Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 407 - Chương 296: Thời Cơ Chuyển Biến.

Chương 296: Thời cơ chuyển biến.

Đám binh lính này thường ngày đều là thấy kẻ yếu thì bắt nạt, thấy kẻ mạnh lại sợ hãi, trước nay chưa từng gặp cảnh chém giết liều mạng như vậy. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, thoáng một cái, người nào có thể động đậy đều vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.

Tên Hiệu thống xui xẻo đó, hai bên vừa chạm mặt nhau gã đã bị Chu Nhị chém rơi xuống ngựa. Đám tiểu tử này liều mạng đánh, Chu Nhị còn cảm thấy có hứng, nhưng gã bỏ chạy như vậy, bọn họ đuổi theo người nào cũng không được. Xung quanh lại tối đen như vậy, càng khó tìm kiếm.

- Các huynh đệ, chuyển chướng ngại vật đi. Mau!

Chu Nhị biết chỗ này cách Du Đô thành quá gần, không thể kéo dài thời gian được.

Chướng ngại vật trên đường vừa chuyển ra, hai cỗ xe ngựa liền nhanh chóng vọt ra ngoài. Chu Thiên Giáng ôm Thất công chúa đang run rẩy vào lòng, dỗ dành an ủi nàng.

- Tiểu Thất, đừng sợ, nếu lại gặp cảnh chém chém giết giết thì nàng cứ nhắm mắt lại đừng có nhìn.

Chu Thiên Giáng vuốt ve mái tóc của Thất công chúa, nhẹ nhàng nói.

- Thiên Giáng, bọn họ liệu có đuổi theo chúng ta không?

Thất công chúa lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng lắc đầu, bản thân hắn cũng không biết liệu đám người này có đuổi theo hay không.

Hai chiếc xe lao nhanh trên đường, giết một tên Hiệu thống không phải chuyện nhỏ, Chu Nhị chỉ có thể thúc ngựa mau chóng rời khỏi địa giới Du Đô.

Thấy sắc trời đã sáng, Chu Thiên Giáng sau một đêm bôn ba nên cũng đã mệt, hắn vội vàng kêu Chu Nhị cho dừng xe nghỉ ngơi một lát. Xe chạy tròng trành, hắn sợ Thất công chúa chịu không nổi, sức khỏe vừa mới hồi phục mà lại bị bệnh trên đường thì rất phiền toái.

Mọi người nghỉ ngơi vẫn chưa hết một tuần nhang, Chu Thiên Giáng còn chưa kịp lên xe thì họ đã phát hiện phía sau có một đoàn chừng hai ba trăm người xuất hiện.

- Đại nhân, không xong rồi, xem ra là binh mã phòng bị của Du Đô thành.

Chu Nhị căng thẳng, vội vàng thúc giục lên xe.

Trong tình cảnh này, bọn họ ngoài cách bỏ chạy ra thì không còn cách nào khác, muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Cũng may chiếc xe ngựa này đã được Chu Thiên Giáng cải tạo lại, với sức kéo của hai con ngựa kéo nên tốc độ cũng không phải là chậm. Tuy nhiên, xe ngựa chở đồ đạc bên trên lại làm ảnh hưởng tới tốc độ chạy.

- Mau, bỏ lại xe ngựa!

Chu Thiên Giáng thấy tình hình như vậy liền quyết đoán hạ lệnh.

Mọi người bảo vệ xe ngựa của Chu Thiên Giáng tháo chạy. Nhưng xe ngựa chạy không thể nào nhanh bằng cưỡi ngựa được, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần hơn.

Đúng lúc này, Chu Nhị phát hiện phía trước cũng xuất hiện một đội quân. Mặc dù số lượng người không nhiều, chỉ khoảng mấy chục người, nhưng đánh chặn một trước một sau thế này bọn họ có mọc cánh cũng khó lòng bay được.

Chu Thiên Giáng ngồi trong chiếc xe ngựa đang chạy như điên, Thất công chúa lại càng nhắm chặt mắt ôm thật chặt Chu Thiên Giáng, trong lòng đang thầm cầu nguyện ông trời.

- Đại nhân, phía trước lại xuất hiện một toán quân nữa, số lượng không nhiều lắm, ngài và công chúa điện hạ cẩn thận một chút, chúng thần xông tới giết bọn chúng.

