- Đại nhân, đi theo lối rẽ nhỏ phía trước, chúng ta có thể đi thẳng tới Bành thành rồi.
Hạ Thanh là người vô cùng cẩn thận, mặc dù có năm mươi người bảo vệ nhưng y vẫn lo lắng sẽ gặp một đám truy binh lớn.
- Không được, sư phụ vẫn đang ở phía sau, chúng ta đã hẹn nhau là đi đường lớn rồi. Mọi người yên tâm, các ngươi mặc binh phục của triều Đại Phong, sẽ không có ai kiểm tra hai cỗ xe này đâu.
Chu Thiên Giáng không hề để mắt tới cái thành nhỏ xíu này, thứ hắn lo lắng thực sự là binh mã đại doanh Bành thành.
Hạ Thanh thấy Chu Thiên Giáng nói vậy cũng không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục đi theo đường lớn. Dù sao thì có mấy người này, binh mã ở các thành trì thông thường tuy nhiều nhưng cũng đánh không nổi. Huống hồ, Hạ Thanh cũng phái người đi thám báo, cho dù gặp phải đoàn binh mã lớn thì họ cũng có thể lựa chọn thay đổi đường đi sớm.
Nghe nói Chu Thiên Giáng thoát nạn, Phủ Doãn Du Đô thành bị dọa cho khiếp sợ. Thống lĩnh thủ bị doanh Mã Hoa bị giết, đây không phải là chuyện nhỏ. Du Đô thành vội vàng phái người cấp báo chuyện này về kinh thành. Nghe đám tàn binh quay về nói mấy người đó đáng sợ như vậy, đừng nói là tập trung quân truy sát một lần nữa, Phủ Doãn Du Đô thành sợ tới mức ngay cả cửa thành cũng sai đóng lại, y sợ Chu đại quan nhân sẽ dẫn phản quân tới hủy diệt Du Đô thành của y.
Trong Thái tử cung, Thái tử Huyền Nhạc liền một lúc nhận được hai bản cấp tấu. Một là cấp tấu của Binh bộ Du Đô thành, nói tội thần Chu Thiên Giáng thống lĩnh mấy vạn đại quân công kích Du Đô thành. Thống lĩnh thủ bị doanh trong thành Mã Hoa chiến đấu đẫm máu, giết chết hàng trăm quân địch, cuối cùng đã anh dũng hy sinh trên chiến trường. Nhưng Phủ doãn đã đích thân dẫn quan binh trong thành ra sức nghênh chiến, cuối cùng đã đánh tan được đám cường đạo Chu Thiên Giáng.
Xem hết tấu chương này, Huyền Nhạc tức giận mắng lớn. Cho dù là nói dối thì cũng phải nói hợp lý một chút có được không, nếu Chu Thiên Giáng thực sự thống lĩnh mấy vạn binh mã thì đừng nói là cái Du Đô thành bé tí tẹo của ngươi, mà ngay cả kinh thành cũng phải đóng cửa thủ thành rồi. Nhưng mà nhờ bản thấu chương này, Huyền Nhạc cuối cùng cũng biết được tin Chu Thiên Giáng đang xuôi về phía nam.
Sau khi Huyền Nhạc mở bản tấu chương còn lại ra, khuôn mặt y lập tức trở lên dữ tợn. Bản tấu chương này là Đằng thành viết tấu gửi Thái tử cung thỉnh tội, bên trong viết rất đơn giản, chính là việc Phùng Tứ bị giết chết, khẩn cầu Thái tử thứ lỗi.
Huyền Nhạc tức giận đập bàn, Chu Thiên Giáng giết Mã Hoa y không thèm để ý, người như vậy có giết thêm nữa thì cũng có phụ hoàng đối phó. Nhưng giết chết Phùng Tứ thì chẳng khác nào cắn vào da thịt Huyền Nhạc cả. Phải biết rằng trong đám người Tây Viên này, Phùng Tứ là thân tộc của mẹ đẻ Huyền Nhạc, không phải người trong giang hồ. Có thể nói Phùng Tứ là tổng đương đầu quản lý đám nhân sĩ giang hồ này, gã chết rồi, Huyền Nhạc lại phải huấn luyện một người khác có thể áp chế được đám người giang hồ này trấn thủ Tây Viên. Huống hồ, Phùng Tứ bị giết chết như vậy, rõ ràng là bọn họ đang muốn uy hiếp tới Huyền Nhạc.
