Rượu quá ba tuần đồ ăn ngũ vị, Phùng Tứ xỉa răng hài lòng nhìn mọi người. Gã nghĩ chiêu đãi tốt đám binh lính này cũng coi như mang lại vẻ vang cho Huyền Nhạc thái tử. Nếu không người ta trở về kinh thành lại nói Hoàng Trữ điều động binh mã ngay cả một bữa cơm no cũng không được ăn, vậy thì thật là mất mặt.
Bữa tiệc rượu này kéo dài mãi tới tận nửa đêm, Phùng Tứ mới trở về phòng sau hậu viện. Viên huyện lệnh xui xẻo sớm đã dọn ra khỏi phòng ngủ của mình để nhường lại cho vị Đại lão gia Thái tử sử dụng.
Phùng Tứ lảo đảo đi vào phòng ngủ. Kể từ khi Huyền Nhạc ngồi lên ngôi vị thái tử, Tây Viên cũng coi như được một bước lên trời. Hiện giờ trong kinh thành không ít quan viên khi gặp người của Tây Viên đều phải cúi đầu đi qua. Trước đây, đã có lúc đám người giang hồ bọn họ nghĩ tới có được đãi ngộ như vậy.
Phùng Tứ huýt sáo đi tới bên giường, y vừa kéo màn trướng thì đột nhiên cảm thấy hai mắt hoa lên, một bóng đem vụt qua trong ánh nến.
Phùng Tứ đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, cảm thấy tình hình không ổn, y liền nghiêng người bay ra ngoài.
- Người…!
Miệng Phùng Tứ muốn hô “Người đâu!”, nhưng mới kịp hô từ “người” thì một thanh kiếm nhỏ đã lạnh lùng đâm vào yết hầu của y. Phùng Tứ trừng mắt, y không ngờ một kiếm này của đối phương lại nhanh như vậy. Tay phải Lâm Phong nắm lấy chuôi kiếm khẽ xoay một cái, Phùng Tứ ôm cổ trừng mắt lớn ngã xuống đất.
Lâm Phong nghe ngóng động tĩnh bên ngoài rồi tung người nhảy lên xà nhà luồn ra ngoài. Lâm Phong giết chết Phùng Tứ mà thần không biết quỷ không hay, người trong huyện nha đều nghĩ rằng Phùng đại nhân đã đi ngủ, không ai biết rằng vị Nhị đương đầu Thái tử Tây Viên này đã đi chầu Diêm vương rồi.
Lâm Phong ra khỏi thành tìm thấy ngựa của mình, lúc này đã sắp tới canh năm. Lâm Phong nghỉ ngơi một lát rồi đánh ngựa men theo đường lớn đuổi theo đám người Chu Thiên Giáng.
Đám người Chu Đại quan nhân đi không ngừng nghỉ, ngay cả cơm tối cũng ăn luôn trên xe ngựa. Nếu như Chu Thiên Giáng đi đường nhỏ thì sẽ có thể đi qua địa giới Du Đô thành trực tiếp tiến về phía nam, nhưng vì sợ Lâm Phong đuổi theo nhầm hướng nên Chu Thiên Giáng đã mệnh lệnh cho Chu Nhị cứ đi thẳng theo đường lớn. Chu đại quan nhân nghĩ mình đã ra khỏi Kinh đô cũng tám chín ngày rồi, xung quanh chắc chẳng còn ai để ý tới hắn nữa. Nếu theo tính toán bình thường thì bây giờ hắn sớm đã qua Bành Thành phủ rồi.
Trên con đường từ Du Đô về phía nam, không những có bố trí các trạm canh gác của quan binh, mà còn bố trí những ba trạm. Nói họ muốn chặn đường khâm phạm Chu Thiên Giáng, chi bằng nói họ muốn kiếm chút lợi lộc thì hơn. Bất cứ thương khách nào qua lại các trạm gác đều phải để lại chút gì đó đáng giá mới có thể qua cửa. Cứ như vậy, binh mã phòng giữ Du Đô không ngại cực khổ mà ngày đêm canh gác trên đường đi.
Các trạm gác tạm thời cũng không treo đèn, chỉ đặt mấy chướng ngại vật trên đường, vì thế nên trong bóng tối đám người Chu Nhị căn bản không thể nhìn rõ. Tới khi Chu Nhị phát hiện phía trước có chướng ngại vật thì có muốn quay lại cũng không còn kịp nữa.
