chỉ còn là Tây Viên Mã Lang trên danh nghĩa mà thôi. Tất cả các quan viên trong triều đều biết nơi này đã trở thành “Niêm Can Xử” của Thái tử cung. Có lẽ đợi tới ngày Huyền Nhạc thái tử đăng vị, Niêm Can Xử sẽ hoàn toàn biến mất trong lịch sử của triều Đại Phong.
Huyền Nhạc nhìn số nhân mã Tây Viên chỉnh tề trong sân mà hài lòng gật đầu. Đám người này là những tử sĩ mà Đổng Tứ đã lựa chọn ra để tham gia vào vụ ám sát Quách phủ đêm nay.
- Các vị tráng sĩ, hành động đêm nay vô cùng đặc biệt, tin rằng Tứ thúc đã nói cho mọi người biết rồi. Hãy nhớ kỹ một điều, một khi hành động thất bại, các hiệp khách giang hồ các ngươi không có bất cứ chút quan hệ nào với Thái tử cung ta. Ra khỏi cánh cửa này, các ngươi sẽ không còn là người của Tây Viên nữa. Đợi sau khi thành công, bản cung sẽ luận công ban thưởng cho các ngươi, vị trí của Phùng Tứ cũng sẽ lựa chọn trong số các ngươi.
Huyền Nhạc vừa khuyến khích vừa răn đe các tráng sĩ tham gia vụ ám sát Quách Thiên Tín đêm nay. Thành Võ Hoàng đã từng cảnh cáo Huyền Nhạc, vì thế y không thể để mọi người biết việc này là do y làm. Huống hồ, Quách Thiên Tín quản lý ở Trấn Nam bao nhiêu năm nay, các hộ vệ trong phủ cũng không phải hạng kém, khó tránh khỏi trong lúc hành động sẽ có người tử vong hoặc trọng thương. Vì thế, Huyền Nhạc phải loại bỏ tất cả những yếu tố này, để đám nhân sĩ giang hồ này xuất hiện.
Huyền Nhạc tin tưởng chỉ cần đem đầu của Quách Thiên Tín đưa đến Thanh thành, Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ mượng cớ Quách Thiên Tín chết thảm mà giương cờ tạo phản. Cứ để Chu Thiên Giáng từ từ lớn mạnh như vậy, chi bằng nhân cơ hội hắn chưa trở thành một cây đại thụ mà nhổ tận gốc hắn còn hơn.
Từng bóng người lạnh lùng rời khỏi Tây Viên. Chính vào thời điểm Huyền Nhạc ra tay đối với Quách Thiên Tín, Chu Thiên Giáng đang trên đường nam hạ cũng nhận phải một đòn đả kích lớn. Bọn họ không những gặp phải binh mã đại doanh Bành thành, mà điều khiến Chu Thiên Giáng nghi ngờ hơn là sư phụ Lâm Phong lại mất tích.
Chu đại quan nhân ở địa giới Du Đô thành cùng đám người Chu Nhất đánh giết quan binh thủ bị, nghênh ngang tiến vào Bành thành. Vì để Lâm Phong có thể đuổi theo kịp nên trên đường đi bọn họ không hề đi nhanh. Tuy nhiên có một điều kỳ lạ là, bọn họ đã đi cả một ngày trời mà vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Phong đâu.
Chu Thiên Giáng không yên tâm, hắn vốn định phái người quay trở lại tìm, nhưng đám người Chu Nhất lại không tin Lâm Phong sẽ xảy ra chuyện. Với bản lĩnh của Lâm Phong, đừng nói là cái Bành thành nhỏ xíu này, cho dù là Hoàng cung đại nội thì y vẫn có thể ra vào tự do. Cứ như vậy, đám người Chu Thiên Giáng vẫn cứ vừa đi vừa đợi theo đường lớn.
