- Sư phụ, tình hình thế nào rồi?
Chu Thiên Giáng ngẩng đầu cao giọng hỏi.
Lâm Phong thả người nhảy xuống nóc nhà, trên mặt mang theo một tia hoang mang:
- Hai đầu phố đều không thấy có động tĩnh gì, Chu Nhị, lập tức phái người đi thám thính một chút.
Chu Nhị vừa nghe, nhanh chóng phái ra hai vị huynh đệ thông minh lanh lợi, đi thám thính xem tình hình thế nào. Trong lòng Chu Nhị cũng thấy kỳ quái, nếu như đối phương đến để truy bắt bọn họ, lúc này bên ngoài hẳn phải có tiếng người kêu ngựa hí, chứ chắc chắn không yên tĩnh như vậy.
Thất Công chúa bệnh nặng mới khỏi, trên người mặc áo choàng thật dày, căng thẳng đứng bên cạnh Chu Thiên Giáng.
Chu đại quan nhân điềm tĩnh cười cười:
- Tiểu Thất đừng lo lắng, ông trời cũng không muốn ta vong, cho dù là thiên quân vạn mã cũng vô dụng. Ông ta không muốn ta mất mạng, thiên quân vạn mã đến bắt cũng không bắt được.
- Thiên Giáng, đều do ta liên lụy mọi người, bằng không hiện tại mọi người đã đến Bành thành rồi.
Thất Công chúa nhỏ giọng nói.
Chu Nhị cười cười, tiếp lồi nói:
- Công chúa đừng nói như vậy, có khi đi sớm một hút lại gặp nguy hiểm cũng nên. Công chúa điện hạ, ngài cứu đại nhân từ trong hoàng cung ra, tất cả chúng ta đểu cảm kích ngài. Điện hạ yên tâm, cho dù mở đường máu, Chu Nhị cũng sẽ bảo vệ ngài và đại nhân bình an.
Thất Công chúa cảm kích liếc mắt nhìn mọi người một cái, nàng biết rằng tuy tình hình bên ngoài rất khẩn cấp, nhưng đi theo những người này từ kinh thành, chưa ai từng lộ ra vẻ hoang mang sợ hãi cả. Thất Công chúa cũng không biết, mấy người này từ trận đánh đầu tiên ở Thục Thiên đã đi theo Chu Thiên Giáng. Mỗi người đều có năng lực xuất chúng và kinh nghiệm chiến đấu trên sa trường, mới có thể được Chu Nhị lựa chọn thành thủ hạ của mình.
Một lúc sau, có một vị huynh đệ chạy vào:
- Đại nhân, những binh mã kia đều tiến vào nha môn. Hơn nữa đều tháo xuống trang bị trên ngựa, không giống với bộ dạng chuẩn bị tác chiến.
- Hả? Ngay cả đồ trang bị trên ngựa đều tháo xuống?
Chu Thiên Giáng ngẩn người, lập tức trong lòng trở nên vui vẻ.
- Sư phụ, xem ra bọn họ chỉ đi ngang qua nơi này, cũng không phải là nhằm vào chúng ta.
Chu Thiên Giáng nói.
Mấy người đang nói, liề thấy chưởng quỹ Hách Húc Nhật từ bên ngoài vội vàng đi vào. Những chưởng quỹ phân bố ở các cửa hàng bạc, đều do Chu Tam ở Thục Thiên đào tạo ra. Tuy mấy người này trên chiến trường không chém giết được, nhưng cách đối nhân xử thế đều là kẻ lõi đời. Dựa vào tài lực của Chu Ký Ngân Lâu, quan hệ với các đô thành và nha môn đều rất tốt.
Từ khi đám người Chu Thiên Giáng vào ở tại cửa hàng, dường như ngày nào Hách Húc Nhật cũng ở nha môn cùng với Huyện lệnh uống rượu ăn thịt. Thứ nhất có thể do thám động tĩnh ở nha môn, có chuyện gì đều là người trước tiên biết được. Còn nữa, đó là có thể từ trong miệng quan nha thám thính chút tin tức từ kinh thành.
- Đại nhân, có lẽ mọi người phải rời khỏi đây.
Vừa vào cửa, Hách Húc Nhật vội ôm quyền nói.
- Hách chưởng quỹ, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Chu Thiên Giáng nghe vậy trong lòng căng thẳng.
