Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 398 - Chương 288: Điều Kiện.

Chương 288: Điều kiện.

Lần này Chu Thiên Giáng cũng chẳng đếm xỉa gì nữa, Quách Thiên Tín mà chết một cái thì hắn cũng không thể ăn nói lại với Quách Dĩnh đang ở phía nam, liên tiếp mất đi hai thân nhân, e là Dĩnh Tử cũng không chịu được đả kích này.

Huyền Châu mất tự nhiên nuốt nước bọt một cái, cậu ta bị mấy lời của Chu Thiên Giáng nói cho sợ ngây người. Huyền Châu biết Chu Thiên Giáng tư mộ binh mã nhưng không ngờ còn liên hợp với đại quân Ô tộc, nếu bên Thiên Thanh muốn xâm phạm, lại thêm tên tiểu tử Thiên Giáng này quấy rối trong nước thì chỉ sợ Đại Phong triều sẽ lâm vào chiến hỏa khôn cùng.

Biết được tin này thì Huyền Châu cũng không dám chậm trễ, vội vàng bàn bạc cùng Chu Thiên Giáng rồi lập tức sai người chuẩn bị xe tiến cung.

Huyền Châu gấp đến mức trán đầy mồ hôi, An Viễn cách kinh thành một ngày đường, nếu ra roi thúc ngựa tập kích đại doanh Kinh Giao thì đừng nói là nuốt gọn một nửa, với bản lĩnh của Chu Thiên Giáng thì có thể diệt cả đại doanh cũng không chừng. Vừa nghĩ đến đây thì trong lòng Huyền Châu liền không lạnh mà run, bất kể thế nào thì cậu ta cũng là hoàng tử, trên đại cục thì vẫn nghiêng về phía hoàng thất.

Thành Võ Hoàng không ngờ muộn như vậy mà Huyền Châu còn muốn tiến cung gặp mình. Đối với nhi tử có chút “không được như ý” này thì trong lòng Thành Võ Hoàng quả thực cũng có chút áy náy.

- Châu Nhi, đã trễ thế này còn đến gặp phụ hoàng, có chuyện gì sao?

Thành Võ Hoàng quan tâm hỏi.

Huyền Châu cắn răng rồi quỳ xuống:

- Phụ hoàng, nhi thần cầu người tha cho Quách Thiên Tín tướng quân, Quách gia một nhà trung liệt, nếu như phụ hoàng trảm ông ấy thì thần tử Đại Phong sẽ nghĩ sao? Tướng sĩ trong quân sẽ nghĩ sao? Nếu phụ hoàng lo Thiên Tín tướng quân mưu phản thì nhi thần có thể lấy tính mạng ra đảm bảo.

Thành Võ Hoàng sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, ông ta luôn cảm thấy Huyền Châu từ khi khỏi bệnh dường như chuyện gì cũng mất hứng thú nhưng không ngờ trong lòng cậu ta vẫn quan tâm đến an nguy của Đại Phong.

- Ha ha, được. Châu Nhi, con có thể nghĩ được những điều này thì phụ hoàng rất mừng.

Huyền Châu vừa nghe đã biết có cơ hội, xem ra không cần nói ra bí mật của Chu Thiên Giáng cũng có thể cứu Quách tướng quân. Nếu quả đúng như vậy thì Huyền Châu cũng chuẩn bị lừa Chu Thiên Giáng một lần, nói là cậu ta đã dùng chính tính mạng của mình để đảm bảo cho Quách tướng quân. Cậu ta biết tính của Chu Thiên Giáng, Huyền Châu muốn mượn sự áy náy này của Chu Thiên Giáng để khiến hắn đảm bảo không chủ động dụng binh với Đại Phong triều.

- Phụ hoàng, nói vậy là người đồng ý rồi ạ?

Huyền Châu kích động ngẩng đầu lên.

- Ách…đồng ý cái gì?

- Tha cho Quách Thiên Tín tướng quân ạ.

- Cái gì mà tha với không tha? Ông ta đã đi rồi.

Thành Võ Hoàng cười nói.

- Hả?

Huyền Châu vừa nghe đến “đi rồi” còn tưởng phụ hoàng đã bí mật trảm Quách Thiên Tín, bị dọa đến mức hét lên một tiếng, trợn mắt một cái hôn mê bất tỉnh.

Nụ cười của Thành Võ Hoàng lập tức cứng lại, ngẩn ra một chút rồi vội xông đến.

- Mau…truyền thái y!

Cùng với tiếng hét to của Thành Võ Hoàng thì bọn lính gác và thái giám như bị giẫm phải đuôi, người đỡ người chạy ra bên ngoài.

Nhưng không đợi bọn thái giám chạy ra khỏi Càn cung thì Huyền Châu đã tỉnh lại. Thấy nhi tử không có việc gì thì Thành Võ Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta còn tưởng tiểu nhi tử này của mình thể cốt quá yếu, xem ra vẫn phải bồi bổ thêm rồi.

Huyền Châu nhìn cha mình, trong lòng thầm nhủ lần này thì lớn chuyện rồi. Quách Thiên Tín chết một cái, tiểu tử Chu Thiên Giáng kia không phát điên mới lạ, cho dù Chu Thiên Giáng không đích thân chỉ huy nhưng nếu hai vạn đại quân Ô tộc đột nhiên tập kích thì đại doanh Kinh Giao vẫn khó mà ngăn được sự chém giết của đại quân Ô tộc. Đại quân Ô tộc luôn được rèn luyện trong giao chiến còn đại doanh Kinh Giao toàn là nhân mã được chiêu mộ sau, ai nấy đều ăn không ngồi rồi, nhiều người căn bản còn chưa trải qua chém giết thật sự, nếu như quyết chiến với nhau thật thì không cần hỏi cũng có thể đoán ra kết quả.

- Phụ hoàng, người…người không nên giết Thiên Tín tướng quân. Hỏng rồi, lần này thì hỏng rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.

Huyền Châu than thở nói.

Thành Võ Hoàng kinh ngạc nhìn Huyền Châu, không hiểu nhi tử này của mình có phải bị thương ở đầu không, sao lại thốt lên một câu như vậy chứ?

- Châu Nhi, Thiên Tín tướng quân đã hồi phủ rồi? Sao con lại nói ra những lời này?

Thành Võ Hoàng nghi hoặc nhìn Huyền Châu.

- Hồi…hồi phủ rồi? Chẳng phải lúc nãy phụ hoàng nói là…đi rồi sao? Lẽ nào là…

Huyền Châu bừng tỉnh đại ngộ, giờ mới hiểu “đi rồi” mà phụ hoàng nói không phải là giết.

- Châu Nhi, xảy ra chuyện lớn gì?

Thành Võ Hoàng hơi cau mày, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Thành Võ Hoàng thân là cửu ngũ chí tôn, cho dù có là nhi tử của mình thì cũng không dám nói vớ vẩn trước mặt ông ta, lúc nãy Huyền Châu nói xảy ra đại sự thì Thành Võ Hoàng cũng muốn hỏi cho ra nhẽ.

- Ách…là…là lúc nãy nhi thần tưởng rằng Quách tướng quân bị trảm, lo quân tâm không ổn nên mới…mong phụ hoàng thứ tội.

Huyền Châu không có bản lĩnh khác nhưng bản lĩnh lừa người thì rất giỏi, biểu hiện chân thành của cậu ta lập tức lừa được Thành Võ Hoàng. Trước khi đến đây cậu ta đã bàn bạc xong với Chu Thiên Giáng, dùng hai vạn đại quân uy hiếp Thành Võ Hoàng thả Quách Thiên Tín một con đường sống, nếu Thành Võ Hoàng đồng ý thì Chu Thiên Giáng hứa sẽ rút hai vạn đại quân Ô tộc về Thiên Thanh. Nếu như Quách Thiên Tín đã không sao rồi thì Huyền Châu cũng không định nói ra chuyện này, cậu ta muốn chừa một đường lùi cho Chu Thiên Giáng và phụ hoàng, không đẩy mọi chuyện đến mức tuyệt tình.

Thành Võ Hoàng gật gật đầu:

- Châu Nhi, con và Huyền Nhạc có thể nghĩ cho giang sơn xã tắc Lý gia chúng ta, phụ hoàng thấy rất mừng. Sau khi được Tĩnh Vương con khuyên bảo thì phụ hoàng cũng nghĩ thông rồi, Quách gia cả nhà trung liệt, chắc hẳn sẽ không đối địch với trẫm. Châu Nhi, con thân thể yếu ớt, mau trở về nghỉ ngơi đi, chốc nữa ta sẽ bảo ngự y kê cho con mấy đơn thuốc bồi bổ cơ thể để sớm phục hồi nguyên khí.

- Nhi thần khấu tạ phụ hoàng, có lẽ sau khi bệnh xong vẫn chưa hồi phục hẳn. Vậy nhi thần xin cáo lui, phụ hoàng cũng bảo trọng.

Huyền Châu vội vàng từ biệt Thành Võ Hoàng.

Huyền Châu ra khỏi hoàng cung lập tức sai người mau chóng hồi phủ. Chuyện vui lớn như vậy, cậu ta phải mau chóng cho Chu Thiên Giáng biết. Xe ngựa đi được một nửa thì đột nhiên Huyền Châu bảo xe ngựa dừng lại.

Huyền Châu xuống xe, nhìn xung quanh một cái rồi đến một cái cây cạnh đường, cậu ta nhắm hai mắt lại, cắn răng rồi đập cái trán vào thân cây.

Mấy tên thị vệ vô cùng sợ hãi, lần lượt xông đến kéo lại, không biết tại sao điện hạ lại muốn tìm cái chết.

- Chủ tử, ngài không thể tìm cái chết được, đừng quên chủ mẫu đại nhân vẫn còn chờ ngài ở phủ nữa.

Một gã thị vệ quỳ xuống gào khóc kinh thiên động địa.

- Nói cái gì đấy? Ai tìm chết chứ? Đứng hết lên cho ta, trên trán bổn điện hạ có chảy máu không?

Huyền Châu chỉ vào cái trán hỏi.

Mấy tên thị vệ nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ không chảy máu nhưng lại có một cục u lớn.

- Chủ tử, may quá, không…không chảy máu ạ.

Huyền Châu vừa nghe thấy bảo không chảy máu thì đưa tay sờ sờ, đau đến mức nhe răng nhếch miệng nên cũng không dám đập lần nữa.

- Thôi vậy, cứ thế đi, hồi phủ!

Huyền Châu khoát tay một cái rồi mọi người mau chóng đỡ cậu ta lên xe ngựa. Cậu ta muốn diễn chiêu khổ nhục kế cho Chu Thiên Giáng xem để kiến Chu đại quan nhân áy náy.

Chu Thiên Giáng đứng ngồi không yên trong phủ Huyền Châu. Hắn không biết sau khi Huyền Châu nói ra thì Thành Võ Hoàng liệu có tức giận quá mà giết Quách Thiên Tín rồi phái binh thảo phạt An Viễn hay không nữa. Chu Thiên Giáng cũng biết đây là một nước cờ hiểm, bất kể Thành Võ Hoàng có đồng ý hay không thì hắn cũng mất tiên cơ, ít nhất thì hai vạn đại quân ẩn náu ở An Viễn đã bị lộ, một khi Thành Võ Hoàng đồng ý thì hắn phải thưc hiện lời hứa của mình, trả lại hai vạn đại quân cho Ô tộc. Chu Thiên Giáng cũng không phải muốn thanh cao kiêu ngạo làm người giữ chữ tín mà đơn giản hắn hiểu Quách Thiên Tín tuy không chết nhưng vẫn còn trong kinh thành, hắn không thể không giữ lời.

Chu Thiên Giáng không ngờ Huyền Châu lại trở về sớm như vậy, thấy trán Huyền Châu có một cục u lớn thì hắn giật mình kinh hãi. Chu Nhị nhanh nhẹn chạy ra đại sảnh, đứng thủ ở ngoài cửa. Tuy đây là phủ Hoàng tử nhưng chẳng ai dám đảm bảo trong đám thị vệ có mật thám của Niêm Can Xử hay không.

- Lão tứ, ngươi sao vậy?

Chu Thiên Giáng kinh ngạc hỏi.

- Làm sao hả? Còn không phải do chuyện của tiểu tử ngươi sao?

Huyền Châu vẻ mặt đau khổ ngồi xuống.

Hồng Tiểu Thanh đau lòng nhìn một chút rồi vội vàng lấy khăn lông nóng đến xoa xoa cho cậu ta. Thất công chúa cũng thương xót nhìn một cái rồi ra ngoài cùng Hồng Tiểu Thanh, thực ra hai người đều biết Huyền Châu và Chu Thiên Giáng có chuyện muốn nói với nhau, thân là nữ tử nên hai nàng vẫn tồn tại quan niệm truyền thống là phải tránh đi, không tham dự vào đại sự của nam nhân. Chu Thiên Giáng có chút kỳ quái, trong lòng thầm nói lẽ nào Huyền Châu bị Thành Võ Hoàng đánh cho một chưởng sao? Cho dù không đồng ý thì Thành Võ Hoàng cũng không nên đánh chứ nhỉ?

- Huyền Châu, cha ngươi có đồng ý không vậy?

Chu Thiên Giáng vội vã hỏi.

Huyền Châu thở dài một tiếng:

- Aizzz…

Cậu ta khẽ lắc lắc đầu.

Sắc mặt Chu Thiên Giáng tối sầm:

- Sao nào? Muốn ép lão tử phải huyết chiến với Đại Phong triều sao?

Bình Luận (0)
Comment