- Ai vậy? Dừng lại! Chúng ta không phải đạo phỉ mà là quan binh thủ bị doanh của Du Đô thành. Mau xuống xe để kiểm tra.
Một gã binh vệ vọt tới hét lớn.
Chu Nhị căng thẳng:
- Mọi người cẩn thận, nếu tình hình không ổn thì xông lên.
Chu Thiên Giáng cũng sững sờ, không ngờ tới nửa đêm rồi mà vẫn còn người canh gác. Chu Thiên Giáng vén màn lên nhìn ra ngoài nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh đen sì, cũng không rõ rốt cuộc có bao nhiêu binh mã nữa.
Lúc này, Chu Nhị mới nghe thấy phía trước có người hùng hùng hổ hổ tới nói mấy câu, mấy tên binh vệ đang mơ màng ngủ đã đốt đuốc đi tới. Nhờ ánh lửa, Chu Nhị nhận ra được đối phương không có nhiều người, chỉ khoảng mười mấy người mà thôi. Lúc này, Chu Nhị mới yên tâm một chút.
- Đại nhân, không cần lo lắng, chẳng qua mà mười mấy tên tép riu mà thôi.
Chu Nhị nhỏ tiếng nói vào trong xe.
- Chu Nhị, nếu có thể không động thủ thì đừng động thủ, cho chúng chút bạc là được rồi.
Chu Thiên Giáng cũng không muốn thêm chuyện rắc rối, dù sao đây cũng là địa bàn của Du Đô thành. Có giết được mấy tên này thì e rằng sẽ làm kinh động tới quan binh trong thành.
Chu Nhị đánh ngựa đi tới, chắp tay chào hai viên quan binh phía trước:
- Hai vị quân gia, công tử và tiểu thư nhà ta có việc gấp phải trở về Bành thành, mong hai vị quân gia có thể làm thoáng cho một chút.
- Hừm, ngươi nói thì hay lắm, nhưng ngộ nhỡ là khâm phạm triều đình thì ngươi có gánh vác được không.
Một gã quân binh nghiêm mặt nói.
Một gã khác lại cười ha hả nhìn Chu Nhị nói:
- Ta nói này, làm thoáng cho các ngươi cũng không phải là không được, nhà ai mà chả có chuyện gấp chứ. Nhưng mấy huynh đệ ta nửa đêm bụng đói mặc lạnh ở đây, các ngươi cũng phải có chút gì đó cho chúng ta chứ.
Chu Nhị cười lạnh trong lòng một tiếng, y nghĩ bụng nếu không phải đại nhân không muốn gây chuyện thì mấy tên tiểu tử các ngươi đừng mơ sống được tên nào. Chu Nhị khẽ vươn tay lấy ra mười lượng bạc ném tới.
- Nếu đã như vậy, các ngươi còn không mau di chuyển vật chắn đường đi.
Người cho tiền chính là đại gia, hai gã binh vệ vừa thấy đối phương vung tay một cái đã là mười lượng bạc, trên khuôn mặt liền nở nụ cười tươi. Phải biết rằng quân lương của họ một tháng cũng chỉ có ba tiền, mấy ngày nay chặn đường thương khách qua lại chẳng qua cũng chỉ kiếm được chút lá trà hay lương thực mãi lộ mà thôi, chưa có ai cho họ nhiều tiền như vậy.
- Được được, chúng ta sẽ dời đi ngay.
Một tên nói xong liền vội vàng chạy tới di chuyển chướng ngại vật trên đường đi. Các binh sĩ khác cũng vây tới nhìn số bạc trong tay gã binh vệ kia. Đám người này bố trí trạm canh gác mục đích là để kiếm chút tiền, còn về khâm phạm triều đình họ không hề để tâm tới. Huống hồ người bị truy nã lại là nhân vật huyền thoại Chu Thiên Giáng, làm không tốt thì ngay cả mạng cũng chẳng còn nữa.
Chu Nhị vừa thấy chướng ngại vật trên đường được dời đi liền nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho mấy huynh đệ đánh xe, hai cỗ xe một trước một sau đi qua chướng ngại vật.