Sau khi binh lính thủ bị Bành thành bị tập kích, trong lúc dâng tấu lên kinh thành họ cũng truyền tin tức cho các Đô thành thông qua các cách truyền tin. Các đô thành này sau khi có được tin tức đều không xuất binh đi bắt giữ Chu Thiên Giáng mà đều đóng thành tự bảo vệ mình, trơ mắt nhìn hơn năm mươi người của Chu Thiên Giáng ngạo nghễ đi qua thành. Thậm chí, Đại Ngưu còn ở một trong số những thành trì đó mà lớn tiếng đòi đồ ăn của người ta. Các quan binh trên cổng thành cũng ngoan ngoãn dùng những chiếc làn đựng thịt dê thịt bò vào trong rồi thả xuống dưới. Thất công chúa nhìn thấy cảnh tượng này, nàng không khỏi cảm thấy đau buồn cho giang sơn Đại Phong dưới sự thống trị của Phụ hoàng.
Bình thường phải bỏ ra bao nhiêu tiền của để nuôi dưỡng họ, nhưng tới những giờ khắc quan trọng thì họ lại trơ mắt nhìn “tội thần” đi qua mà không dám bắt. Chả trách Chu Thiên Giáng nói những binh mã thực sự có thể tác chiến của triều Đại Phong ngoài Trấn Nam ra thì chỉ có đại doanh phía Bắc. Một khi Đương Vân và Thiên Thanh đánh phá được đại doanh hai bên này, triều Đại Phong chẳng ai còn có thể ngăn cản được bước chân của bọn họ nữa.
Chu Thiên Giáng ngông nghênh xuôi nam mà đi, cũng không phải tất cả mọi người đều e dè uy danh của hắn. Hành vi nghêng ngang của bọn họ đã chọc giận phó soái đại doanh Bành thành Cam Vũ Thành. Vốn dĩ chức vị chủ soái đại doanh Bành thành đã rơi vào tay Văn Như Hải, nhưng do Văn Như Hải là nhân vật thuộc phe của Quách Thiên Tín, vì thế đã bị liên lụy và không được trọng dụng nữa. Trước mắt đại doanh Bành thành tạm thời giao cho Phủ doãn Bành thành Ngô Đại Ấn quản thúc, về mặt dẫn binh chủ yếu do phó soái Cam Vũ Thành chịu trách nhiệm.
Biết được Chu Thiên Giáng đi xuôi về phía nam sắp tới địa giới Bành thành, Cam Vũ Thành hạ lệnh cho hai viên thống lĩnh dẫn theo ba ngàn nhân mã tới bắt Chu Thiên Giáng. Như vậy, những ngày tháng tốt đẹp của Chu đại quan nhân sắp chấm dứt rồi. Ba ngàn binh mã đại doanh Bành thành chặn đầu đuổi tới, cuối cùng cũng gặp đám người Chu Thiên Giáng ở khu vực ven địa giới Bành thành.
Lẽ ra Hạ Thanh đã sắp xếp thám báo, nếu có phát hiện có nhiều binh mã sẽ thay đổi đường đi. Nhưng binh mã đại doanh Bành thành lần này cũng khôn ngoan hơn, ẩn nấp trong một tòa thành nhỏ ở Mông Sơn phía tây bắc Bành thành.
Đám người Chu Thiên Giáng vẫn như thường ngày, nghênh ngang đi qua thành. Do đã tới giờ Tuất buổi tối, Đại Ngưu còn quơ cây đuốc chào hỏi đám quan binh trên thành. Tới khi xe ngựa vừa đi khỏi cổng thành chưa tới một trăm mét thì đột nhiên nghe thấy một hồi trống tùng tùng tùng tùng vang lên, cổng thành mở lớn, một đoàn binh xông ra.
Nếu là bình thường, một tòa thành nhỏ như vậy cùng lắm cũng chỉ có khoảng năm trăm người thủ thành. Nhưng khi Chu Nhất nhìn thấy ba toán kỵ binh ra khỏi thành, y mới phát giác ra tình hình không ổn.