Huyền Nhạc nhìn thoáng qua chồng tấu chương, mở miệng nói:
- Lý đại nhân, lập tức truyền lệnh cho các đô thành, dốc toàn lực truy bắt đám tội thần Chu Thiên Giáng. Đặc biệt là Bành thành cùng với thành Thục Thiên, càng phải làm tốt chuẩn bị. Chu Thiên Giáng xuôi nam mục tiêu chính là muốn đi Thục Thiên, cùng với dư đảnh hội hợp, Bành thành là nơi mà hắn phải đi qua, mà Thục Thiên là mục tiêu cuối cùng của Chu Thiên Giáng. Cho dù Chu Thiên Giáng có thể trốn thoát truy binh trên đường, nhưng ở hai nơi này phải bắt được hắn. Mặt khác, Phủ doãn Bạch Kế Quang của Thục Thiên, chỉ sợ đã sơm thông đồng với Chu Thiên Giáng, truyền lệnh tới quân phòng ngự thành Thục Thiên, lập tức bắt giữ ông ta, âm thầm áp giải về kinh thành.
- Bẩm Thái tử, hạ quan lập tức đi làm.
Lý Hồng cúi đầu, lặng lẽ nói.
- Đúng rồi, ta cho người hạ lệnh tập kích xe hoa của Đại Ngưu, đã truyền lệnh xuống chưa?
Huyền Nhạc nhìn Lý Hồng hỏi.
- À, việc này hạ quan đã sớm hạ lệnh xuống bộ binh. Nhưng, dựa vào tin tức mà bán doanh Bành thành truyền tới, nói rằng bọn họ sau khi qua Bành thành, liền biến mất không dấu vết.
Lý Hồng cẩn thận nói.
- Biến mất không dấu vết?
Huyền Nhạc ngẩn ra, cau mày ngẫm nghĩ một chút, hừ lạnh rồi nói:
- Xem ra Chu Thiên Giáng đã sớm có âm mưu từ trước, làm tốt công tác chuẩn bị chạy trốn. Lý đại nhân, bắt đầu từ bây giờ, các quận huyện phía nam trình lên tấu chương, tất cả phải lập tức đưa đến cho ta.
Huyền Nhạc nói xong đứng lên, ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy mấy lời này có chút không ổn:
- À, đương nhiên cũng phải gửi một phần bản sao tới chỗ phụ hoàng.
Lý Hồng nhướn mày, trong lòng tự nhủ tiểu tử này còn chưa ngồi lên ngôi hoàng đế, đã nghĩ đến việc đọa quyền rồi. Xem ra, việc này ông phải tìm các lão thần để bàn bạc một chút, cần phải áp chết một phần quyền lực của Huyền Nhạc mới được. Nói cách khác, triều Đại Phong sẽ hình thành hai cực quyền. Nếu tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ lại dẫn tới cảnh phụ tử chém giết nhau.
Đám người Chu Thiên Giáng không đi Du Đô, mà là đi đường vòng đến thành nhỏ Đằng thành. Đằng thành diện tích không lớn, hầu như không có binh mã đóng quân. Toàn thành chỉ có một trăm binh mã phòng ngự, trong đó có cả sai dịch nha môn. Đám người Chu Thiên Giáng vừa đến, lập tức vào hậu viện của Chu Ký Ngân Lâu trong Đằng thành. Ở trong thành nhỏ thế này, Chu Thiên Giáng cũng không cần phải quan tâm tới bổ đầu trong thành đến truy bắt bọn họ.
Đám người Chu Thiên Giáng lại ba ngày liên tiếp, cũng chưa rời khỏi Đằng thành, không phải Chu đại quan nhân không vội đi, mà là hiện tại bọn họ không thể rời đi. Chu Nhị bị ngâm trong nước lạnh, vừa đến Đằng thành liền ngã bệnh. Chẳng những Chu Nhị, ngay cả Thất Công chúa Nguyệt Hân cũng nằm trên giường không dậy nổi. Thất Công chúa từ nhỏ đến lớn chưa rời khỏi kinh thành, trên đường ở trên lưng ngựa xóc nảy, bị gió thổi công thêm sợ hãi, bệnh còn nghiêm trọng hơn so với Chu Nhị.
Chu Thiên Giáng đốt than, thỉnh thoảng mở cửa sổ để không khí lưu thông, hắn cũng sợ thời gian dài sẽ bị trúng độc.
- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi là thần y, chẳng lẽ không có cách nào sao?
Lâm Phong nhìn Chu Thiên Giáng, sốt ruột hỏi.
Ở nơi này dù sao cũng không cách kinh thành qúa xa, Lâm Phong lo lắng người của Tây Viện sẽ đuổi kịp, sau đó điều động đại quân vây quét.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái:
- Sư phụ, có một số bệnh cho dù thần tiên cũng phải bất lực. Chu Nhị bệnh là do nhiếm lạnh, dựa vào thân thể gã thì không có gì phải lo lắng, qua vài ba ngày nhất định sẽ phục hồi như cũ. Nhưng Thất Công chúa lại không giống vậy, thân thể của nàng quen được chiều chuộng, chỉ có thể dùng thời gian từ từ tĩnh dưỡng. Sư phụ, ngài cũng đừng sốt ruột, ta đã lệnh các huynh đệ truyền tin tới cho Chu Nhất và Hạ Thanh, bọn hõ sẽ mang theo một phần nhỏ binh mã tới tiếp ứng chúng ta.
Lâm Phong gật gật đầu, nếu Chu Nhất và Hạ Thanh có thể tới tiếp ứng, vậy thì ông có thể yên tâm hơn nhiều. Nói cách khác, chỉ dựa vào ông và Chu Nhị, Lâm Phong cũng không dám sẽ đảm bảo được an toàn tuyệt đối cho Chu Thiên Giáng và Thất Công chúa.
- Thiên Giáng, ngươi nghĩ kỹ chưa? Dù chúng ta có tới được Thanh thành, ngươi thực sự muốn tự mình xưng vương sao?
Lâm Phong nhìn vào mắt Chu Thiên Giáng, ông rất muốn biết đáp án của hắn.
- Sư phụ, ta trước kia đã nói qua rồi, không phải tự lập mình làm Vương, chỉ là muốn thành lập một gia viên tự do. Hai ngày nay ta đã phân tích rồi, dựa vào binh lực trước mắt của chúng ta, tự bảo vệ mình chắc không thành vẫn đề. Chỉ cần Thành Võ Hoàng không muốn đấu tới ngươi chết ta sống, ta cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc ông ta.
- Hai vạn đại quân Ô Tộc ngươi định tính đưa trở về thật sao?
Lâm Phong có chút kỳ quái, hiện tại đang là lúc cần dùng binh, Chu Thiên Giáng làm sao có thể điều binh mã đi?
Nhắc tới việc này Chu Thiên Giáng hút khí, nếu không phải Lâm Phong xuất hiện, hắn còn thực sự nghĩ rằng Huyền Châu giúp đỡ. Có nhạc phụ của mình làm con tin, Chu Thiên Giáng rơi vào đường cùng mới tuân thủ lời hứa.
- Sư phụ, tuy rằng không biết ngài dùng biện pháp gì để bảo vệ nhạc phụ, nhưng việc điều binh là bị tên tiểu tử Huyền Châu kia lừa. Nhưng vẫn còn may, hôm qua đã truyền lệnh để đại quân Ô Tộc trở về An Viễn, đợi thời cơ đoạt lại trụ sở của chúng ta. Căn cứ vào tin tình báo của Hầu Đức, tinh thiết đã được giấu đi, hiện tại thời tiết đang ấm dần lên, chắc có thể khai lò được rồi. Chỉ cần có đại pháo Thiên Lôi, ta đảm bảo Thành Võ Hoàng không dám có ý đồ với chúng ta lần nữa. Tuy nhiên, vì an toàn của nhạc phụ, việc này chỉ có thể tiến hành sau khi nhạc phụ an toàn rời kinh, đại quân Ô Tộc mới có thể động thủ. Các huynh đệ trong kinh thành đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ bảo vệ nhạc phụ trực tiếp xuôi nam.
Lâm Phong nghe xong nhướn mày, khẽ lắc đầu:
- Thiên Giáng, chuyện của Quách Thiên Tín ngươi không cần phải lo lắng. Dù tiểu tử ngươi có gây ra chuyện gì chăng nữa, thì Thành Võ Hoàng đều sẽ không làm khó ông ta.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, ngài nói thì đơn giản vậy, nhưng nếu chẳng may Quách Thiên Tín mà xảy ra chuyện, đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Hai ngày nay, Chu Thiên Giáng cũng truy hỏi Lâm Phong nhiều lần, nhưng Lâm Phong ngậm chặt miệng, dù cho Chu Thiên Giáng có cầu xin thế nào, ông cũng không nói cho hắn biết.
Chu Thiên Giáng lợi dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi này, lệnh Ngân Lâu tìm thợ thủ công, dựa theo bản vẽ của hắn tạo ra một chiếc xe ngựa mới tinh. Bây giờ trơì còn khá lạnh, vì thân thể cao quý của Thất Công chúa, Chu Thiên Giáng không thể không cải tiến, để cho phương tiện giao thông thoải mái hơn.
Đám người Chu Thiên Giáng ở Đằng thành liền tám ngày, thân thể Thất Công chúa cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường. Ngay tại khi Chu Thiên Giáng chuẩn bị ngày kế tiếp ời khỏi Đằng thành, xuôi về phương nam là lúc, một đội quân khoảng một hai ngàn binh mã trùng trùng điệp điệp tiến tới Đằng thành.
Ở ngoài cửa thành, người phụ trách quan sát tình hình, nhìn thấy nhiều binh mã đến đây như vậy, không khỏi cả kinh trong lòng. Lại nhìn tới người dẫn đầu đội quân, đúng là oan gia ngõ hẹp, là Nhị đương gia Tây Viện Phùng Tứ.
Thấy vậy, vị huynh đệ này cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy về phía Chu Ký Ngân Lâu.
Người của Tây Viện vẫn một mực không buông tha, việc truy tìm tung tích Chu Thiên Giáng. Sau khi Phùng Tứ trở lại kinh thành, Huyền Nhạc lập tức lệnh Phùng Tứ mang theo người, vòng qua sông, tiếp tục truy đuổi Chu Thiên Giáng. Chỉ có điều, Phùng Tứ cũng không ngờ tới, Chu Thiên Giáng không xuôi về phương nam đi Du Đô, mà lại ẩn thân ở trong Đằng thành nhỏ bé này.
Lần này Phùng Tứ mang theo nhân mã tiến vào Đằng thành, không phải là do nhận được tin tức để đến truy bắt Chu Thiên Giáng, mà là xuôi nam bảy tám ngày không thấy tung tích gì, đang chuẩn bị trở về kinh thành. Huyền Nhạc mặc dù có quyền điều động một phần binh mã đại doanh Kinh Giao, nhưng quyền lực cũng có giới hạn. Dựa theo phán đoán của Phùng Tứ, đám người Chu Thiên Giáng hẳn là sắp đến Bành thành, binh mã đại doanh Kinh Giao không có quân lệnh, không thể tiến vào khu phòng ngự của đại doanh Bành thành. Cho nên, Phùng Tứ chỉ còn cách dẫn người trở về kinh thành.
Phùng Tứ lãnh binh dừng chân ở Đằng thành, thần túy chỉ là muốn lừa gạt một bữa ăn tối miễn phí. Nơi này cách kinh thành rất gần, lẽ ra không ăn bữa cơm này cũng được. Tuy Tây Viện đã có thân phận quan gia, trở thành phụ tá đắc lực của Huyền Nhạc, nhưng tình hình tài chính của bọn họ vẫn rất khó khăn. Hơn hai ngàn người xuất động cũng không phải là con số nhỏ, Huyền Nhạc có thể điều binh, nhưng Bộ binh sẽ không xuất lương bổng cho những người này. NNói cách khác, đây cũng thủ đoạn Hoàng thượng dùng để áp chế quyền lợi của Thái tử quá lớn. Dọc đường đi tiêu phí lớn như vậy, Phùng Tứ sắp đến kinh thành, lại nghĩ ở cái thành nhỏ này vơ vét một chút tiền bạc.
Lâm Phong vừa nghe có hơn hai ngàn binh vào thành, trong lòng không khỏi kinh hoảng. Nếu bị bao vây ở địa phương này, Chu Thiên Giáng cùng Thất Công chúa căn bản đừng nghĩ tới việc chạy trốn. Lâm Phong không dám coi thường, vội vã đi tới chỗ cao nhất trong Chu Ký Ngân Lâu, nhìn ra phía ngoài quan sát tình hình.
Chu Nhị lập tức tập kết toàn bộ huynh đệ có thể chiến đấu lại, chuẩn bị liều một phen, cùng lắm thì cá chết lưới rách.