Chu Nhị quay sang la lớn vào trong xe ngựa. Mặc dù Chu Nhị cũng chẳng nắm chắc được chút nào, nhưng y muốn an ủi Chu Thiên Giáng một chút.

Chu Thiên Giáng cả kinh, nghĩ thầm lần này xong rồi, phía sau có truy binh phía trước lại có quân cản đường, lẽ nào ông trời muốn ta chết ở đây sao. Chu Thiên Giáng kéo rèm xe nhìn ra ngoài, phía hai bên đường là rừng cây thưa thớt, nhưng nếu muốn vào rừng thì phải bỏ lại xe ngựa. Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào tự đi vào chỗ chết cả, căn bản không thể thoát khỏi đám quân trước sau truy sát.

- Chu Nhị, lát nữa đừng bận tâm tới sự sống chết của ta và công chúa, ngươi nhất định phải thoát ra ngoài. Hãy nói cho các huynh đệ, kể từ nay về sau toàn bộ binh mã sẽ nghe theo lệnh của Chu Nhất.

Chu Thiên Giáng bình tĩnh lại, bắt đầu hạ lệnh cho Chu Nhị.

- Không! Trừ phi Chu Nhị chết đi, nếu không tuyệt đối không bỏ lại đại nhân.

Chu Nhị lạnh lùng nói.

- Ngươi biết cái gì chứ, thân phận của ta và công chúa đặc biệt, cho dù bọn họ có bắt được cũng không dám làm gì. Để ngươi sống sót thoát ra ngoài là để truyền tin cho các huynh đệ khác. Chỉ cần có mấy vạn đại quân của chúng ta, Thành Võ Hoàng sẽ không dám giết ta.

Chu Thiên Giáng vội vàng giải thích cho Chu Nhị nghe.

Chu Thiên Giáng trong lòng hiểu rõ, phía Chu Tứ có hơn hai vạn người, cộng thêm hai vạn đại quân Ô tộc, tập hợp lại sẽ được hơn bốn vạn người. Có một lực lượng lớn như vậy tồn tại, Thành Võ Hoàng sẽ phải cân nhắc lại giá trị của Chu Thiên Giáng. Nhưng Chu Thiên Giáng lại lo lắng một chuyện khác, đó chính là sau khi hắn bị bắt, trong đại quân sẽ xuất hiện tranh chấp. Đại quân Ô tộc chắc chắn sẽ nghe theo mệnh lệnh của Chiêm Linh, còn số tinh binh mà Chu Tứ huấn luyện thì người khác cũng khó lòng chỉ huy được. Chu Thiên Giáng không sợ nội bộ phân chia, mà là đám người này không thống nhất với nhau mà tự thống lĩnh quân của mình tới cứu hắn. Như vậy, Thành Võ Hoàng sẽ có thể đưa quân đánh tan hoàn toàn những gì mà hắn đã khổ tâm xây dựng lên.

Chu Nhị cắn chặt hàm răng, kiên trì nói:

- Đại nhân, tôi sẽ để một huynh đệ liều chết xông ra, nhưng Chu Nhị tuyệt đối sẽ không rời khỏi chiếc xe này nửa bước.

- Tiểu tử ngươi sao cứng đầu vậy, đây là mệnh lệnh. Những huynh đệ khác cho dù có liều chết xông ra thì cũng chẳng có ai tin lời của họ cả, chỉ có Chu Nhị ngươi xông ra thì Chiêm Linh với Chu Tứ mới tin đây là mệnh lệnh của ta.

Chu Thiên Giáng hận không thể nổi giận lên, hắn chỉ sợ Chu Nhị ngoan cố không chịu, vậy thì ngược lại sẽ đưa hắn vào chỗ chết.

Chu Nhị ngồi trên ngựa nhìn Chu Thiên Giáng qua cửa sổ xe, y hiểu được tầm quan trọng của việc Chu Thiên Giáng vừa nói. Nhưng bỏ lại mọi người một mình trốn chạy, trong lòng Chu Nhị thực sự không chấp nhận được. Chu Nhị lại thở dài một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu.

Chu Thiên Giáng lúc này mới yên tâm, vội vàng bỏ rèm xe xuống. Gió lớn như vậy, hắn sợ sức khỏe của Thất công chúa sẽ không chịu được.

- Tiểu Thất, đừng sợ, nàng là công chúa, sẽ không có ai dám làm gì nàng cả.