- Chu Thiên Giáng, ngươi là tên khốn kiếp! Dám dùng loại thủ đoạn này để uy hiếp bổn cung, vậy thì đừng tránh Huyền Nhạc ta không nể tình.
Huyền Nhạc tức giận mắng một tiếng rồi sai người bên ngoài:
- Người đâu, truyền Tứ thúc tới gặp ta.
Thị vệ ngoài cửa vừa nghe thấy vội vàng chạy ra ngoài. Thời gian chưa hết một nén nhang, Tây Viên Đổng Tứ đã vội vàng chạy tới Thái tử cung.
Đổng Tứ hiện giờ là Đại đương đầu Tây Viên, ra vào Thái tử cung không cần thông báo. Biết được Huyền Nhạc đang ở trong thư phòng chờ mình, Đổng Tứ không khỏi nhíu mày lại. Y biết Huyền Nhạc có một thói quen, mỗi lần gặp chuyện lớn đều thích ở trong thư phòng giải quyết.
Trong thư phòng Thái tử cung, Huyền Nhạc và Đổng Tứ bí mật thảo luận nửa ngày trời mới thấy hai người đi ra với vẻ mặt nghiêm nghị.
Huyền Nhạc lúc này đã hạ quyết tâm, bí mật lệnh Tây Viên chuẩn bị sẵn sàng tìm thời cơ thích hợp ám sát Quách Thiên Tín. Chu Thiên Giáng đã giết chết Phùng Tứ, vậy thì y cũng muốn dùng đầu của Quách Thiên Tín đổi lại. Mặc dù Thành Võ Hoàng đã nói không cho Huyền Nhạc động tới từng ngọn cây cọng cỏ nào của Quách phủ, nhưng âm thầm ám sát như vậy, chẳng ai dám điều tra lên đầu Thái tử y cả.
Hơn nữa, Quách Thiên Tín trong mắt Huyền nhạc vốn đã là một tội thần, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ. Lần này Bành thành đại doanh ở Thanh thành không công mà lui khiến Huyền Nhạc rất không vừa lòng. Chỉ cần Quách Thiên Tín chết, Huyền Nhạc sẽ phái người đem đầu của y mang tới Thục Thiên Thanh thành. Đối với Huyền Nhạc mà nói, đây chính là lời tuyên ngôn chiến tranh cương quyết.
Binh bộ thượng thư Lý Hồng đem bản tấu chương của Du Đô phủ sao lại gửi lên Thái tử phủ, nhưng văn bản tấu chương gốc Lý Hồng cũng không lập tức đưa lên cho Thành Võ Hoàng, mà mang tới Lại bộ trước.
Lý Hồng sai người gọi Hộ bộ thượng thư Phùng Kính, Lễ bộ thượng thư Tôn Trí tới Lại bộ. Trước mặt mấy vị trọng thần trong triều, Lý Hồng mang bản cấp tấu của Du Đô phủ ra.
- Các vị đại nhân, các ngài hãy xem bản tấu chương này trước, sau khi xem xong chúng ta sẽ nói tiếp.
Dứt lời, Lý Hồng đưa tấu chương cho hai người họ.
- Lý đại nhân, rốt cuộc ngài có chuyện gì vậy, có gì cứ nói thẳng là được.
Phùng Kính bất mãn nói.
Lý Hồng không trả lời mà chỉ khẽ mỉm cười. Mấy vị lão thần truyền tay nhau đọc bức tấu thư, người nào người nấy đều lắc đầu cười khổ. Chuyện này cũng khoác lác quá mức, đừng nói là Hoàng thượng, dù là bất cứ một vị triều thần nào đọc xong cũng không tin đây là sự thật. Chu Thiên Giáng nếu có mấy vạn binh mã thì hắn đã tới bao vây kinh thành rồi.
- Thế nào, các vị đại nhân nghĩ sao?
Lý Hồng nhìn mọi người nói.
- Ha ha, Thượng Khả Chi của Du Đô thành cũng thật biết thổi phồng sự việc, đừng nói là mấy vạn binh mã, cho dù là mấy ngàn binh mã e rằng y cũng đã bị dọa cho đái ra quần rồi.
Tôn Trí mỉa mai nói.
Lý Hồng nhìn Phàn Tử Cương:
- Phàn đại nhân, nếu ta trình bản tấu này lên cho Hoàng thượng, ngài nghĩ sau khi Hoàng thượng xem xong người sẽ thế nào?
