Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 408 - Chương 297: Tuyên Ngôn Chiến Tranh.

Chương 297: Tuyên ngôn chiến tranh.

- Đại nhân, là Đại Ngưu đây, ngài đừng sợ, chúng ta tới rồi!

Cái giọng nói này suýt chút nữa Chu Thiên Giáng đã ngã từ trên xe xuống đất. Chu Thiên Giáng nghiến răng nói:

- Khốn kiếp, đây không phải là nằm mơ chứ?

Đây đúng không phải là nằm mơ, Chu Nhị đã nhìn rất rõ khuôn mặt của đối phương. Mặc dù mấy người này đều mặc binh phục của quan binh triều Đại Phong, nhưng những khuôn mặt quen thuộc này đã suýt chút nữa khiến nước mắt Chu Nhị chảy xuống. Không sai, người tới không chỉ có Đại Ngưu mà còn có cả đám người Chu Nhất và Hạ Thanh nữa.

Hai bên trong nháy mắt đã tụ hợp lại một chỗ, phu xe kéo dây cương:

- Xùy!

Xe ngựa từ từ dừng lại.

- Ha ha, vừa rồi tôi nói mấy người chạy giống như thỏ phía trước chính là đại nhân của chúng ta mà mấy người Chu Nhất còn không tin. Đại Nhân ngài đợi một lát, đợi tôi thu dọn đám tiểu tử phía sau rồi tính.

Đại Ngưu nói, tay cầm thiết côn vọt về hướng phía sau xe ngựa.

Chu Nhất và Hạ Thanh không nói thêm gì cả, chỉ chắp tay với Chu Thiên Giáng rồi thúc ngựa xông ra ngoài.

Chu Thiên Giáng kích động tới mức hai chân đều đang run rẩy, hắn cao giọng hô:

- Đại Ngưu, lão tử yêu ngươi!

Các huynh đệ đánh xe cũng há hốc miệng ngạc nhiên, thật là, không ngờ lão gia lại yêu Đại Ngưu. Khẩu vị cũng thật là nặng quá, thảo nào Đại Ngưu lại được đại nhân che chở như vậy.

Mặc dù phía Chu Nhất chỉ có chừng năm mươi người, nhưng khi đối mặt với hai ba trăm tên binh mã thủ bị kia họ chẳng sợ chút nào. Lần này những người đi theo tiếp ứng Chu Thiên Giáng đều là những quân lính tinh nhuệ đã được tuyển chọn kỹ càng, huống hồ mỗi người đều có trường đao sắt tinh trong tay.

Mã Hoa vẫn còn đang ngơ ngẩn, gã không hiểu đám người kia tại sao lại xông tới phía họ. Hơn nữa gã giơ côn chạy phía trước nhìn có vẻ không giống như tới nghênh đón bọn họ mà là tới giết họ.

- Mọi người cẩn thận, chuẩn bị chiến đấu!

Mã Hoa thấy không ổn, liền cầm chắc thanh trường thương trong tay, chuẩn bị nghênh đón đối phương khiêu chiến.

Mã Hoa dẫn theo gần ba trăm người, đối phương thì chỉ có mấy chục người nên trong lòng gã đã nắm chắc ưu thế. Cho dù đối phương không động thủ, gã cũng định cướp người trong tay họ chứ dừng nói là khiêu khích.

- Tiểu tử, hãy nếm côn này của ông nội ngươi đây.

- Khốn kiếp, ngươi là người của ai vậy. Xem thương của ta đây!

Mã Hoa vốn muốn hỏi xem đối phương là binh mã của thành trì nào, nhưng thấy đối phương chẳng nói lời nào mà đã xông lên như vậy khiến gã cảm thấy vô cùng tức giận. Mặc dù Mã Hoa chỉ đóng đô ở Du Đô thành, nhưng từ nhỏ gã cũng là người luyện võ, nếu như không phải không có thế lực, với bản lĩnh của Mã Hoa tuyệt đối có thể trở thành tham tướng lăn lộn ở đại doanh Kinh Giao.

Mũi thương của Mã Hoa rung lên, thoáng cái đã lao tới trước ngực Đại Ngưu. Mặc dù Mã Hoa ra tay sau, nhưng tốc độ mũi thương lại nhanh hơn côn. Tuy nhiên, Mã Hoa lại phạm phải một sai lầm, gã thấy tên ngốc này không những không né mà thiết côn cứ đập tới như cũ. Lần này Mã Hoa thật sự sững sờ, nếu cứ liều chết cùng với đối phương như vậy thì thật là oan uổng.

