Phủ hoàng tử của Huyền Nhạc đã đổi thành “Thái tử cung”, hai ngày nay tâm trạng Huyền Nhạc cũng không được tốt. Vì việc của Quách Thiên Tín mà y đã bị hoàng thượng mắng một trận, hơn nữa Thành Võ Hoàng còn cảnh cáo Huyền Nhạc không có lệnh của ông ta không được làm khó Quách phủ. Huyền Nhạc không biết được nội tình bên trong nhưng y cảm thấy việc phụ hoàng làm như đang đùa giỡn với vận mệnh của Đại Phong.
Huyền Nhạc dù sao cũng chỉ là Thái tử, quyết định của Thành Võ Hoàng hắn không thể xen vào. Nếu đã không thể đụng đến Quách Thiên Tín thì Huyền Nhạc liền chuyển mục tiêu sang Chu Thiên Giáng. Đối với Huyền Nhạc mà nói, nếu có thể giết chết tên phản tặc này thì Quách Thiên Tín thân ở kinh thành này cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Biết được tin Huyền Châu tới thăm hỏi, Huyền Nhạc tự nhủ cuối cùng Chu Thiên Giáng đã không thể nhẫn nại thêm rồi. Hai ngày nay Huyền Nhạc cố tình cử người ra ra vào vào kinh thành để câu nhử Chu Thiên Giáng mắc bẫy.
Huyền Châu đi vào đại sảnh, đứng ở mái hiên trước phòng. Nhìn thấy kiệu Huyền Châu vừa hạ xuống, Huyền Nhạc liền tươi cười tiến tới đón tiếp.
- Tứ đệ, đệ thân thể không khỏe, trời đang lạnh thế này sao lại nghĩ đến việc đến chỗ huynh chứ?
Huyền Châu ôm quyền:
- Tam ca, chỗ này của huynh đã đổi thành Thái tử cung, khí thế cũng khác hẳn lúc trước, đệ biết thời gian này huynh rất bận, hôm nay tứ đệ tới đây để chúc mừng huynh.
- Ha ha, cái ngôi vị Thái tử này chẳng phải do đệ nhường ta hay sao? Ngoài trời gió lạnh, mau vào nói chuyện.
Huyền Nhạc kéo tay Huyền Châu tiến vào đại sảnh.
Hai huynh đệ mỗi người đều có một mục đích riêng nhưng bề ngoài lại rất nhiệt tình với nhau, Huyền Nhạc sai người bày tiệc rượu, hai huynh đệ vừa ăn vừa nói chuyện.
- Lão tứ, Đại Phong ta mới bình yên được vài ngày, không ngờ Chu Thiên Giáng lại có âm mưu làm phản. Aizzz, thật là đáng tiếc, Thiên Giáng là một nhân tài hiếm gặp, nếu như vi huynh gặp hắn thì nhất định sẽ cố nói giúp cho hắn trước mặt phụ hoàng để cho Thiên Giáng có thể bình an rời khỏi Đại Phong.
Huyền Châu vừa nghe, tự nhủ ngươi không đem Thiên Giáng xử tử thì thôi còn trước mặt ta nói xin hộ cho hắn cái rắm.
- Tam ca, trải qua những chuyện vừa qua đệ cũng không còn suy nghĩ nhiều những chuyện đó nữa, những ngày này đệ đóng cửa suy nghĩ, tứ đệ đang muốn gặp phụ hoàng để xin người cho ta không làm quan trong triều nữa, để ta có thể làm tốt công việc tại Chu Ký Ngân Lâu.
Vừa nhắc đến Chu Ký Ngân Lâu, Huyền Nhạc như bừng tỉnh:
- Tứ đệ, ta nghe nói Chu Ký Ngân Lâu là của Chu Thiên Giáng phải không, sao lại biến thành tài sản của đệ vậy?
- Tam ca, với thân phận là Hoàng tử trước đây của đệ thì làm sao có thể buôn bán kinh doanh được chứ, vậy nên lúc đó đệ đã mượn danh tiếng của Chu Thiên Giáng, điều này phụ hoàng sớm đã biết, bây giờ Chu Thiên Giáng đã là tội đồ, đệ chỉ đành ra mặt thôi.
Huyền Châu bình tĩnh đáp.
