Chu Thiên Giáng biết rằng trước mặt bọn họ có gồ đất, rất có lợi cho đối phương. Nhưng nếu dựa vào năng lực của Lâm Phong và Chu Nhị, bảo vệ hai bên xe không cho những người này tiếp cận, chắc chắn không thành vấn đề. Dù sao có Công chúa trên xe, Chu Thiên Giáng cảm thấy truy binh tuyệt đối không dám bắn tên. Một khi bọn họ đi vào đường hẹp, lúc đó có thể phát huy năng lực của Lâm Phong và Chu Nhị rồi. Mặc kệ truy binh có bao nhiêu, đường nhỏ hẹp sẽ không có mấy tác dụng, đến lúc đó chỉ cần Lâm Phong và Chu Nhị, có thể ngăn được bọn họ thời gian nửa nén nhang, Chu Thiên Giáng có thể tìm nơi ẩn núp.
- Đại nhân, phía trước có dòng sông.
Vị huynh đệ đánh xe bỗng nhiên hô.
- Cái gì, có dòng sông?
Chu Thiên Giáng chấn động, trong lòng tự nhủ chưa từng nghe nói nơi này có sông.
Chu Thiên Giáng không hề biết, dòng sông này không phải là sông chảy quanh năm, mà là lúc đầu xuân, khi băng tuyết thượng du tan ra, hình thành ra dòng sông một mùa này. Tuy sông không rộng lắm, nhưng cũng phải to ba bốn trượng. Hơn nữa giờ là mùa tuyết tan, nước chảy không xiết, nhưng xe ngựa cũng không thể đi qua được.
- Mẹ kiếp, trời muốn tuyệt đường ta.
Chu Thiên Giáng đứng ở trên xe buồn bực mắng.
- Đại nhân màu nhìn kìa, bên kia có chiếc cầu độc mộc.
Một vị huynh dệ khác chỉ về phía thượng du nói.
Mấy người Chu Thiên Giáng vừa nhìn, quả thật có chiếc cầu độc mộc, chẳng qua là chặt đại một cây cổ thụ để ngang dòng sông.
- Mau, qua sông, chúng ta được cứu rồi.
Lâm Phong vừa thấy vậy, vội vàng lệnh vị huynh đệ đánh xe tiến về phía thượng du.
Đi tới bên cầu, Lâm Phong nhìn bốn xung quanh:
- Thiên Giáng, ngươi và Thất Công chúa đi trước đi. Chu Nhị, đem ngựa tập trung lại đây cùng nhau qua sông. Nếu không có ngựa, dù qua sông cũng bị bọn họ đuổi được.
Lâm Phong nói xong, rút kiếm ra, chặt đứt dây kéo trên xe ngựa. Chu Thiên Giáng không dám chậm trễ, vọi vàng đỡ Thất Công chúa đi lên cầu độc mộc. Thất Công chúa nắm chặt tay Chu Thiên Giáng, bị dọa không dám cất bước. Chu Thiên Giáng quýnh lên, xoay người bế Thất Công chúa lên, cẩn thận đi qua sông.
Chu Nhị nắm dây cương của mấy con chiến mã, cắn răng trực tiếp phi thẳng xuống sông. Không ngờ rằng, nước sông ngập tới quá ngực Chu Nhị, cả người lẫn ngựa bị cuốn cách nhau vài mét. May mà dây cương trong tay Chu Nhị không nới lỏng ra, mấy con chiến mã đạp nuớc kéo Chu Nhị theo. Chu Nhị lạnh tới mức môi tím tái đi, chiến mã đi theo cũng không ngừng run rẩy, như bị bệnh sốt rét.
Lâm Phong rút chăn bông trong xe ngựa ra, cuốn lại nhún người nhảy qua sông, đem chăn bông ném cho Chu Nhị.
- Các ngươi đi trước, ta ở đây ngăn bọn chúng một lúc.
Lâm Phong hô lên với mấy người Chu Thiên Giáng.
- Sư phụ, hất cầu độc mộc xuống sông là được, chúng ta cùng đi đi.
Chu Thiên Giáng nhìn thấy truy binh đã đuổi đến ven sông, lo lắng nói.
- Đừng phí lời, đi mau.
Lâm Phong trừng mắt nhìn, Chu Nhị biết rằng không đi không được, vẫy tay một cái, vài huynh đệ tiến đến giúp Chu Thiên Giáng lên ngựa. Về phần Thất Công chúa, những người này cũng không dám đụng vào, chỉ có Chu Thiên Giáng là vươn tay, kéo Thất Công chúa lên ngựa của mình.
