Nói thì nói như vậy nhưngthực ra trong lòng hắn cũng thiếu chút tự tin. Thương đội này đều là người của phủ Huyền Châu, trong đó cũng chỉ có vài huynh đệ của hắn. Vốn dĩ Chu Nhị muốn sử dụng các ẩn sĩ trong thành đi cùng để bảo vệ cho an toàn của Chu Thiên Giáng và Thất công Chúa nhưng Chu Thiên Giáng bảo để số người này tiếp tục ở lại kinh thành dò la tin tức quan trọng hơn việc bảo vệ an toàn cho hắn cho nên Chu Nhị buộc phải chọn năm, sáu người bảo vệ cho hắn.
Viên quản gia của phủ Huyền Châu thấy người đến cản trở thương đội liền vội vàng bước đến.
- To gan, các ngươi không nhìn thấy ấn hiệu của Tấn vương phủ sao.
Viên quản gia giọng giận dữ quát.
Nếu mà trước đây khi Huyền Nhạc chưa được phong là Thái tử thì nghe viên quản gia nói như vậy e rằng các quan binh trong thành liền quỳ xuống khấu đầu. Nhưng bây giờ, ngôi vị Hoàng tử đã không còn như trước, Huyền Châu giờ đã trở thành con phượng hoàng đất, danh phận hoàng tử chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.
- Rất xin lỗi, bọn ta phụng mệnh kiểm tra tất cả các xe ra vào thành, cho dù là xe của ai đi chăng nữa, tất cả mọi người phải xuống xe, hàng hóa phải bỏ ra để kiểm tra.
Một tên thống lĩnh ngạo mạn nói.
- Khốn khiếp, mở mắt chó của các ngươi ra xem đây là cái gì.
Viên quản gia vừa nói vừa móc ra Thái tử lệnh.
Tên thống lĩnh vừa nhìn thấy thẻ bài, đầu đang dương dương tự đắc liền cúi gập xuống. Hiện tại trong thành Đại Phong có ba thánh lệnh, lệnh của Thành Võ Hoàng là tối thượng, tiếp đó là thánh lệnh của Hoàng hậu. Nhưng hiện giờ thánh lệnh của Hoàng hậu đã không thể dùng được, trong thành còn lại hai thánh lệnh quyền hạn vô song trong đó có Thái tử lệnh của Huyền Nhạc.
Tên thống lĩnh nhìn một lượt đoàn xe lại nhìn mệnh bài, tự nhủ sao thương đội của phủ Huyền Châu lại có mệnh bài của Huyền Nhạc Phủ cơ chứ? Nói đi thì cũng phải nói lại, đã là huynh đệ một nhà, nếu đã có lệnh bài thì bọn họ quản nhiều như vậy để làm gì cơ chứ.
- Vị gia gia này, xin ngài bớt giận, bọn tiểu nhân bọn ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi. Người đâu, cho đi!
Tên thống lĩnh quay lại đằng sau hô lớn một tiếng, đám quan binh đang vây chặt thương đội liền tản ra nhường đường.
Thất công chúa hoảng sợ thân thể đều run lên, chỉ khi ra đến cửa thành mới bắt đầu bình thường trở lại.
- Thiên Giáng, làm ta sợ phát khiếp.
Thất công chúa vỗ nhẹ ngực nói.
- Tiểu thất, điểm này nàng không bằng mấy người Dĩnh Tử rồi. Linh Nhi thì càng không cần phải nói, nàng ấy là một nữ trung hào kiệt. Dĩnh Tử từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ trong quân ngũ. Khi đánh bại Chu Đại Chung tại Thục Thiên, nàng ấy và Ngọc Nhi đều không biến sắc.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Chu Thiên Giáng vốn dĩ muốn giải thích với Thất công chúa vài câu, không ngờ nàng lại mỉm cười gật đầu.
- Thiên Giáng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày muội cũng sẽ được như các nàng ấy.
Chu Thiên Giáng nhìn bộ dạng ngoan hiền của Thất công chúa, hắn dùng toàn bộ sức lực ôm nàng vào lòng, cả hai ôm chặt nhau chẳng nói một lời.
Chu Thiên Giáng nhắm mắt lại, tối qua hắn uống không ít, muốn ở trong xe nghỉ ngơi một chút, không ngờ đoàn xe đi chưa được năm dặm liền dừng lại.
- Sao lại dừng vậy?
Chu Thiên Giáng vén bức màn xe nhìn ra phía ngoài hỏi.
- Đại nhân, phía trước có người chặn đường.
Một tên thị vệ trong phủ hoàng tử đứng bên cạnh xe nói.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, vội vàng vén bức màn xe bước xuống. Thương đội gồm mười mấy xe, xếp thành hàng nên nhìn khá dài. Chu Thiên Giáng vừa bước xuống xe liền thấy Chu Nhị vội vã chạy tới.
- Đại nhân…là Lâm gia, Lâm gia chờ chúng ta trên đường đã lâu.
Chu Nhị kích động nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe là sư phụ Lâm Phong thì trong lòng mừng rỡ lập tức chạy tới. Những ngày qua Chu Nhị phái không ít người đi tìm Lâm Phong, không ngờ lại có thể gặp được ở đây.
Chu Thiên Giáng tiến lên phía trước đoàn xe, nhìn thấy bộ dạng ngày càng gầy yếu của sư phụ Lâm Phong liền lập tức chạy đến.
- Sư phụ, người…sao người lại ở đây?
Chu Thiên Giáng kích động hỏi.
- Tiểu tử thối, cuối cùng con cũng chịu xuất đầu lộ diện rồi.
- Sư phụ, sao người biết được con trốn trong thương đội này?
Chu Thiên Giáng nghi hoặc nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong chỉ vào ấn hiệu của thương đội:
- Chu Ký Ngân Lâu từ bao giờ lại có thương đội lớn như thế này chứ, tên tiểu tử ngươi không trốn ở đây mới là lạ.
Mặc dù thương đội treo ấn hiệu phủ Hoàng tử nhưng cờ đội vẫn là số hiệu của Chu Ký Ngân Lâu, chỉ dựa vào điểm này Lâm Phong đã đoán ra được.
- Sư phụ, ngoài trời gió lớn, chúng ta mau lên xe nói tiếp.
Chu Thiên Giáng trong lòng có nhiều điều muốn hỏi, nhưng cảm thấy nơi đây cách kinh thành không xa, vạn nhất có người đuổi theo thật thì nguy. Chu Thiên Giáng trong lòng thoải mái vô cùng, hiện tại có sư phụ hắn ở bên thì trên đường đi sẽ càng thêm an toàn.
Chu Thiên Giáng dẫn Lâm Phong vào xe hắn, Lâm Phong nhìn thấy Thất công chúa không khỏi ngẩn người, ông cứ nghĩ Thất công chúa sẽ ở lại trong cung, thật không ngờ lại đi cùng Chu Thiên Giáng.
- Sư phụ…cái gì mà…Tiểu thất nàng ấy…sau này sẽ theo con.
Chu Thiên Giáng ngượng ngùng nói.
- Lâm đại nhân mạnh khỏe!
Thất công chúa e thẹn chào Lâm Phong.
Lâm Phong cười khổ, tự nhủ mình cả đời khổ vì tình, không ngờ đồ đệ của mình lại khiến mình nở mặt nở mày, lấy một lúc ba thành viên hoàng gia, Quách Thiên Tín mang long mạch nên Quách Dĩnh cũng có thể coi là quận chúa.
Đoàn xe dừng khoảng nửa nén nhang lại tiếp tục lên đường, hướng về phía Nam chậm rãi đi.
Mặc dù đã đầu xuân nhưng phương Bắc thời tiết vẫn còn rét lạnh, bánh xe đè nặng mặt đường phát ra những tiếng kít kít. Trong một khoảng rừng cách kinh thành khoảng mười lăm dặm, Phùng Tứ mang theo một ngàn binh mã của Kinh Giao đại doanh đang ẩn nấp chờ đoàn xe đi tới.
- Đại nhân, bọn họ đến rồi!
Một tên thám báo chạy đến nói.
Phùng Tứ vừa nghe tin, trường kiếm trong tay liền giơ cao, tất cả binh lính trong rừng đều lên ngựa, cung nỏ đều được giương lên.
Đoàn xe của Chu Ký Ngân Lâu đi không nhanh lắm, vừa đến bìa rừng đã nhìn thấy một đám binh mã ào ào xông ra vây lại.
- Tất cả mọi người xuống xe, ai trái lệnh…giết không tha!
Phùng Tứ trên tay giơ cao trường kiếm hét to.
Nhìn thấy đoàn xe bị cung tiễn vây quanh, không ít người trong đoàn xe lộ vẻ sợ hãi. Vị quản gia của phủ Huyền Châu nhìn thấy binh lính của Kinh Giao đại doanh thì lại cảm thấy an tâm.
Quản gia xuống xe đi tới mang theo Thái tử lệnh:
- Các người là thuộc hạ của ai? Mau tránh ra, đây là thương đội của Huyền Nhạc điện hạ.
Phùng Tứ hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống ngựa cướp Thái tử lệnh:
- Nếu không muốn chết thì mau cút sang một bên.
Nói xong, Phùng Tứ đẩy gã quản gia, dẫn theo hai mươi cao thủ Tây Viên tiến đến chiếc xe lớn nhất ở giữa thương đội.
Tiến đến bên cạnh chiếc xe, hai mươi cao thủ Tây Viên liền vây quanh. Phùng Tứ đắc ý cười to, hướng về bên trong xe hét lớn.
- Chu đại nhân, ngài còn trốn gì nữa, mau xuống xe đi!
Hai mươi cao thủ Tây Viên tay nắm chặt gươm vây lấy chiếc xe, bên ngoài còn có hơn một trăm cung thủ đã sẵn sàng đợi lệnh. Phùng Tứ tin rằng cho dù trong xe có Lâm Phong nhưng chỉ cần phản kháng thì cũng chết trong đao thương loạn lạc.
- Chu đại nhân, chẳng lẽ ngài còn muốn tại hạ tự mình mời ngài xuống xe sao?
Phùng Tứ nhìn thấy trong xe không hề có động tĩnh liền tiếp tục gào to một tiếng.
Tất cả mọi người đều đang nhìn vào chiếc xe, không ít người đã sợ toát mồ hôi, Chu Thiên Giáng là bậc kỳ nhân, nếu như có thể tự tay bắt hắn thì đây đúng là việc đáng ghi vào sử sách.
Không khí dường như đang dừng lại, chiếc xe vẫn không hề có chút động tĩnh nào. Phùng Tứ cắn chặt răng, tự nhủ Chu Thiên Giáng cũng thật hèn nhát, ngay cả một chút dũng khí cũng không có.
Phùng Tứ vừa giơ tay thì bốn tên cao thủ cầm đao liền cẩn thận tiến về phía chiếc xe, trong đó có một tên tiểu tử của nhà Bá Vương Thương dùng mũi đao đâm vào xe, kéo rèm xe lên, ba tên còn lại nhanh chóng nhảy lên càng xe, thận trọng làm các động tác phòng vệ.
- Phùng tổng quản, trong xe không có người.
Mộ tên cao thủ giật mình nói.
- Cái gì? Bên trong không có ai?
Phùng Tứ ngẩn người lập tức chạy đến.
Bên trong xe, lửa than trong bồn vẫn đang cháy nhưng hoàn toàn không có một ai.
Phùng Tứ khiếp sợ, lập tức hét lớn:
- Mau đi tìm, không được bỏ qua bất kỳ chiếc xe nào.
Phùng Tứ nói xong liền tức giận đi về hướng tên quản gia của phủ Huyền Châu.
Tên quản gia của Huyền Châu Phủ nhìn Phùng Tứ với ánh mắt khinh thường, trong lòng cũng cảm thán vạn phần. Nếu không phải lúc nãy trên đường xảy ra biến cố, e rằng giờ này bọn họ cũng bị kết tội đồng đảng rồi.
- Nói! Chu Thiên Giáng trốn ở đâu?
Phùng Tứ tức giận nói.
- Hừ, lũ các người các ngươi quả là có gan làm loạn, dám cản trở xe của Hoàng tử, còn dám cướp lệnh bài Thái tử. Việc này chủ tử nhà ta sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng để hỏi tội các ngươi.
Không có Chu Thiên Giáng nên trong lòng viên quản gia thoải mái, khí thế lớn hẳn lên.