Phàn Tử Cương sắc mặt tái lại, cảm kích nhìn Lý Hồng. Phủ doãn Du Đô thành Thượng Khả Chi là người y tiến cử, Thành Võ Hoàng trong lúc tức giận mà muốn truy cứu thì Phàn Tử Cương cũng khó tránh khỏi liên lụy. Bản tấu chương này rõ ràng là đang thoái thác trách nhiệm, báo giả quân tình. Phải biết rằng trong quân trường có một luật bất thành văn, đó là ngươi có thể báo giả về sản lượng lương thực, báo giả tình hình gặp nạn nhưng tuyệt đối không được báo giả quân tình. Làm như vậy rất có khả năng sẽ gây suy đoán sai hướng, dẫn tới bại trận. Vì thế, Thành Võ Hoàng trước nay chưa từng nể tình với những trường hợp báo giả quân tình bao giờ.
- Lý đại nhân, Tử Cương vô cùng cảm kích, mong Lý đại nhân có thể giúp đỡ che giấu.
Phàn Tử Cương chắp tay nói với Lý Hồng, ý là mong Lý Hồng tốt nhất hãy sửa lại một chút rồi hẵng trình lên Thành Võ Hoàng. Nếu không Hoàng thượng mà truy cứu thì một tên Sử bộ thượng thư như y cũng khó lòng gánh vác nổi trách nhiệm. Huống hồ, Thượng Khả Chi lại là một “năng thần” do Phàn Tử Cương ra sức tiến cử.
Lý Hồng cười nói;
- Phàn đại nhân yên tâm, ta đã tới đây trước thì sẽ không trình nguyên văn bản tấu cho Hoàng thượng đâu.
Lý Hồng cũng có chút nhỏ nhen, y đã chép lại nguyên văn gửi lên cho Huyền Nhạc. Lý Hồng biết cho dù y có sửa lại nguyên văn bản tấu thì Huyền Nhạc cũng sẽ báo chuyện của Thượng Khả Chi lên cho Hoàng thượng biết. Huyền Nhạc là người kế nhiệm tương lai, y chắc chắn sẽ không cho phép những kẻ ngu ngốc như vậy đứng giữa đội ngũ quan viên. Tới lúc đó Thành Võ Hoàng có truy cứu trách nhiệm các quan viên của Lại bộ, Phàn Tử Cương nhất định sẽ dùng thái độ bất mãn trách tội lên đầu Huyền Nhạc. Lý Hồng làm như vậy cũng là vì muốn kích động sự oán giận lẫn nhau của mọi người, để cùng nhau đứng ra kiềm chế quyền lợi của Huyền Nhạc.
Phàn Tử Cương vội vàng cung kính khom người:
- Đa tạ hảo ý của Lý đại nhân, Tử Cương cũng thay mặt Thượng Khả Chi cảm ơn ân đức của Lý đại nhân.
Lý Hồng cười cười, nhìn mọi người nói:
- Các vị đại nhân, Lý Hồng ta mời mọi người đến đây không phải chỉ vì chuyện bản tấu chương này. Ta tin mọi người cũng đều đã nhận được thánh lệnh từ Thái tử cung, những bản tấu quan trọng nhất định phải chép lại một bản gửi cho Thái tử cung. Bổn quan cho rằng chuyện này có chút không thỏa đáng. Từ cổ chí kim Thái tử đều dùng thái độ cung kính khiêm nhường đối đãi lão thần, nhưng vị Thái tử này của chúng ta hình như đã hơi vượt quyền rồi.
Lý Hồng dùng lời nói của mình dẫn dắt tới Huyền Nhạc.
Mấy người Tôn Trí đều gật đầu. Đối với hành vi của Huyền Nhạc, bọn họ vốn trong lòng đã cảm thấy bất mãn, tuy nhiên không có người đứng đầu nói chuyện nên chẳng ai dám đứng ra làm chim đầu đàn cả.
- Lý đại nhân, không biết ngài có ý gì?
Phùng Kính nháy mắt khôn khéo hỏi.
- Bản quan cảm thấy mấy lão thần chúng ta nên liên minh lại viết một bản tấu chương cho Hoàng thượng. Bất kể thế nào cũng cần phải kìm hãm quyền hạn của Thái tử lại một chút.
Lý Hồng nói thẳng vào vấn đề.
Phùng Kính cười lạnh trong lòng, y nghĩ thầm người của Binh bộ thật là chẳng có chút đầu óc. Huyền Nhạc là Hoàng đế tương lai, đắc tội với y thì có gì tốt.