- Kinh thành có hai ngàn binh mã tiến đến, do Thái tử cung nhị đương gia Phùng Tứ thống lĩnh, nói là muốn ở trong này một đêm. Huyện lệnh biết đây là ông ta muốn lừa gạt vơ vét một khoản, nên chỉ có thể đem chuyện này giao cho mấy thương hộ lớn trong thành. Chu Ký Ngân Lâu là nơi lớn nhất trong thành, xem ra đêm nay mấy tên hiệu thống sẽ ở trong này.
Hách Húc Nhật nhìn mọi người nói.
Lâm Phong nhướn mày, ông biết rằng thành nhỏ như vậy không có binh trạm, một lúc có nhiều người đến như vậy, quan phủ cũng không sắp xếp được hết, chỉ còn cách chia ra, phân đến một số gia đình giàu có ở nhờ. Nói dễ nghe là ở nhờ, nói khó nghe là ăn uống no say còn phải tặng ít bạc.
- Thiên Giáng, lập tức chuẩn bị, chúng ta trong đêm nay rời khỏi.
Lâm Phong nhanh chóng quyết định nói.
Chu Thiên Giáng nhìn nhìn Thất Công chúa, thở dài một tiếng:
- Tiểu Thất, xem ra nàng lại phải chịu khổ rồi.
Thất Công chúa khẽ mỉm cười:
- Không sao cả, chiếc xe ngựa kia ta xem rồi, ngồi bên trong rất thoải mái, một chút cũng không mệt.
Chu Thiên Giáng gật gât đầu, nói với Chu Nhị:
- Lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta trong đêm ra khỏi thành.
Nếu như đã có hiệu thống vào trong này ở, Chu Thiên Giáng chỉ có thể trong đêm rời khỏi đây. Hậu viện của Chu Ký Ngân Lâu ở Đằng thành không rộng, nếu chẳng may chạm mặt thì sẽ phiền toái. Gương mặt của Chu Thiên Giáng đã thành tiêu cột mốc rồi, chẳng có ai là không biết hắn cả.
Mọi người thu thập xong, vẫn là mấy người Chu Nhị, bảo hộ hai chiếc xe ngựa chậm rãi rời khỏi hậu viện.
Trong chiếc xe đầu tiên là một chút lương thực và tạp phẩm, Chu Thiên Giáng cùng Thất Công chúa ngồi ở chiếc xe ngựa thứ hai, đã được cải tạo lại. Quan binh giữ thành vừa thấy xe ngựa của Chu Ký Ngân Lâu, không nói hai lời liền cho đi, còn khách khí chào hỏi. Trong thành nhỏ như vậy, Chu Ký Ngân Lâu nhiều tiền thế lớn, ngay cả Huyện lệnh cũng phải nể mặt vài phần, nên quan binh giữ thành cũng không dám đắc tội.
Mọi người vừa rời khỏi Đằng thành không lâu, Lâm Phong đánh ngựa đi tới trước xe ngựa Chu Thiên Giáng:
- Thiên Giáng, các ngươi đi trước đi, ta muốn quay lại Đằng thành làm chút chuyện.
Chu Thiên Giáng sửng sốt, vội kéo rèm xe:
- Sư phụ, ngài đây là muốn đi…giết Phùng Tứ?
Chu Thiên Giáng lập tức đoán được dụng ý của Lâm Phong.
- Đúng vậy, vi sư cũng là muốn cho Huyền Nhạc biết, một đám đạo chích mà dám đuổi lão phi chạy loạn khắp nơi, không cho bọn chúng bài học, bọn chúng lại tưởng Lâm Phong già rồi không giết người được.
Lâm Phong lạnh lùng nói.
Từ lúc ở bên bờ sông bị mấy người Phùng Tứ mắng chửi, Lâm Phong trong lòng đã tức giận muốn chết. Nếu Phùng Tứ đi tới Đằng thành, Lâm Phong sẽ để lại chút kỷ niệm cho Huyền Nhạc rồi mới đi.
- Lâm gia, ta cũng đi theo ngài.
Chu Nhị nghe xong, lập tức trở nên có tinh thần.
- Không được, ngươi phụ trách bảo hộ trên đường, ta rất nhanh sẽ đuổi theo các ngươi.
Lâm Phong cũng không dám để Chu Nhị đi cùng, nhỡ chẳng may dọc đường gặp phải phiền toái gì, cũng không thể dựa vào vài vị huynh đệ còn lại.
Chu Thiên Giáng đi xuống xe ngưaạ, đối với việc Tây Viện một mực đuổi giết, hắn cũng rất tức giận. Nếu sư phụ muốn đi cho bọn chúng một bài học, Chu Thiên Giáng thấy cũng có thể. Lúc ở kinh thành, Chu Thiên Giáng tự thấy mình không làm việc gì quá đáng với Huyền Nhạc, không nghĩ tới tiểu tử này lại nhiều lần đối hó với mình. Giết nhị đương gia, để làm cho Huyền Nhạc biết khiêm tốn một chút.
- Vậy cũng được, sư phụ ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận. Chúng ta đi theo đường lớn xuôi nam, ngài sau khi làm xong việc, cứ đi theo đường lớn tìm chúng ta. Sư phụ, nếu trước trưa mai ta còn chưa thấy ngài, ta sẽ đích thân trở về Đằng thành tìm ngài.
Chu Thiên Giáng nhìn Lâm Phong nghiêm túc nói.
Lâm Phong hiểu được Chu Thiên Giáng lo lắng cho an toàn của ông, không hỏi hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, năm đó vi sư ba lần xông vào hoàng cung Đương Vân, ở trong rừng đao mưa tên vẫn toàn thân trở ra. Một Đằng thành nho nhỏ, còn không làm khó được vi sư. Chu Nhị, an toàn của Thiên Giáng và Công chúa giao cho ngươi, trên đường phải cẩn thận bảo hộ.
- Lâm gia, ngài cứ yên tâm đi, chỉ cần Chu Nhị ở đây, ai cũng đừng nghĩ chạm được tới chiếc xe ngựa này.
Chu Nhị kiên định nói.
Lâm Phong liếc mắt nhìn mọi người, ôm quyền, kéo dây cương xoay người chạy di. Chu Thiên Giáng vẫn dõi theo bóng dáng Lâm Phong biến mất, lúc này mới trở lại xe ngựa.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, để Lâm Phong dễ dàng đuổi theo, Chu Thiên Giáng đành lựa chọn đường lớn để đi. Lần này, Chu Thiên Giáng đúng là tự chuốc phiền toái vào thân. Trên dường quan binh đã sớm thiết lập các trạm gác, mục đích để bắt được bọn họ về quy án. Đám người Chu Thiên Giáng đi ra đường lớn, chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
Sắc trời dần dần tối, Lâm phong sau khi quay trở về thành lại không lập tức vào thành mà đem ngựa đưa tới một khu rừng gần đó.
Về mặt ám sát Lâm Phong là một nhân vật bậc thầy, nếu ông nói mình là số hai thì e rằng triều Đại Phong này chẳng còn ai dám nhận là thứ nhất cả. Lâm phong rất biết cách giữ bình tĩnh, ông biết rõ trong tiệc rượu lúc nào mới là thời cơ hành động tốt nhất. Lúc này tiệc rượu mới bắt đầu tiến hành, tinh thần trong ngoài nha môn đều rất tốt, cho dù có thành công thì cũng sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Lồng đèn trên cổng thành treo lên, Lâm Phong vẫn đợi tới canh hai mới quay người vượt qua tường thành.
Đằng thành nhỏ bé ban đêm không hề có người đi lại, tiếng ồn ào ở đại viện huyện nha gần như vang vọng tới cả nửa thành. Lâm Phong men theo con đường nhỏ tới huyện nha, toàn bộ huyện nha đều đang đắm chìm trong tiếng vui đùa huyên náo. Ở đây ăn uống no nê xong, không ít quan binh còn muốn theo các phú thương lớn trong thành tới nhà, như vậy sẽ lại có thêm chút lợi lộc nữa.
Đám người này tới thành Đại Đô không dám khoa trương, cũng chỉ có ở nơi nhỏ bé như Đằng thành này mới có thể kiêu ngạo một chút. Hơn nữa, những quan viên bình thường cũng không dám làm như vậy. Phùng Tứ vốn là một nhân vật trộm cướp giang hồ, có quyền thế mà không vơ vét được của dân chút ít thì chi bằng lăn lộn trên giang hồ.
Trong đại viện huyện nha bày rất nhiều bàn ghế, Phùng Tứ và huyện lệnh cùng các phú thương ngồi cùng một bàn. Huyện đại lão gia vẻ mặt khổ sở, nụ cười cố nặn ra trông còn khó coi hơn là khóc. Chỉ một bữa rượu thịt này đã gây sức ép rất lớn cho y, không ít bò dê đều mượn từ nhà dân, y không biết sau hôm nay sẽ trả lại cho người dân thế nào.