Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 397 - Chương 287: Khuyên Bảo.

Chương 287: Khuyên bảo.

Huyền Châu nhíu nhíu mày, thực ra y cũng đang suy nghĩ vấn đề này, tuy bản thân y là Tháu tử nhưng trong cơn tức giận thì phụ hoàng cũng vẫn có thể đổi y như thường, nhưng rõ ràng biết Chu Thiên Giáng trốn trong phủ của Huyền Châu mà không đi bắt thì trong lòng Huyền Nhạc cảm thấy vô cùng không cam tâm.

- Tứ thúc, theo ý của người thì cứ trơ mắt nhìn vậy sao? Nếu chẳng may Chu Thiên Giáng chạy mất thì chẳng phải lại tăng một mối họa cho Đại Phong sao?

Huyền Nhạc ngẩng đầu hỏi.

- Điện hạ, thực ra cũng không phải vậy. Chu Thiên Giáng sở dĩ đến tìm Huyền Châu ta chắc chắn là hắn muốn Huyền Châu giúp hắn chạy ra khỏi thành. Chúng ta không cần động thủ ở vương phủ của Huyền Châu, chỉ cần phái người theo dõi là được. Bất kể Huyền Châu dùng cách gì, chỉ cần ra khỏi kinh thành thì đã là thiên hạ của chúng ta rồi, bên người Chu Thiên Giáng đã chẳng còn mấy người, cho dù có Lâm Phong đi thì chắc chắn cũng sẽ chết dưới tay ba mươi trọng cung của chúng ta. Đến lúc đó chẳng cần giao người sống cho Hoàng thượng, người chết còn khiến Hoàng thượng an tâm hơn.

Đổng Tứ âm trầm nói.

Huyền Nhạc ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

- Tứ thúc, nếu Chu Thiên Giáng cứ ở trong phủ Huyền Châu, lẽ nào chúng ta cũng làm như vậy sao? Nhỡ không để ý tiểu tử đó chạy mất thì làm sao?

- Điện hạ nghĩ nhiều rồi, Chu Thiên Giáng nóng lòng như lửa đốt, hắn còn mong sớm ra khỏi kinh thành ấy chứ, chắc chắn sẽ không trốn lâu trong phủ Huyền Châu đâu. Mặt khác chúng ta cũng có thể tạo cơ hội cho hắn.

- Ồ, tạo thế nào đây?

Huyền Nhạc nhìn Đổng Tứ đầy hứng thú.

Đổng Tứ lặng lẽ rỉ mấy câu vào tai Huyền Nhạc, Huyền Nhạc nghe mà không ngừng gật đầu, kế dụ rắn khỏi hang lặng lẽ hình thành trong sự đắn đo của mọi người.

Chu Thiên Giáng và Thất công chúa Nguyệt Hân dưới sự bảo vệ của mấy người Chu Nhị, lặng lẽ rời khỏi cửa hàng gạo đến phủ đệ của Huyền Châu, tuy mấy người Chu Nhị vô cùng cẩn thận những vẫn không qua được mắt ám tử Tây Viên.

Từ lúc Chu Thiên Giáng vào phủ đệ của Huyền Châu thì lập tức xung quanh phủ lại có thêm nhiều “người buôn bán” hơn, bất kể cỗ kiệu hay xe ngựa nào từ phủ Huyền Châu ra đều có người bám theo, sợ bỏ sót mục tiêu theo dõi.

Việc Chu Thiên Giáng đến khiến trong lòng Huyền Châu vừa vui vẻ vừa lo lắng, vui vẻ vì tên Chu Thiên Giáng này đúng là có thần giúp, không ngờ vẫn có thể thoát khỏi hoàng cung trong tình hình có biết bao trọng binh trong và ngoài cung đang lùng sục, lo lắng là vì hiện giờ trong thành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Huyền Châu không biết nên đưa Chu Thiên Giáng ra ngoài bằng cách nào, phải biết rằng cổng thành đã sớm nhận được thánh lệnh của Thành Võ Hoàng, bất cứ ai ra vào cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt, kể cả người trong hoàng thất. Vốn đạo thánh lệnh này của Thành Võ Hoàng là nhằm vào Thất công chúa Nguyệt Hân, hiện giờ xem ra còn bao gồm cả Huyền Châu nữa, đương nhiên trong hoàng thất vẫn có một nơi mà xe ngựa có thể không bị kiểm tra, đó chính là xe ngựa của phủ Thái tử Huyền Nhạc.

Thân phận của Huyền Nhạc hiện giờ đã là bán hoàng (một nửa là Hoàng thượng), địa vị còn cao hơn cả Tĩnh Vương nên xe ngựa của Thái tử phủ có thể được hưởng đãi ngộ đặc biệt.

Huyền Châu bày tiệc rượu trong sảnh ở hậu viện, nhìn Chu Thiên Giáng và Thất công chúa, thở dài lắc lắc đầu.

- Tiểu Thất, lần này tỷ gặp rắc rối lớn rồi, e là phụ hoàng sẽ trừng phạt tỷ rất nặng. Theo ta thấy thì tạm thời tỷ cứ ở trong phủ của ta, chờ một thời gian nữa phụ hoàng bớt giận thì ta sẽ bảo Tĩnh Vương thúc xin giúp tỷ.

Huyền Châu hảo tâm nói.

Thất công chúa cắn môi không nói gì, vẻ mặt như muốn khóc nhưng Chu Thiên Giáng lại cười nói:

- Lão tứ, ai nói Tiểu Thất muốn hồi cung, bọn ta đã bàn bạc xong rồi, chúng ta sẽ cùng xuôi nam tiêu dao giang hồ.

Huyền Châu và Hồng Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng, căn bản không dám tin. Thất công chúa là thân phận gì chứ? Sao có thể theo ngươi chạy lung tung được? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì thanh danh của Thất công chúa cũng bị hủy luôn.

- Thiên Giáng, việc này ngươi đừng có nói vớ vẩn, nó chẳng những liên quan đến thanh danh của Tiểu Thất mà còn liên quan đến thể diện của hoàng thất.

Huyền Châu không khỏi trừng mắt với Chu Thiên Giáng một cái, trách hắn nói chuyện không phân nặng nhẹ, nói ngay trước mặt Tiểu Thất như vậy không sợ người ta xấu hổ à?

- Ta không nói lung tung, đúng rồi, rốt cuộc ngươi gọi Tiểu Thất là tỷ tỷ hay muội muội vậy?

Đột nhiên Chu Thiên Giáng hỏi.

Huyền Châu ngẩn ra:

- Cái này…cái này thì có liên quan quái gì đến ngươi hả?

- Vớ vẩn, nếu như ngươi gọi là tỷ tỷ thì sau này phải gọi lão tử là tỷ phu, tiểu tử ngươi đừng có mà lừa ta, ta nhớ ngươi gọi Tiểu Thất là Thất tỷ.

Chu Thiên Giáng chỉ Huyền Châu cười nói.

Huyền Châu vừa nghe vậy thiếu chút nữa trượt chân ngã từ trên ghế xuống. Khốn kiếp chuyện này đùa quá trớn rồi, nếu truyền ra ngoài thì sau này Tiểu Thất sống kiểu gì đây?

- Ngươi…ngươi…tiểu tử ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn. Tiểu Thất, tiểu tử này hay như vậy đấy, tỷ đừng để ý.

Huyền Châu vội an ủi Thất công chúa.

- Sao thế? Không cho sao? Vậy ta lấy luôn xem ai làm gì được ta nào? Nếu ngươi còn không tin thì hai ta bàn chuyện này luôn đi.

Chu đại quan nhân bày ra vẻ vô lại.

Thất công chúa mặt đỏ như quả táo chín, lén giẫm một phát lên chân hắn ở dưới gầm bàn nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Chu Nhị cười ha ha mấy tiếng, từ trong cửa hàng gạo cậu ta đã nhìn ra hai người này có mờ ám, không ngờ Chu đại quan nhân dám làm thật.

Hồng Tiểu Thanh giật mình nhìn Chu Thiên Giáng và Thất công chúa, thấy Thất công chúa không phản bác thì Hồng Tiểu Thanh lập tức vui vẻ nói:

- Ca, chúc mừng huynh nhé, Thất công chúa, sau này muội phải gọi là tỷ là tẩu tử rồi.

- Tiểu Thanh…đừng…đừng có nghe Thiên Giáng nói lung tung, ta…ta còn chưa đồng ý.

Thất công chúa ngượng ngùng hận không thể nhỏ máu.

Huyền Châu nhăn mặt, trong lòng thầm nhủ có thể đồng ý loạn sao? Chu Thiên Giáng đã lấy Ngọc Nhi thì sao có thể lại lấy tỷ chứ? Huyền Châu hung hăng chỉ chỉ vào Chu Thiên Giáng, thật không biết nên mắng chửi hắn thế nào nữa.

- Ta nói này tiểu tử nhà ngươi, ngươi không gây đủ sức ép cho hoàng thất thì chưa xong hả? Nếu ta là phụ hoàng ta cũng sẽ không tha cho tiểu tử nhà ngươi đâu.

Huyền Châu nói xong thì nhìn nhìn Thất công chúa nhưng lại phát hiện ra vẻ mặt hạnh phúc của Thất công chúa. Lần này thì Huyền Châu hoàn toàn hiểu ra, hóa ra là Thất công chúa cứu Chu Thiên Giáng xuất cung, tự dâng mình tới cửa.

- Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi!

Chu Thiên Giáng nghiêm túc:

- Lão tứ, ngươi giúp ta nghe ngóng một chút xem nhạc phụ Quách Thiên Tín của ta lúc nào thì bị trảm. Nhớ là phải hỏi được thời gian cụ thể, đến lúc đó ngươi phải giúp ta truyền lời nhắn đến cha ngươi, đó chính là một trận giết chóc vô tình.

- Huyền Châu, mẫu hậu ta thế nào rồi?

Thất công chúa cũng vội hỏi một câu.

Vừa nhắc đến việc này thì trên mặt Huyền Châu lập tức xuất hiện vẻ u ám:

- Tiểu Thất, Dung nương nương còn ở trong cung, xem ra phụ hoàng cũng không xử phạt mà chỉ cấm túc thôi.

Huyền Châu nói tình hình của Dung Hoàng hậu cho Thất công chúa biết trước, mẫu nữ tình thâm, Huyền Châu vừa nói vậy thì trái tim của Thất công chúa cũng coi như được an ủi một chút. Cấm túc là hình thức xử phạt nhẹ nhất đối ở hậu cung, nàng rất sợ phụ hoàng nhất thời tức giận sẽ biếm mẫu hậu vào lãnh cung. Phải biết rằng quý nhân vào lãnh cung thì chẳng khác gì bị tước đoạt hết đặc quyền, chỉ bị lũ cung nữ và thái giám kia bắt nạt thôi cũng chưa chắc đã sống được.

Ánh mắt Huyền Châu nhìn về phía Chu Thiên Giáng, thở dài nói:

- Thiên Giáng, chuyện của Quách tướng quân e là vô phương cứu rồi. Hẳn ngươi cũng biết uy tín của lão tướng quân trong quân, chỉ dựa vào điều này thì e là phụ hoàng cũng sẽ không để cho ông còn sống trên đời. Đừng nói là phụ hoàng, nếu đổi lại là Huyền Nhạc hay ta thì cũng xử trí như vậy thôi, nhưng ngươi yên tâm, ta nghe nói Quách tướng quân đã được Tĩnh Vương thúc đưa đến đại lao Tông Nhân phủ, có Tĩnh Vương thúc chiếu cố thì ít nhất thời gian này Quách tướng quân sẽ không phải chịu tội gì đâu.

Sắc mặt Chu Thiên Giáng cũng lạnh xuống:

- Lão tứ, ta biết phụ hoàng ngươi sẽ không tha cho nhạc phụ của ta, vậy nên ta phải nhờ ngươi giúp, thay ta truyền lời.

- Thiên Giáng, trong chuyện này thì quả thực là ta cũng lực bất tòng tâm, đừng nói là ta, e là cả ta cùng Tĩnh Vương thúc cùng ngăn cản cũng không thay đổi được quyết định của phụ hoàng đâu.

Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:

- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không bảo ngươi đi khuyên can mà bảo ngươi chuyển lời giúp ta.

- Chuyển lời?

Huyền Châu nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng nhìn thoáng qua bên ngoài, Chu Nhị lập tức đứng dậy đến cửa cảnh giới.

Thấy Chu Nhị bước ra ngoài thì Chu Thiên Giáng mới lên tiếng:

- Huyền Châu, ở đây cũng không còn người ngoài, có mấy lời ta cũng không giấu diếm ngươi nữa. Đại doanh Kinh Giao đã phái năm ngàn tinh binh đến An Viễn, muốn tiếp quản sản nghiệp của ta ở đó nhưng lão tử đã sớm bố trí hai vạn đại quân Ô tộc ở thành An Viễn, chỉ cần ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn năm ngàn nhân mã đó, vậy nên ta muốn ngươi chuyển lời giúp ta, lấy năm ngàn tinh binh Đại Phong và Đại Phong triều đổi lấy bình an của Quách Thiên Tín nhạc phụ ta.

- Cái gì? Hai vạn đại quân Ô tộc?

Huyền Châu vừa nghe vậy thì lập tức khiếp sợ đứng phắt dậy.

- Ngươi kích động cái quái gì hả? Binh mã lão tử còn nhiều lắm, nếu làm thật thì cha ngươi chưa chắc đã nuốt nổi ta đâu. Nói với Hoàng thượng là chỉ cần đảm bảo an toàn cho nhạc phụ của ta thì Chu Thiên Giáng ta cũng đồng ý với ông ta, cho dù có truy sát ta ngàn dặm ta cũng tuyệt đối không sử dụng binh mã An Viễn, nếu không cho dù không hạ được kinh thành thì lão tử cũng phải tập kích xử lý một nửa đại doanh Kinh Giao. Điều này Chu Thiên Giáng ta chắc chắn có thể làm được.

Bình Luận (0)
Comment