Chu Thiên Giáng và Thất công chúa lặng lẽ thở phào một tiếng. Chu Thiên Giáng cười nói:
- Nàng đã thấy chưa, đây chính là quan binh của triều Đại Phong. Trông cậy bọn họ bảo vệ quốc gia còn không bằng nuôi hai chú chó trung thành.
- Hừ, một đám nô tài đáng ghét, lẽ nào Du Đô thủ bị cũng không quản sao?
Thất công chúa hơi tức giận nói. Tuy bọn họ thuận lợi qua trạm canh gác nhưng thân làm công chúa, tiểu Thất cảm thấy triều Đại Phong có đám binh mã thế này thật là mất mặt.
- Tiểu Thất, nàng chưa từng rời khỏi kinh thành nên không biết nỗi khó khăn ở bên dưới. Thực ra, ngoài kinh thành ra, các đô phủ khác đều không có gì khác biệt, chẳng có ai thật lòng bán mạng vì hoàng gia cả.
- Thiên Giáng, chẳng lẽ phụ hoàng không biết sao?
- Không, trong lòng Thành Võ Hoàng biết rất rõ nhưng ông cũng không có cách nào xử lý việc này. Trong triều cơ cấu rườm rà, một vạn lượng để cứu tế nạn nhân nhưng khi tới địa phương còn lại được một phần mười đã là tốt lắm rồi. Chỉ có thể nói, là đám thần tử vô năng.
Thất công chúa lặng lẽ thở dài một tiếng, mấy ngày nay xuất kinh, nàng đã biết thêm rất nhiều chuyện mà ở trong cung không biết. Suy nghĩ quốc thái dân an lòng người hướng thiện trong lòng công chúa trước kia hiện giờ đã hoàn toàn bị sụp đổ rồi.
Có kinh nghiệm đi qua cửa quan thứ nhất, Chu Nhị rất nhẹ nhàng qua trạm kiểm soát thứ hai, nhưng tới trạm kiểm soát thứ ba thì Chu Nhị lại gặp phải phiền toái.
Trạm kiểm soát thứ ba nằm ở phía nam Du Đô, số lượng người cũng không khác gì so với hai trạm trước, nhưng ở trạm này lại có thêm một gã Hiệu thống chuyên đi tuần tra.
- Người nào vậy, dừng xe!
Cùng theo tiếng hô lớn, một toán binh khoảng chừng hơn mười người đồng loạt chặn ở phía trước. Có quan trên ở đây, đám binh lính này cũng không dám lười biếng.
Chu Nhị không thèm để ý mà cứ thế đánh ngựa đi:
- Vị quân gia này, xin ngài cho chúng tôi qua. Công tử tiểu thư nhà tôi đang gấp rút về quê ở Bành thành.
Chu Nhị nói xong rồi cũng như hai lần trước, y móc ra thỏi bạc ném cho gã quan nhân.
Chu Nhị cũng quá mức tự tin, nếu như y xuống ngựa lịch sự đưa cho viên quan binh thì đã không có chuyện gì rồi. Nhưng y lại ném như vậy, tên tiêu thống nghĩ đối phương coi mình như tên ăn mày vậy, gã cảm thấy rất mất mặt.
- Khốn kiếp, bản đại nhân không thèm mấy thứ này. Mau xuống ngựa kiểm tra, xem có khâm phạm triều đình hay không.
Gã Hiệu thống xua xua tay, đám binh lính liền vội vàng chạy tới.
Chu Nhị giật mình, trong lòng tự nhủ hỏng việc rồi, rồi y mau chóng liếc mắt ra ám hiệu cho các huynh đệ khác. Chu Nhị nghĩ đây là do các ngươi tự tìm cái chết, không thể trách ta được.
Gã Hiệu thống thấy Chu Nhị cùng mấy người khác vẫn ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích, trong lòng cũng cảnh giác hơn.
- Các ngươi là ai, mau xuống ngựa cho ta.
Gã Hiệu thống cầm trường thương chỉ vào Chu Nhị, dõng dạc nói.
- Chúng ta là ai? Hừ hừ, là Diêm vương tới giết người!
Chu Nhị nói xong, hai chân kẹp lại, phóng ngựa giết tới.
Chu Nhị vừa động thủ, các huynh đệ khác cũng nhanh chóng rút binh khí ra, người nào người nấy như những con hổ đói vọt tới chỗ đám binh lính phía trước.