Mã Hoa cắn răng rút thương về, vắt ngang thương giơ lên đỡ côn.

- Bỏ ra cho ta!

- Bỏ cái đầu ngươi!

Đại Ngưu miệng mắng chửi, hận một nỗi không thể dùng cả cơ thể đè lên. Đại Ngưu mượn sức ngựa xông lên, gần như đã dùng toàn bộ sức lực để nện xuống côn này. Tên Mã Hoa xui xẻo vội vàng giơ thương chặn đòn, nhưng bản thân gã đã yếu thế, cây thương trong tay dường như lại càng xui xẻo hơn.

Mặc dù binh mã phòng bị Đô phủ cũng thuộc binh đội của triều Đại Phong, nhưng những binh khí tốt nhất bao giờ cũng được đưa tới hai khu đại doanh Trấn Nam và Phương Bắc đầu tiên, sau đó mới tới lượt đại doanh Kinh Giao và Kinh thành thủ bị. Tới cấp của Đô phủ thì binh đao gần như không được sắc bén, đều là những binh khí thô cứng.

Cạch!

Rắc rắc…!

Cây côn thép của Đại Ngưu đập vào cán thương, cây trường thương của Mã Hoa lập tức gẫy thành hai khúc. Chỉ một côn này, Mã Hoa đã bị Đại Ngưu đánh cho rơi xuống ngựa.

Sức chiến đấu của đám binh lính thủ bị thành sao có thể sánh được với mấy người mà Chu Nhất dẫn theo. Đám người này bình thường ức hiếp thương nhân và dân chúng còn được, chứ lúc thực sự phải chiến đấu sinh tử thì lại trở nên hèn nhát. Huống hồ, kẻ dẫn đầu là Mã Hoa đã chết rồi, những người khác lại càng không còn sức chiến đấu nữa. Mã Hoa chưa chết bọn chúng còn không dám chạy trốn, chứ vừa thấy không còn quan nữa thì người nào người nấy chạy nhanh hơn cả thỏ.

Năm mươi người mà Chu Nhất và Hạ Thanh đưa tới giống như mãnh hổ giữa một bầy dê vậy, vừa mới tấn công đã đánh tan đám quan binh thủ bị thành. Ai nấy đều chạy loạn cả lên, người nào không chạy được thì xuống ngựa quỳ gối cầu xin tha mạng.

Sau khi đánh chết Mã Hoa, nhìn một đám hèn nhát không chút kháng cự, Đại Ngưu cũng mất cả hứng.

Đại Ngưu phấn chấn mang theo thiết côn trở về cạnh xe ngựa:

- Đại nhân, thế nào, tôi đã nói rồi mà, có Đại Ngưu tôi mới có thể bảo vệ sự an toàn của đại nhân.

Chu Thiên Giáng vui mừng ngồi trên xe, có mấy huynh đệ này ở bên cạnh, trừ phi có đội nhân mã lớn tới vây giết họ, nếu không đoạn đường ở thành trấn nhỏ này không có vấn đề gì cả.

- Đại Ngưu, tiểu tử ngươi về nhà thành thân mà, sao lại chạy tới đây vậy?

Chu Thiên Giáng nhìn Đại ngưu, đôi mắt lộ vẻ thân thiết.

- Đừng nói nữa, Đậu Đậu nhà tôi nói, e rằng ngài ở kinh thành sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, vừa đi qua Bành Thành chúng tôi không tiếp tục đi Thục Thiên nữa mà trốn ở trong Vu Gia Bình. Bảy tám ngày trước nhận được thư của Chu Nhị mới biết quả nhiên đại nhân đã xảy ra chuyện. Xem kìa, vẫn là Đậu Đậu nhà tôi có thể dự kiến trước sự việc, thế nên chúng tôi đã thúc ngựa không ngừng nghỉ mà chạy tới đây. Đại nhân, lúc về ngài phải khen Đậu Đậu nhà tôi vài câu, bây giờ người mà tôi bái phục nhất ngoài đại nhân ra thì chính là Đậu Đậu nhà tôi.

Vừa nhắc tới Da Luật Đậu Cáp, vẻ mặt Đại Ngưu liền hớn hở hẳn lên.

- Khốn kiếp, lão tử có chuyện gì cũng là do Đậu Đậu nhà ngươi nguyền rủa ta cả.

Chu Thiên Giáng vừa nhảy xuống xe vừa cười mắng.

