Phùng Tứ nghiến răng ken két, nếu không có người của Kinh Giao đại doanh ở đây thì gã đã giết sạch toàn bộ lũ người này rồi. Tuy hiện giờ Huyền Châu bị thất thế nhưng dù gì thì Huyền Châu cũng là Hoàng tử, Thành Võ Hoàng biết được có người ăn hiếp con ông ta thì tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó.
Cơ mặt Phùng Tứ đang run rẩy, bất chợt một suy nghĩ lóe lên như đã nghĩ ra một điều gì đó.
- Người đâu, để một trăm người ở lại canh giữ đám người này, còn lại tất cả theo ta, Chu Thiên Giáng nhất định là đi chưa xa.
Phùng Tứ nói xong liền nhảy lên ngựa, mang theo đám quan binh nhanh chóng truy đuổi dọc theo đường kinh thành.
Lại nói lần này Chu Thiên Giáng đúng là phải cảm tạ sư phụ Lâm Phong, nếu không hắn sẽ khó thoát được vòng vây của Phùng Tứ.
Một ngày trước Lâm Phong bị đám Mục Kỳ mời đến nhà một người làm rèn, Lâm Phong vốn nghĩ sẽ cùng lão thuộc hạ ôn chuyện xưa kia nhưng Mục Kỳ tìm Lâm Phong không phải vì lý do đó.
Trong kinh thành, bất kể là Tây Viên hay Chu Nhị thì cũng còn kém xa Mục Kỳ Chu Tước. Niêm Can Xử đã tồn tại nhiều năm cùng với Đại Phong, không riêng gì thủ đoạn ám sát mà thu thập tình báo càng lợi hại hơn.
Những năm nay khi Mục Kỳ quản lý Chu Tước Sứ đã rất coi trọng tình hình trong kinh thành, đây vốn dĩ là đất hoàng thành, bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng sẽ ảnh hưởng tới căn cơ của Đại Phong, đặc biệt sau khi xảy ra sự việc Quỷ Y Trác Hành, Mục Kỳ lại càng gia tăng cảnh giác.
Huyền Nhạc phái người Tây Viên giám sát phủ Huyền Châu, việc này không qua được mắt được Mục Kỳ, cùng lúc Tây Viên phái người đến giám sát phủ Huyền Châuthì Mục Kỳ cũng cho người đi giám sát người của Tây Viên, đây gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ nấp đằng sau, vì vậy mà mọi động tĩnh của Tây Viên, Mục Kỳ đều nắm rõ.
Mục Kỳ đương nhiên cũng biết việc Chu Thiên Giáng ở tại phủ Huyền Châu nhưng ông không muốn truy bắt, khi trước Lâm Phong đối xử với ông rất tử tế, Chu Thiên Giáng lại là đồ đệ duy nhất của Lâm Phong, chỉ cần dựa vào việc này Mục Kỳ cũng đã muốn tha cho Chu Thiên Giáng rồiTuy Mục Kỳ không ra tay nhưng ông lại phát hiện Huyền Nhạc như hổ rình mồi, không còn cách nào khác Mục Kỳ đành nói chuyện này với Lâm Phong, còn việc Chu Thiên Giáng có thể thoát được hay không còn phải xem ý trời.
Sau khi Lâm Phong biết được chuyện này, ông không đến phủ Huyền Châuđể báo tin cho Chu Thiên Giáng mà lại ẩn vào Tây Viên, theo dõi động tĩnh của mấy người Tây Viên. Lâm Phong biết Chu Thiên Giáng sẽ không ở lâu tại kinh thành, bất kể Tây Viên như thế nào, Chu Thiên Giáng sẽ rời đi, cho nên ông mới giám sát Tây Viên để tra xét mọi động tĩnh bên đó.
Ngay tối hôm qua, sau khi Phùng Tứ ra khỏi phủ Thái tử, vừa về đến Tây Viên hắn đã tìm Đồng Tứ để trao đổi, sau khi nghe xong Lâm Phong cảm thấy trong lòng bất an. Ngay trong đêm, Lâm Phong liền theo đuôi Phùng Tứ ra khỏi thành.
Cứ như vậy Lâm Phong đã cản giữa đường đi của thương đội phủ Huyền Châu, sau khi cùng Chu Thiên Giáng bàn bạc xong xuôi liền cùng với hai người bọn họ chuyển sang hướng tây nam, quyết định đi đường vòng để xuôi Nam.
Thất công chúa cưỡi ngựa không giỏi, nàng cùng với Chu Thiên Giáng ngồi trên một chiếc xe ngựa cỡ nhỏ, Chu Nhị và Lâm Phong cùng với đám người đi theo bảo vệ tạo thành vòng tròn xung quanh.
Trong lòng Chu Thiên Giáng vẫn còn lo sợ, lời nói vừa rồi của Lâm Phong đã khiến hắn toát mồ hôi, nếu không phải Lâm Phong cản hắn e rằng kết cục khó mà nói trước.
Chu Thiên Giáng kéo rèm xe lên, nhìn sang bên ngựa Lâm Phong cưỡi hỏi:
- Sư phụ, hai ngày nay người có gặp nhạc phụ con không? Chắc không phải Thành Võ Hoàng cố tình thả ông ấy, nhưng không bắt được ta thì lại bắt lại ông ấy chứ?
Chu Thiên Giáng rất sợ điều này, hắn cảm thấy Thành Võ Hoàng muốn dùng Quách Thiên Tín làm mồi nhử hắn.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng:
- Con an tâm, vi sư không phải đã nói rồi sao, có ta ở đây, Quách Thiên Tín sẽ tuyệt đối an toàn.
Chu Thiên Giáng bữu môi:
- Sư phụ, nhạc phụ của con không phải do người cứu, là do con dùng hai vạn đại quân để đổi lấy, nếu Thành Võ Hoàng dám đổi ý, lão tử sẽ dùng hai vạn đại binh cùng ông ta sống chết một phen.
Từ khi biết được Quách Thiên Tín bình an vô sự, Chu Thiên Giáng coi như đã thực hiện được lời hứa của mình. Ngay trước mặt Huyền Châu, Chu Thiên Giáng ra lệnh cho Chu Nhị rút hai vạn quân Ô Tộc về Thiên Thanh. Hơn nữa, bọn họ cũng có lệnh bài của đại doanh Phương Bắc, ra vào Hổ Khẩu quan cũng rất thoải mái. Cùng với đó, hiện tại đại doanh Phương Bắc vẫn nằm trong tay Tần Vĩ, viên chủ soái mới vẫn chưa kịp đến tiếp quản, cho dù có gặp cản trở, Tần Vĩ cũng sẽ để cho bọn họ đi.
Lâm Phong liếc mắt nhìn Chu Thiên Giáng:
- Việc sống chết của Quách Thiên Tín thì có liên quan gì với hai vạn đại quân của con chứ? Con tưởng rằng với hai vạn quân đó Thành Võ Hoàng lại sợ con sao, thật nực cười.
Chu Thiên Giáng ngẩn người nghi hoặc nhìn Lâm Phong:
- Sư phụ, chẳng lẽ sự an toàn của nhạc phụ đại nhân là do người làm sao?
Lâm Phong nhìn về phía trước với khuôn mặt u sầu:
- Nói đúng ra thì là do mẫu thân của ông ta đã dùng thanh danh của mình để bảo vệ nhi tử.
Lâm Phong nói xong liền thở dài một tiếng:
- Aizzz…Nhược Lâm a, bà ấy đúng là một mẫu thân vĩ đại.
Lâm Phong biết nếu Quách lão phu nhân không tiết lộ bí mật này thì cuộc đời của bà ấy sẽ kết thúc có hậu nhưng tiết lộ bí mật rồi đối với Quách gia mà nói, lão phu nhân quả là không xứng với tổ tông Quách gia, Lâm Phong cũng không rõ hiện tại Quách Thiên Tín đã biết việc này chưa nhưng ông hi vọng người của Quách gia mãi mãi không biết được bí mật này.
Chu Thiên Giáng nghe đến hồ đồ nhưng hắn hiểu một việc đó chính là Huyền Châu đã lừa hắn, xem ra Thành Võ Hoàng thả Quách Thiên Tín không phải là do tên tiểu tử Huyền Châu lấy mạng sống đổi lấy.
- Tên khốn kiếp Huyền Châu, dám lừa lão tử để bỏ đi hai vạn quân, khốn nạn cuối cùng vẫn là khốn nạn.
Chu Thiên Giáng lập tức hiểu được suy nghĩ của Huyền Châu, hắn đã giải thay họa cho Thành Võ Hoàng, lại cắt đứt một cánh tay của Chu Thiên Giáng.
- Đại nhân, không xong rồi, đằng sau có quan binh đuổi theo.
Một huynh đệ làm nhiệm vụ cảnh giới từ đằng sau chạy tới vừa thở vừa nói.
Lâm Phong, Chu Nhị đều giật mình, bọn họ không ngờ đối phương lại có thể tìm ra tung tích nhanh như vậy, xem ra trong đám người Tây Viên có không ít nhân tài.
- Thiên Giáng, các con đi trước, để ta cản họ.
Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Không được, đối phương có binh mã của đại doanh Kinh Giao trong tay, trong đó nhất định sẽ có cung thủ, một mình sư phụ khó cản được họ. Chu Nhị, xem phía trước có chỗ nào có thể nấp được không.
Chu Thiên Giáng bình tĩnh nói.
Chu Nhị nhìn xung quanh thấy đều là đất bằng phẳng, cùng lắm cũng chỉ có vài mô đất nhỏ nhưng không thể dùng làm nơi ẩn nấp.
Chu Thiên Giáng sắc mặt lạnh tanh, nếu đã không được thì đành liều với chúng một phen.
Phía nam kinh thành Đại Phong ngã ba không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có hai cái. Phùng Tứ sở dĩ đoán được phương hướng của Chu Thiên Giáng, vì xe ngựa mà bọn họ ngồi. Xe ngựa của phủ Hoàng tử và xe ngựa thương đội không giống nhau, bánh xe có một vòng sắt bên ngoài bao lấy, mà những thương đội bình thường cũng sẽ không xa xỉ như vậy, đều dùng bánh xe bằng gỗ bên ngoài bao da thú. Vì vậy, trên mặt đường đều có vết bánh xe in xuống nhìn vô cùng rõ ràng. Chu Thiên Giáng chỉ lo chạy chối chết, nên hắn không nghĩ được nhiều như vậy. Sớm biết vậy bọn họ đã vứt bỏ xa kỵ đi rồi.
Chu Thiên Giáng tăng thêm tốc độ, bắt đầu chạy về phía trước. Nơi này tuy cách kinh thành không xa, nhưn một nông trang đều không có. Thấy phía sau xuất hiện chấm đen đang truy đuổi, Chu Nhị lại càng gấp gáp.
- Lâm gia, ngài bảo hộ đại nhân rời đi trước, ta cùng với các huynh đệ cản ở phía sau.
Chu Nhị ở trên ngựa hô.
Không đợi Lâm Phong đáp lời, Chu Thiên Giáng liền từ trong xe hô lên:
- không được, không ai được dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Chu Thiên Giáng hiểu nếu chỉ dựa vào mấy người Chu Nhị, lưu lại cũng không có nhiều tác dụng, chẳng khác nào tặng mạng cho bọn họ. Nếu đã vậy, không bằng đi cùng với nhau. Đến khi gặp đường nhỏ, mới có thể phát huy thực lực của bọn họ.
Lâm Phong cũng không nói gì, sắc mặt đặc biệt nghiêm trọng. Truy binh phía sau không ít, ở đây đồng không mông quạnh, đối phương chỉ cần bắn cung cũng có thể giết hết bọn họ. Mặc dù Lâm Phong là cao thủ, cũng không dám bảo đảm có thể ở trong loạn tiễn chạy thoát, chứ đừng nói đến Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng thò đầu ra nhìn về phía sau, cao giọng hô:
- Sư phụ, đợi lát nữa khi bọn họ đuổi kịp, ngài và Chu Nhị bảo vệ hai bên xe ngựa, chỉ cần xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, chắn chắn sẽ có cách bỏ lại bọn họ. Có Thất Công chúa trong xe, bọn tiểu tử này tuyệt đối không dám bắn tên.
Chu Thiên Giáng nhắc nhở Lâm Phong và mấy người Chu Nhị.