Chu Thiên Giáng vừa mới đi, Phùng Tứ cũng đuổi kịp tới cầu độc mộc. Nhìn thấy Chu Thiên Giáng phía xa, Phùng Tứ gấp gáp như con chuột, mang theo vài người Tây Viện thân thủ không tồi dẫn đầu chạy vội tới.
Phùng Tứ nhìn chiều rộng của sông, ngựa cũng không bay qua được. Rơi vào đường cùng, ông ta cũng chỉ còn cách giống như mấy người Chu Thiên Giáng, để một kẻ xui xẻo dắt ngựa qua sông. Dựa vào bản lĩnh của mấy người Tây Viện, thả người lướt qua bề rộng mấy trượng không thành vấn đề. Nhưng nước lạnh thế này, nếu cưỡi ngựa vượt qua, chắc đông thành tảng băng mất.
Lâm Phong nhìn thấy đói phương đang lại gần, nắm chặt thanh kiếm trong tay, lạnh lùng đứng bên kia bờ. Một gã Tây Viện không biết Lâm Phong, thả người nhảy tới. Không đơi thân thể rơi xuống đất, chỉ thấy Lâm Phong thân ảnh lóe lên, đá một cước vào ngực. Cả người gã liền rơi vào dòng sông.
- Mọi người cẩn thận, người này chính là Lâm Phong.
Phùng Tứ sợ mọi người không biết lợi hại, vội vàng hô lên.
Lâm Phong cũng không đáp lời, nhìn phía xa có rất nhiều quan binh đang chạy tới, chân dùng lực, đạp vào một bên cầu độc mộc, thân cây khô rơi vào trong nước, theo dòng chảy trôi đi.
Vừa làm xong việc này, Lâm Phong liền nhìn thấy, người dẫn ngựa xui xẻo kia đang dắt bay tám con chiến mã qua sông. Lâm Phong không dám chậm trễ, lắc mình vọt tới. Tên dắt ngựa xui xẻo còn chưa kịp thở, đã thấy một thanh kiếm nhỏ kề tới, “xoẹt” một tiếng cắt đứt cổ họng mình.
Phùng Tứ đứng ở bờ bên kia lo lắng suông, ông ta cũng không dám tung người nhảy qua động thủ với Lâm Phong. Tuy mấy người này đều là kẻ nổi danh trên giang hồ, nhưng trong lòng mỗi người đều có tính toán, biết rằng mình không phải đối thủ của Lâm Phong. Đối mặt với vị sát thủ huyền thoại triều Đại Phong, một đám chỉ dám đứng ở bờ bên kia chửi sang, không ai dám dẫn đầu nhảy qua sông.
Lâm Phong cũng không rảnh rỗi đấu võ mồm với bọn họ, quất thanh kiếm nhỏ vào mông mấy chiến mã. Mấy thớt ngựa bị lạnh còn đứng yên, chợt kinh sợ hí lên, sải vó phi về phía trước.
- Mau…bắn tên…bắn chết ông ta.
Phùng Tứ vừa thấy binh mã đại doanh Kinh Giao đuổi tới, khàn giọng hét lên mệnh lệnh.
Lâm Phongvừa thấy binh mã mặc khôi giáp đã tới, thân mình tung về phía sau, nhảy lên chiến mã, nhanh cóng đuổi theo đám người Chu Thiên Giáng.
Bên này Lâm Phong vừa rời đi, bọn người Phùng Tứ mới dám qua sông, đứng ở bờ sông tức giận dậm chân. Không có ngựa, bọn họ căn bản không đuổi theo kịp. Còn nữa, binh mã đại doanh Kinh Giao không đi theo phía sau, Phùng Tứ và người của Tây Viện cũng không dám đuổi theo.
Phùng Tứ nhìn đội ngũ hhào hùng bên bờ sông, bất đắc dĩ lắc đầu. Sông nhỏ bình thường này, không ngờ lại trở thành cọng rơm cứu mạng Chu Thiên Giáng. Binh sĩ mặc khôi giáp nếu qua sông, gió lạnh thổi có thể khiến cho khôi giáp kết thành một tầng băng.không bị chết cóng là may mắn lắm rồi, chư đừng nói tới sức chiến đấu bị giảm.
Phùng Tứ rơi vào đường cùng, đành phải cấp tốc trở về kinh thành, đem việc này báo lại cho Thái tử Huyền Nhạc. Nếu biết nhiều người như vậy mà còn để cho Chu Thiên Giáng chạy thoát, Huyền Nhạc suýt chút nữa hạ lệnh giết chết Phùng Tứ.
Huyền Nhạc đi vào hoàng cung, đem mọi việc bẩm báo với Thành Võ Hoàng, Thành Võ Hoàng vừa nghe Chu Thiên Giáng đã ra khỏi kinh, lập tức hạ chỉ, mệnh cho các đô phủ, truy bắt tội thần Chu Thiên Giáng.
Lúc này đây, Thành Võ Hoàng dưới sự đầu độc của Huyền Nhạc nhẫn tâm hạ lệnh, lệnh Vệ Triển tự mình dẫn dắt Thanh Long vệ, mang thủ cấp Chu Thiên Giáng về kinh thành.
Khuôn mặt Vệ Triển âm trầm, ngồi ngay ngắn ở trong phòng, Mục Kỳ ở một bên không ngừng thở dài. Trong chuyện của Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng hầu như không có dùng tới Niêm Can Xử. Thành Võ Hoàng biết rằng Vệ Triển với Lâm Phong có quan hệ, vẫn không hạ lệnh để Niêm Can Xử giết chết Chu Thiên Giáng. Mặc dù mấy ngày trước có hành động, nhưng cũng chỉ là truy bắt Chu Thiên Giáng chứ không phải giết chết. Xem ra, bây giờ Thành Võ Hoàng đạ hạ quyết tâm, nhất định muốn đầy Chu Thiên Giáng vào chỗ chết.
- Đại nhân, ngài xem việc này…chúng ta có nên cầu xin Hoàng thượng một chút không?
Mục Kỳ nhìn Vệ Triển nhỏ giọng nói.
Vệ Triển thay đổi nét mặt:
- Từ khi Niêm Cản Xử thành lập đến nay, chưa từng làm trái với thánh lệnh của Hoàng thượng. Niêm Can Xử nhìn thánh lệnh của Hoàng thượng, là Cao Tông chỉ thánh lệnh tối cao, dù là chết, cũng không được phép kháng lệnh. Mục Kỳ, lui xuống chuẩn bị đi, cùng lão phu rời kinh.
Mục Kỳ sửng sốt:
- Đại nhân, chẳng lẽ thực sự không có cách nào vẹn cả đôi bên sao? Ngài đừng quên, đứa nhỏ Thiên Giáng là đệ tử duy nhất của Lâm Phong. Nếu ngài giết hắn, Lâm Phogn tuyệt đối sẽ không ngồi yên. Nếu chẳng may ngài và Lâm Phong động thủ…có thể
- Không cần nói nữa, ta cho ngươi đi theo chính là muốn ngươi làm chứng. Bây giờ, không mang được thủ cấp của Chu Thiên Giáng về, vậy hãy đem thủ cấp của lão phu trở về kinh thành. Nói với Hoàng thượng, lão phu đã tận lực rồi. Tài nghệ không bằng người, Vệ Triển ta không còn gì để nói.
Thanh âm của Vệ Triển rất bình tĩnh, dường như không mang theo chút cảm xúc nào.
Mục Kỳ nghe ở trong lòng, cả người giống như rơi vào hố băng. Xem ra, Vệ Triển thà chết cũng phải chấp hành thánh lệnh rồi.
- Như vậy đi, nếu đại nhân đã nói thế, Mục Kỳ sẽ chết theo ngài.
Mục Kỳ cắn răng, nói tiếp:
- Dựa theo thám báo, mấy người Chu Thiên Giáng đang chạy tới Du Đô, đại nhân chuẩn bị đi như thế nào? Nếu như đi Du Đô, thì Mục Kỳ lập tức phái người đi tới đó trước.
- Không cần tốn sức như vậy, chúng ta trực tiếp xuôi nam đi Thục Thiên, ở đó đợi bọn họ. Nếu Thiên Giáng dọc đường trốn thoát được quan truy sát, thì đó cũng là ý trời, cũng không trách được chúng ta. Chỉ cần bọn họ còn sống tiến vào Thục Thiên, lão phu sẽ công bằng đánh một trận.
Mục Kỳ nhìn Vệ Triển, yên lặng gật đầu:
- Nếu đại nhân đã nói như vậy, Mục Kỳ lập tức đi chuẩn bị hành trình.
Mục Kỳ nói xong, khom người cung kính, bất đắc dĩ lui ra khỏi phòng Vệ Triển.
Bộ binh kinh thành, Binh bộ Thượng thư Lý Hồng cẩn thận nhìn Huyền Nhạc, ông phát hiện ra trên người Huyền Nhạc lộ ra khí phách, thậm chí so với Thành Võ Hoàng còn khiến ông sợ hãi hơn.