Chu Thiên Giáng ôm Thất công chúa an ủi.

- Thiên Giáng, nếu chàng chết rồi, thiếp cũng không muốn một mình sống trên cõi đời này nữa.

Thất công chúa sắc mặt lạnh băng ôm Chu Thiên Giáng một khắc cũng không muốn tách ra.

Chu Thiên Giáng cảm động cười cười. Đi vào thế giới này, có thể gặp được những huynh đệ cùng sinh cùng tử, lại có một hồng nhan tri kỷ như vậy, cho dù có chết cũng rất đáng.

Phía sau Chu Thiên Giáng chừng hai dặm, hai trăm viên quan binh thủ bị doanh của Du Đô thành ra roi thúc ngựa đuổi theo dưới sự chỉ huy của thống lĩnh thủ bị doanh Mã Hoa.

Đám người Chu Nhị giết chết tên Hiệu thống xông qua trạm kiểm soát thứ ba, đám binh lính bị đánh chạy tán loạn vội vàng về thủ bị đại doanh báo việc này lên trên. Mã Hoa vẫn đang say giấc nồng biết được tin có người giết quan binh chạy trốn, lại nghe nói mấy người này bảo vệ một công tử và một tiểu thư, Mã Hoa liền hiểu ngay mọi chuyện. Mã Hoa không dám chậm trễ, vội vàng triệu tập binh mã thủ bị doanh, đích thân dẫn binh truy sát đám người Chu Thiên Giáng. Mã Hoa biết đối phương đi xe ngựa nên chắc chắn không thể chạy được nhanh, y thật không muốn dâng cơ hội này cho đồng đội ở thành trì tiếp theo.

Mã Hoa gần như có thể chắc chắn thân phận của đối phương chính là Chu Thiên Giáng và Công chúa Nguyệt Hân, y không ngờ rằng chuyện tốt như vậy lại rơi vào trúng y. Thành Võ Hoàng đã ra thánh chỉ, Huyền Nhạc thái tử cũng đã ban bố lệnh thưởng. Chỉ cần bắt được Chu Thiên Giáng và Công chúa, Mã Hoa không những có thể thăng quan mà còn nhận được một khoản tiền thưởng không nhỏ. Bao nhiêu năm qua, Mã Hoa lúc nào cũng muốn được vào đại doanh Kinh Giao. Nếu lần này có thể bắt được Chu Thiên Giáng, vậy thì mong muốn của y sẽ trở thành sự thật rồi.

Mặc dù khoảng cách từ đội quân chặn đường phía trước tới xe ngựa xa hơn so với đội quân của Mã Hoa, nhưng bọn họ lại đón đầu đuổi theo nên sẽ tới trước một bước so với đám người Mã Hoa. Thấy tình hình như vậy, Mã Hoa cũng trở nên sốt ruột, miếng thịt béo đã tới miệng rồi tuyệt đối không thể để mất được.

- Mau! Tăng tốc lên, mặc kệ đội quân kia là của thành trì nào, cứ cướp người cho ta!

Mã Hoa nghiến răng nghiến lợi hô to, trong lòng tự nhủ lão tử đã đuổi theo hơn một canh giờ rồi mà các ngươi lại muốn ăn sẵn sao, đừng có mơ.

Chu Nhị rút ra một thanh trường đao từ dưới bụng ngựa:

- Các huynh đệ, là nam nhân thì chớ có cau mày, đội quân phía trước xem chừng có bốn năm mươi người, giết cho ta!

Chu Nhị giơ trường đao lên, đánh ngựa tiên phong xông lên.

Chu Thiên Giáng cũng ra khỏi xe ngựa, hắn đứng trên càng xe, tay nắm thành xe lạnh lùng quan sát. Các huynh đệ liều mạng vì hắn, Chu Thiên Giáng cũng không thể cứ ngồi ở trong xe được. Hắn phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy, hắn không hề sợ. Cho dù Chu Thiên Giáng không giúp họ giết địch, nhưng tối thiểu về mặt tinh thần hắn cũng phải ủng hộ các huynh đệ một chút.

Đám truy binh phía trước cách Chu Thiên Giáng chưa đầy 200 thước, đám quân phía sau cũng chỉ cách khoảng 1000 thước. Đúng lúc này, chợt nghe thấy trong đám truy binh phía trước có người hô lớn một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment