Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 399 - Chương 289: Mượn Lệnh Bài (1)

Chương 289: Mượn lệnh bài (1)

- Không không, lúc đầu phụ hoàng không đồng ý nhưng sau khi được ta khuyên nhủ, cuối cùng cũng quyết định tha cho Thiên Tín tướng quân, có nhìn thấy cục u này của ta không? Là đập đầu đấy, nếu phụ hoàng không đồng ý thì ta cũng chuẩn bị đập cả óc ra ấy chứ. Thiên Giáng, tuy Huyền Châu thân là người của hoàng thất Đại Phong nhưng vì tình cảm của hai chúng ta, cho dù có chết cũng đáng.

Huyền Châu nói xong, hai mắt nhìn Chu Thiên Giáng đầy chân thành.

- Má nó, đừng nhìn ta với ánh mắt đấy, lão tử không chịu nổi đâu.

Chu Thiên Giáng cảm động đả kích Huyền Châu một cái.

Huyền Châu không có động tĩnh gì, vẫn nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng một cách “chân thành”:

- Thiên Giáng, vì tình hữu nghị của chúng ta, đừng đối nghịch với Đại Phong nữa.

- Lão tứ, điều này cũng không phải ta nói là được, lẽ nào cha ngươi và ca ngươi muốn giết ta còn ta không thể phản kháng sao?

Chu Thiên Giáng khó xử nói.

- Thiên Giáng, ta tin vào bản lĩnh của ngươi, thiên hạ to lớn thế nào đâu mà chẳng dung được ngươi, lẽ nào ngươi cứ muốn xưng vương làm hoàng sao?

- Điều này thì ta chưa từng nghĩ đến, lão tử chỉ muốn sống yên ổn cùng thê tử và hài tử thôi, không bị người khác ức hiếp là được. Ngươi yên tâm đi, chỉ dựa vào những chuyện ngươi đã làm cho ta và nhạc phụ đêm nay thì Chu Thiên Giáng ta đồng ý với ngươi, chỉ cần Đại Phong triều không ép ta thì ta tuyệt đối sẽ không chủ động dấy binh làm loạn.

Điều Huyền Châu muốn chính là những lời này, trong hoàng thất cậu ta là người hiểu Chu Thiên Giáng nhất. Huyền Châu biết tiểu tử này lắm mưu đồ quỷ kế, tuy Đại Phong triều binh nhiều tướng mạnh nhưng đúng là chẳng ai là đối thủ của hắn cả, nhỡ Chu Thiên Giáng làm nên chuyện thì Huyền Châu cảm thấy Đại Phong triều cũng chẳng ngăn nổi thiết kỵ của hắn, hơn nữa hai đại tộc của Thiên Thanh cũng đều giúp hắn.

- Thiên Giáng, Huyền Châu sau khi khỏi bệnh thì đã không còn quyền lợi gì nhưng dù sao ta cũng là con cháu Lý gia nên Huyền Châu có một yêu cầu quá đáng, hy vọng tương lai khi Chu Thiên Giáng ngươi thực lực hùng hậu thì có thể để lại cho Lý gia ta một thành một trì kéo dài huyết mạch hoàng thất.

Đây là những lời thật lòng của Huyền Châu, cậu ta cảm thấy sớm muộn gì thì chuyện này cũng xảy ra nhưng cậu ta hy vọng ngày đó tới càng muộn càng tốt.

Chu Thiên Giáng nhìn Huyền Châu, đột nhiên cười ha hả:

- Lão tứ, nếu như tiểu tử ngươi lo như vậy thì tại sao hiện giờ không xử ta để trừ hẳn hậu họa đi?

Huyền Châu lắc lắc đầu:

- Huyền Châu ta từ nhỏ đến giờ chỉ kết bằng hữu với mỗi ngươi, ngươi mà chết thì ta sẽ rất đau lòng, hơn nữa tiểu tử ngươi còn là ân nhân cứu mạng của ta nữa, ta không thể hạ độc thủ được. Chính vì ngươi là bằng hữu của ta nên ta mới rút khỏi cuộc chiến tranh giành ngôi vị Thái tử.

Chu Thiên Giáng nhìn Huyền Châu, đột nhiên có cảm giác kích động muốn ôm cậu ta, những lời của Huyền Châu khiến trong lòng Chu Thiên Giáng như có một dòng nước ấm chảy qua.

- Má nó, coi như tiểu tử ngươi còn lương tâm, lại đây ôm một cái nào.

Chu Thiên Giáng nói xong liền dang rộng hai cánh tay.

- Ngươi…ngươi muốn làm gì?

Huyền Châu kinh ngạc trốn ra phía sau.

- Má nó, nhìn ngươi kìa, là cái ôm tình bạn, vô cùng thuần khiết và trong sáng!

- Ai ai…đừng…để người ta nhìn thấy thì còn thể thống gì nữa?

Chu đại quan nhân bất chấp mà ôm lấy Huyền Châu. Hắn cảm thấy lần này mình rời khỏi kinh thành thì e là cả đời này cũng không thể gặp lại nữa, đoạn tình bạn này có lẽ cả hai người đều cả đời không quên được.

- Cạch!

Ngoài cửa truyền đến tiếng chậu rửa mặt rơi xuống đất, Hồng Tiểu Thanh và Thất công chúa kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng và Huyền Châu, không hiểu hai người đàn ông sao lại làm vậy.

Chu Thiên Giáng vội vã buông Huyền Châu ra, không để ý mà cười cười. Huyền Châu cũng không mặt dày được như hắn, ngại ngùng đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong kinh thành Đại Phong truyền ra một tin tức khiến người ta chấn động. Các triều thần liên can bị bắt trong hoàng cung, thậm chí còn chưa được thẩm tra đã được thả hết về, tuy không truy cứu tội danh nhưng tất cả các quan viên đều bị bãi miễn, điều khiến người ta kinh ngạc nhất là Quách Thiên Tín lại được Thành Võ Hoàng phong thưởng phong hiệu “Trấn Quốc Công”, an dưỡng tuổi già ở kinh thành.

Huyền Nhạc biết được chuyện này, trong lúc khiếp sợ lập tức vào hoàng cung, y muốn hỏi sao phụ hoàng lại làm vậy. Phải biết rằng nếu Quách Thiên Tín không chết, nhỡ tàn dư của Chu Thiên Giáng dấy binh làm loạn thì không ai nói trước được Trấn Nam đại doanh có thể bị đổi chủ thay cờ hay không cả.

Trong một tiệm rượu nhỏ tại kinh thành Đại Phong, Lâm Phong đang cúi người uống một loại rượu mạnh cay xè lưỡi, trước mặt ông ngoài một đĩa đậu phụ khô ra cũng chẳng có gì. Không phải do ông không có tiền để trả bởi vì điều ông cần lúc này là rượu chứ không phải đồ nhắm, hiện giờ Lâm Phong chỉ muốn uống thật say và nếu có thể ông cũng không muốn mình tỉnh lại.

Trong tửu quán gió thổi se se lạnh, tên tiểu nhị trong quán thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Phong, sợ lão già như tên ăn mày này ăn xong liền bỏ chạy không trả tiền.

Lâm Phong biết tin Quách Thiên Tín an lành hồi phủ, còn được tặng phong hiệu “Trấn quốc công” thì coi như vướng bận cuối cùng của ông cũng được hạ xuống, cũng coi như hoàn thành di nguyện của lão phu nhân.. Trên thế gian này đã chẳng còn gì để ông cảm thấy nuối tiếc, đương nhiên là trừ tên đồ đệ Chu Thiên Giáng ra. Kinh thành những ngày qua hoàn toàn không có động tĩnh, Lâm Phong cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để Chu Thiên Giáng xuất thành xuôi nam.

Lâm Phong không muốn rời khỏi kinh thành, bởi vì đây là nơi người ông thương yêu nhất nằm xuống, đến cái tuổi này rồi, trong lòng ông cũng chẳng còn ham muốn gì nữa, chỉ mong sau khi chết có thể ở bên cạnh Nhược Lâm gần một chút.

Cánh cửa đóng chặt của tửu quán mở ra, một người trẻ tuổi bước vào, cánh cửa bị đẩy ra mang theo cơn gió lạnh lừa vào,, tên tiểu nhị đang không biết làm gì liền vội vã bước ra đón khách.

- Xin chào gia gia, mời ngài đi bên này, không biết gia gia đi cùng mấy người, muốn ngồi trong hay ngồi ngoài?

Người thanh niên vừa bước vào nhìn xung quanh một lượt, khoát khoát tay rồi bước thẳng về phía bàn Lâm Phong đang ngồi, đến trước Lâm Phong liền kéo ghế ra ngồi.

- Lâm đại nhân, tứ gia nhà ta muốn gặp ngài.

Ngươi thanh niên nói khẽ.

Lâm Phong nhấp ngụm rượu, mở mắt nhìn đĩa đậu phụ khô như đang thưởng thức thứ gì đó quý hiếm trên đời.

- Là ai?

Lâm Phong chẳng buồn nhấc mí, miệng lè nhè hỏi.

- Tại hạ đi theo thần điểu Chu Tước.”

Lâm Phong vừa nghe, mắt liền mở to hơn:

- Mục Kỳ tìm ta có chuyện gì?

Căn cứ theo xếp hạng bốn sứ Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước của Niêm Can Xử thì Chu Tước là thứ tư, vậy nên người trẻ tuổi vừa nói bốn chữ “Thần điểu Chu Tước” thì Lâm Phong lập tức biết là ai muốn gặp ông.

- Lâm đại nhân, tiểu nhân không biết, đã có xe ngựa ở ngoài đang chờ sẵn.

Người trẻ tuổi cung kính đáp.

Mặc dù hiện tại người của Chu Nhị cũng đang tìm Lâm Phong, nhưng trong thành này năng lực của bọn họ thua xa Mục Kỳ, Mục Kỳ đã điều động Chu Tước Vệ nên nhanh chón tìm thấy Lâm Phong ở tửu quán nhỏ này.

Lâm Phong “ợ” lên một tiếng, có lẽ là do cô độc nên quả thực ông cũng muốn tâm sự với cấp dưới cũ là Mục Kỳ. Lâm Phong không nói thêm gì, đứng dậy rồi lảo đảo bước ra ngoài.

Tên tiểu nhị vừa thấy Lâm Phong không trả tiền lại muốn dời đi liền chạy theo, nhưng gã còn chưa mở miệng thì người thanh niên đã đặt hai lượng bạc ở trên bàn rồi lập tức bước theo Lâm Phong.

Một lượng bạc đã đủ mua hai giỏ đậu khô, thấy người trẻ tuổi hào phóng như vậy thì tên tiểu nhị như ngây ngốc đứng trong phòng, không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.

Trong phủ của Tứ hoàng tử Huyền Châu, Chu Thiên Giáng hai ngày nay lòng cũng nóng như lửa đốt, Chu Tứ bên Thanh Thành cũng truyền tin tức đến, nói là Bành Thành đại doanh đã phái binh mã đến Thanh Thành. Trước khi nhận được tin tức của Chu Thiên Giáng thì Chu Tứ đã lựa chọn lẩn tránh, để đám binh mã tiến vào trong núi.

Chu Tứ làm vậy là vì lo cho sự an toàn của Chu Thiên Giáng, mặc dù Chu Nhị đã xây dựng được hệ thống truyền tin nhưng ở thời đại này nó vẫn còn quá lạc hậu, Chu Tứ ở bên này hoàn toàn không biết được tình hình bên trong kinh thành, nếu lựa chọn động binh thì cậu ta sợ sẽ mang đến họa sát thân cho Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng biết Chu Tứ không đánh bừa thì trong lòng cũng tán thành với cách làm của cậu ta. Chu Thiên Giáng lập tức bảo Chu Nhị truyền tin cho Thục Thiên, tạm thời không động binh, đợi Chu Thiên Giáng xuôi nam an toàn sẽ tính kế lâu dài.

Hai ngày này Chu Thiên Giáng cũng đã chuẩn bị để rời thành, hắn cùng Thất công chúa không có bản lĩnh như Chu Nhất, Hạ Thanh, có thể ra vào thành bất cứ khi nào. Quách Thiên Tín đã bình an trở về phủ nhưng Chu Thiên Giáng vẫn không dám đến gặp, hắnn cảm thấy nhất định Thành Võ Hoàng đã có mai phục chờ sẵn, chẳng có ai muốn mình tự mắc câu.

Quách Thiên Tín đã bình an hồi phủ, Chu Thiên Giáng cũng không còn vướng bận. Theo như thăm dò của Chu Nhị thì hiện giờ cổng thành bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, nếu ẩn núp trong thương đội thì e là không an toàn, nhưng Chu Nhị phát hiện xe của phủ Thái tử Huyền Nhạc không bị kiểm tra. Vì vậy Huyền Châu chủ động đi thăm dò, đến chỗ Huyền Nhạc xin một thẻ lệnh bài ra vào thành.

Bình Luận (0)
Comment