Huyền Nhạc khẽ mỉm cười:
- Lão tứ à, tam ca thật không ngờ đệ lại có thể làm kinh doanh lớn đến như vậy, e rằng ngay cả Huyền Minh và Huyền Xán có ở đây cũng không thể ngờ rằng trong bốn huynh đệ chúng ta người giàu nhất lại là tứ đệ.
Huyền Châu lắc lắc đầu:
- Tam ca, đây đều là ai bảo sao thì người ngoài biết vậy, thực ra Chu Ký không kiếm được nhiều tiền như huynh tưởng tượng đâu.
Huyền Châu nói xong, thân thể tiến về phía trước dò xét, nói tiếp:
- Tam ca, kỳ thực tiền kinh doanh của đệ, phần lớn là từ thuế của Thục Thiên phủ trước đây. Chuyện này chỉ hai huynh đệ chúng ta biết thôi, đừng để phụ hoàng nghe được.
Huyền Nhạc nghe xong cười ha hả hai tiếng:
- Lão tứ à, thiên hạ này đều là của Lý gia, đệ lại là người của Lý gia, sao lại nói vậy chứ?
- Đúng đúng, tam ca nói phải, kỳ thực đệ là người hợp với kinh doanh, không hợp với làm quan trong triều, vậy nên sau này đệ muốn tập trung cho kinh doanh, coi như cũng tích góp cho cơ ngơi nhà họ Lý chúng ta.
Huyền Nhạc khẽ gật đầu, tự nhủ nếu quả thật ngươi nghĩ như thế thế thì quá tốt rồi:
- Lão tứ, nếu đệ đã nghĩ như vậy thì tam ca tuyệt đối ủng hộ đệ.
- Tam ca, hôm nay tứ đệ đến còn có một việc muốn phiền huynh.
- Nói đi, chúng ta là huynh đệ khách khí thế làm gì?
- Vậy được, vậy đệ nói thẳng, chuyện là thế này, Chu Ký Ngân Lâu sau khi khai xuân thì thương đội lên bắc xuống nam cũng khá nhiều. Thực không dấu gì huynh, trong đó cũng có ít hàng lậu, nếu là bình thường sẽ không có vấn đề gì, nhưng hiện tại trong thành đang kiểm tra nghiêm ngặt, đệ lại không muốn số hàng đó bị phát hiện, làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Lý gia, vậy nên hôm nay tứ đệ đến để xin huynh một lệnh bài ra vào thành.
Huyền Châu nói xong tỏ vẻ chân thành nhìn Huyền Nhạc.
Nhìn khuôn mặt thuần khiết của Huyền Châu, Huyền Nhạc tự nhủ tên tiểu tử này thật là biết nói dối, nếu như Huyền Nhạc ta không biết nội tình cũng sẽ bị nhà ngươi lừa mất. Trong lòng Huyền Nhạc mừng thầm, tự nhủ ngày chết của Chu Thiên Giáng đã không còn xa nữa rồi.
- Lão tứ, gần đây phụ hoàng có hạ lệnh phải kiểm tra cẩn thận nhằm muốn bắt được Chu Thiên Giáng. Nghe người của Niêm Can Xử nói Chu Thiên Giáng vẫn còn đang ẩn náu trong thành. Đương nhiên, có lẽ phụ hoàng nhất thời sơ suất quên dặn Đề Đốc phủ không được kiểm tra xe của đệ và Tĩnh Vương thúc. Nếu như tứ đệ đã thẳng thắn nói với ta những điều này thì sao ta có thể không giúp được chứ? Cho dù có ít hàng lậu cũng không hề gì, chỉ sợ điều này truyền ra ngoài sẽ bị nói ra nói vào. Thế này đi, ta sẽ đưa cho đệ một tấm lệnh bài Thái tử cung, dùng cho qua đợt này rồi trả lại ta.
Huyền Châu nghe xong liền gật đầu:
- Đa tạ tam ca, chuyện này tốt nhất huynh đừng nói với phụ hoàng, không người lại mắng đệ không làm chuyện đàng hoàng.
Huyền Nhạc gật đầu cười khẽ. Hai huynh đệ nâng cốc chúc mừng, Huyền Nhạc sai người mang tới cho Huyền Châu một tấm lệnh bài.
Huyền Châu cầm được lệnh bài liền hết hứng uống rượu, sau khi uống vài chén, liền mượn cớ sức khỏe còn yếu không thể uống nhiều rồi lập tức cáo từ về phủ.
Cầm lệnh bài của Thái tử, Chu Thiên Giáng cầm lên rồi lại để xuống bàn. Đêm đó, hắn và Huyền Châu uống say túy lúy. Trong suy nghĩ của hai người, có lẽ hôm nay sẽ là bữa rượu cuối cùng. Một khi hắn đã ra khỏi thành thì với thân phận của một hoàng tử và một tên phản đồ, ai biết được đến bao giờ họ mới có thể lại được ngồi cùng nhau.
Thất công chúa trong lòng cảm thấy khó chịu, cứ nghĩ đến việc cùng Chu Thiên Giáng phiêu bạt giang hồ, không thể gặp lại mẫu hậu là nước mắt của nàng lại rơi.
Ngay sáng hôm sau, một thương đội nối đuôi nhau đi ra từ phủ Huyền Châu, Chu Thiên Giáng và Thất công chúa ngồi ở một xe trong số đó, nghênh ngang tiến về phía cổng thành.
Trong cung Thái tử, Huyền Nhạc vừa nhận được tin liền cười lạnh một tiếng. Từ lúc Huyền Châu cầm lệnh bài của y thì Chu Thiên Giáng chẳng khác nào nhận được lời mời của tử thần. Ở ngoài thành 15 dặm hướng về phía nam Huyền Nhạc đã bố trí hàng ngàn binh mã của đại doanh Kinh Giao, còn có hai mươi cao thủ của Tây Viên, Huyền Nhạc tin chắc đây là cơ hội tốt nhất để hãm hại Chu Thiên Giáng.
Kỳ thực Huyền Nhạc có thể hạ lệnh bắt Chu Thiên Giáng ngay tại cửa thành nhưng hắn không muốn để Chu Thiên Giáng còn sống bị xét xử, y sợ các quan trong triều đến xin cho Chu Thiên Giáng, phụ hoàng bị ép sẽ không hạ thủ được. Chu Thiên Giáng là một người tài năng, nếu một ngày Chu Thiên Giáng chưa chết thì hắn hoàn toàn có thể trốn được. Huyền Nhạc không muốn lưu lại mối họa này cho tương lai của y, đặc biệt là sau khi Thành Võ Hoàng vô duyên vô cớ thả Quách Thiên Tín càng khiến y quyết tâm hơn.
Ở cổng Nam kinh thành đã có hàng dài nối đuôi nhau đang chịu sự kiểm tra của binh lính. Bình thường trước kia thì chẳng có gì phải khó nhọc việc ra vào thành cho dù có lệnh kiểm tra bắt giữ, trước kia xe của các nhà quan trong thành ra vào như các đại gia nhưng bây giờ khi đã nằm trong tay các binh lính canh cổng, mặc kệ là xe lớn, xe nhỏ, nếu không đút cho họ một ít ngân lượng hàng hóa đều bị vứt hết xuống đất. Các thương đội của người dân bình thường càng không phải nói.
Một viên ngoại sự quản gia của phủ Huyền Châu nhìn thấy đội ngũ binh lính đang đứng hàng dài kiểm tra liền nhíu mày, giơ tay lên tiếp tục cho xe tiến về phía trước.
- Ai đấy? Dừng lại!
Một đội quan binh nhanh chóng tiến tới chặn đoàn xe lại, các cung thủ đứng trên thành đều đã sẵn sàng.
Chu Thiên Giáng từ khe hở cửa xe nhìn ra ngoài, chả trách Chu Nhị hai hôm trước nhất quyết không cho hắn trà trộn vào thương đội. Với kiểu kiểm tra nghiêm ngặt thế này e rằng muốn ra được cũng không phải dễ. Thất công chúa nắm chặt cánh tay của Chu Thiên Giáng, cả thân mình đang run sợ, nàng không sợ bị bắt trở lại cung mà chỉ lo cho an nguy của Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng vỗ nhè nhẹ lên tay của Thất công chúa:
- Đừng sợ, tất cả đã có ta.
- Thiên Giáng, nếu lát nữa có xảy ra chuyện gì, chàng không phải lo cho thiếp, nhất định phải tìm cách thoát thân
Thất công chúa hoảng sợ nhỏ giọng nói.
- Nàng cứ yên tâm, những tên này chỉ hù dọa được người bình thường, bọn chúng sẽ không dám lên đây kiểm tra đâu.
Chu Thiên Giáng an ủi nói.