Đám người Chu Nhất Hạ Thanh xử lý xong chiến trường liền nhao nhao chạy tới trước xe. Nhìn nụ cười vui vẻ của mọi người, Chu Thiên Giáng chợt thấy xao động.

- Chu Nhất, cũng may mọi người kịp thời đuổi tới, nếu không lão tử thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, bị đám tạp dịch này bắt đi rồi. Nhưng mà, các ngươi mặc binh phục của triều Đại Phong như thế này khiến Chu Nhị bị hù chết khiếp đó.

Chu Thiên Giáng vui vẻ nhìn mọi người, đây mới là những huynh đệ thực sự của hắn.

- Đại nhân, vì muốn mau chóng đuổi tới nơi nên chúng ta đã đổi mặc quần áo này. Nhưng mà đúng là chúng cũng rất có tác dụng, trên đường đi không hề ai kiểm tra.

Chu Nhất sang sảng cười nói.

Ngay một khắc trước, bọn họ còn lo lắng đề phòng, sợ Chu Thiên Giáng gặp chuyện không may. Vốn dĩ Hạ Thanh kiên trì muốn đi đường nhỏ, nhưng Đại Ngưu nói đi đường lớn nhanh hơn, nhờ đó mới gặp được Chu Thiên Giáng.

- Đại nhân, chúng ta hãy mau chóng đi thôi, đám bại binh đó sau khi quay về, rất có khả năng sẽ còn truy binh đuổi tới nữa. Thủ bị Du Đô chắc chắn không phải chỉ có bấy nhiêu binh mã, chúng ta tốt nhất hãy tránh đi thì hơn.

Hạ Thanh nhắc nhở.

Chu Thiên Giáng gật đầu:

- Vậy được, chúng ta vừa đi vừa nói.

Chu Thiên Giáng nói xong liền quay sang phía xe ngựa nói:

- Tiểu Thất, ra đây gặp mặt mấy huynh đệ này của ta, nàng cũng không phải là không quen họ, đừng có núp nữa.

Đám người Chu Nhất ngẩn ra, không hiểu vị “Tiểu Thất” này là thần thánh phương nào. Trong thư Chu Nhị truyền tới cũng không hề nhắc tới chuyện Thất công chúa, y sợ mấy vị phu nhân của Chu đại quan nhân tức giận.

Rèm xe được vén lên, Thất công chúa xấu hổ từ trong xe đi ra:

- Nguyệt Hân đa tạ chư vị tráng sĩ đã cứu giúp.

Công chúa đứng trên xe chào hỏi mọi người.

Đám người Chu Nhất Hạ Thanh giật mình nhìn Thất công chúa, Đại Ngưu lại nghi hoặc gãi đầu. Trong giây lát, Đại Ngưu vỗ tay cười lớn:

- Tôi hiểu rồi, chắc chắn là Đại nhân bắt Thất công chúa làm con tin để dễ dàng đàm phán với cha nàng.

- Hiểu cái đầu ngươi ý, nói linh tinh gì vậy. Nói thật cho các ngươi biết, về sau Tiểu Thất cũng là phu nhân của bổn đại nhân rồi. Đợi khi tới Thục Thiên, ta sẽ cùng Đại Ngưu bày tiệc mừng.

Chu Thiên Giáng đắc ý nói.

Đám người Chu Nhất nghe xong ai nấy đều sững sờ. Giỏi thật, đại nhân nhà chúng ta không khiến Thành Võ Hoàng tức điên chắc sẽ không thôi. Đã trở mặt thành thù rồi mà còn muốn cưới con gái người ta làm vợ.

Đám người Chu Nhất nhìn nhau, vội vàng xuống ngựa hành lễ.

- Thuộc hạ bái kiến Chủ mẫu!

Thất công chúa xấu hỏ mặt đỏ cả lên:

- Chúng ta còn chưa thành thần, các ngươi hô bừa bãi gì vậy?

Chu Thiên Giáng lại không thèm để ý tới mà vui sướng cười lớn, dù sao thì sớm muộn cũng trở thành vợ hắn, gọi thế nào mà chẳng được chứ. Lúc thành thân với Quách Dĩnh, Chu Thiên Giáng bảo Chu Nhất gọi là đệ muội còn được. Nhưng mấy người này rất có quy củ, lúc nào cũng xưng hô là “Chủ mẫu”. Chu Thiên Giáng cũng không còn cách nào, nhất thời cũng không thể thay đổi được quan niệm tư tưởng của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment