Quách Thiên Tín buồn khổ lắc đầu, những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến đầu óc ông rất hỗn loạn, thậm chí Quách Thiên Tín còn không biết sau này nên làm thế nào nữa. Điều càng khiến ông khó xử hơn là không biết nên giải thích thế nào trước mặt Tĩnh Vương. Quách Thiên Tín dứt khoát mặc kệ Tĩnh Vương, chỉ mong Thành Võ Hoàng có thể sớm tỉnh lại.
Lại thời gian một nén nhang nữa trôi qua, bọn thị vệ cùng thái giám bên ngoài vẫn đang chờ đợi trong trời đông lạnh giá. Hôm nay thái giám tổng quản Ngụy Chính Hải không đi cùng nên cũng không ai dám tự tiện vào hỏi.
Trên đại sảnh Tông Nhân phủ, Thành Võ Hoàng xoa cục u sau ót, cảm giác sắp phát điên lên được. Được lắm, thê tử nữ nhi của mình giúp người ngoài trốn thoát không nói làm gì, đến đệ đệ ruột thịt cũng đánh lén mình. Đây con mẹ nó là cái nhà gì vậy? Còn để người ta sống nữa hay không đây?
- Lý Tĩnh ơi là Lý Tĩnh…đệ…đệ cút ra đây cho ta.
Thành Võ Hoàng chỉ Tĩnh Vương tức giận lớn tiếng nói.
Tĩnh Vương trốn bên cửa, trong lòng ôm cây Đả Vương Tiên như ôm gậy tang. Thành Võ Hoàng dùng đầu ngón chân cũng đoán ra là ông ta làm, trong hoàng cung người dám ăn gan báo làm vậy trừ Tĩnh Vương ra thì Thành Võ Hoàng cũng không nghĩ ra được người thứ hai.
- Hoàng…hoàng huynh, huynh cứ nói đi, thần đệ có thể nghe thấy được.
Trong lòng Tĩnh Vương thầm nhủ Quách Thiên Tín nhà ngươi có chết cũng đáng, lão tử vì cứu ngươi dám xông đại họa mà ngươi thì hay lắm, đứng bên cạnh làm người tốt. Tĩnh Vương tính cũng hay thật, Thành Võ Hoàng quả thực muốn nổ đom đóm. Ông ta chạy vào từ đường tổ tông, theo tộc quy, bất cứ tộc nhân nào vào từ đường đều không được huynh đệ tương tàn.
- Ngươi đồ khốn kia rốt cuộc muốn làm gì hả? Ta có còn là ca ca ruột thịt của ngươi không hả?
Thành Võ Hoàng quả thực rất muốn vơ cái lư hương bên cạnh phi qua.
- Hoàng huynh, huynh xem huynh nói kìa, lẽ nào còn có người giả mạo huynh sao?
- Tức chết mất, người đâu! Người đâu!
Thành Võ Hoàng tức giận gào lên với bên ngoài.
- Đừng…đừng! Được! Chẳng phải huynh gọi người sao, huynh đệ chúng ta nói lý trước đã.
Tĩnh Vương còn tưởng Thành Võ Hoàng gọi người đến bắt Quách Thiên Tín liền gân cổ lên chuẩn bị tranh cãi một trận với ca ca ruột thịt này.
Tĩnh Vương bước lên trước mấy bước, lớn tiếng nói:
- Hoàng huynh, thần đệ hỏi người, Quách gia mấy đời đều lấy máu giết địch cho Đại Phong ta, bọn họ có phải là trung thần hay không?
Tĩnh Vương cũng chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, đã đến nước này thì rõ ràng là ông ta đã đứng về phía Quách Thiên Tín.
Quách Thiên Tín đứng sờ sờ một bên cũng không lên tiếng, Thành Võ Hoàng nhìn một cái, gật gật đầu:
- Nhất môn trung liệt!
- Được! Nếu hoàng huynh đã nói vậy thì tại sao còn muốn chém giết trung thần. Thần đệ biết hành động vừa rồi là không tốt nhưng nếu hoàng huynh muốn giết Quách Thiên Tín thì trước tiên phải hỏi Đả Vương Tiên của thần đệ xem nó có đồng ý không đã. Nếu hoàng huynh dám cậy mạnh thì thần đệ cũng dám đến từ đường tổ tông gõ trống vang trời.
Tĩnh Vương quất Đả Vương Tiên xuống đất một phát, chính nghĩa hiên ngang nói.
Theo quy củ của tổ tông, Hoàng thất lệnh tông có quyền gõ trống vang trời, triệu tập tôn tộc hoàng thất áp chế Hoàng đế đương triều, nói như bây giờ thì chính là buộc tội Thành Võ Hoàng.
Thành Võ Hoàng thở dốc mấy tiếng:
- Ai nói với ngươi rằng ta muốn giết hắn.
Tĩnh Vương ưỡn ngực lên, đang chuẩn bị hứng chịu trận mắng mỏ của Thành Võ Hoàng, nghe thấy vậy thì không khỏi sửng sốt.
- Huynh…huynh không giết hắn thì gọi người làm gì?
Thành Võ Hoàng tức giận vỗ tay vịn “bốp” một cái:
- Lẽ nào trẫm gọi người là muốn giết người à? Lý Tĩnh ơi là Lý Tĩnh, thảo nào chúng thần đều nói ngươi là hồ đồ vương, ta thấy ngươi đúng là đồ khốn kiếp.
Lần này thì Tĩnh Vương cũng hồ đồ thật rồi:
- Không phải, chúng ta đừng nói cái này vội. Hoàng huynh không giết người thì trong đại lao gọi người làm gì vậy?
Thành Võ Hoàng tức đến phát điên lên được, vừa nãy ông ta gọi người là muốn bảo bọn thái giám đưa Quách Thiên Tín đi tắm rửa tay y phục, khôi phục lại tự do. Nếu Quách Thiên Tín cũng là huyết mạch hoàng thất, Thành Võ Hoàng suy trước tính sau cũng không thể xuống tay tàn nhẫn được. Hơn nữa, Quách Thiên Tín cũng đã đồng ý với Thành Võ Hoàng là sẽ an phận an hưởng tuổi già ở kinh thành. Quách Thiên Tín làm vậy rất có lợi trong việc làm yên lòng quân.
Thành Võ Hoàng nhìn hai huynh đệ trong đại sảnh, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, gọi lên trên xà nhà:
- Mười hai vệ nghe lệnh!
Thành Võ Hoàng vừa dứt lời thì mười hai bóng người chợt lóe lên hạ xuống. Mười hai thị vệ thiếp thân của Thành Võ Hoàng đều âm thầm đi theo, chỉ cần không có nguy hiểm đe dọa đến sự an toàn của Thành Võ Hoàng thì bọn họ rất ít khi hiện thân, vừa rồi khi Thành Võ Hoàng ở trong đại lao thì mười hai thị vệ quả thực cũng không vào cùng mà chỉ ẩn trong sân ở các vị trí khác nhau để cảnh giới nhưng khi Quách Thiên Tín ôm Thành Võ Hoàng ra thì bọn họ đã ở trên xà nhà của đại sảnh. Nếu như Quách Thiên Tín có hành động gì bất lợi là những người này có thể giết Quách Thiên Tín cứu Thành Võ Hoàng bất cứ lúc nào.
Mười hai thị vệ xuất hiện khiến Tĩnh Vương cũng giật mình, trong lòng thầm nhủ Niêm Can Xử Thanh Long Vệ sao ai cũng như ma quỷ, chỗ nào cũng ẩn được.
- Đi ra ngoài cảnh giới, trong vòng mười trượng không cho ai lại gần.
Thành Võ Hoàng nghiêm túc hạ thánh chỉ.
Mười hai Thanh Long Vệ cùng đáp lời rồi xoay người rút khỏi đại sảnh Tông Nhân phủ. Tĩnh Vương ngẩng đầu nhìn xà nhà, thầm nhủ ngày mai lão tử sẽ phong kín toàn bộ cửa sổ ở mái nhà xem các ngươi vào kiểu gì.
Mười hai thị vệ vừa đi thì Thành Võ Hoàng xoa xoa cái gáy đứng dậy:
- Lý Tĩnh, đệ đọc cái này trước đi.
Thành Võ Hoàng nói xong thì lấy bức thư vừa nãy trong lòng ra.
- Hoàng thượng, cái này…
Quách Thiên Tín cả kinh, vừa nãy hai người cũng đã nói với nhau rồi, vĩnh viễn không công bố bí mật này, sao chớp mắt một cái lại đưa cho Tĩnh Vương đọc vậy?
Thành Võ Hoàng lấy tay ra dấu:
- Thiên Tín, việc này quả thực rất trọng đại, người trong thiên hạ có thể không được biết nhưng Tĩnh Vương…có thể biết.
Quách Thiên Tín còn muốn nói gì nữa nhưng ấp úng mấy cái, chỉ đành lặng lẽ gật gật đầu. Bọn họ đều là huyết mạch tương liên, Quách Thiên Tín biết cho dù Tĩnh Vương đọc được bí mật này thì cũng sẽ không truyền ra ngoài.
Tĩnh Vương nghi hoặc mà cẩn thận nhận bức thư, ông ta sợ Thành Võ Hoàng nhân cơ hội này đá cho một phát nên lùi lại mấy bước mới cẩn thận mở bức thư bên trong ra.
- A…
Tĩnh Vương như bị người ta giẫm phải đuôi, đột nhiên há mồm ra, không khéo quai hàm lại được.
- Lý Tĩnh, bây giờ đệ còn cho rằng hoàng huynh muốn giết người sao?
Thành Võ Hoàng trầm giọng nói.
Tĩnh Vương lấy tay nâng cằm lên, lúc nãy kinh ngạc há hốc mồm, suýt nữa thì lệch cằm.
- Điều này…sao…hay quá…ta đã nói là tại sao từ nhỏ Thiên Tín lại cùng chơi với chúng ta, hóa ra…haizzz… sớm biết vậy ta đã không căng thẳng như vậy rồi.
Tĩnh Vương kích động đến mức không biết nói cái gì, phụ hoàng để lại bao nhiêu giống ở bên ngoài ông ta cũng không quan tâm, nếu như Quách Thiên Tín là huyết mạch hoàng thất thì cũng không chết được rồi.
Ba huynh đệ nói chuyện bí mật thân thế trong đại sảnh nhưng bọn thị vệ, thái giám bên ngoài Tông Nhân phủ thì xui xẻo lớn, gió lạnh đến thấu xương, ai nấy đều lạnh đến mức mũi đỏ bừng.
Trong phủ đệ của Thái tử Huyền Nhạc, một đám binh dũng và võ sĩ Tây Viên đều đang chuẩn bị đợi lệnh, chỉ chờ Thái tử Huyền Nhạc điện hạ hạ hiệu lệnh một tiếng là phát binh bao vây phủ đệ của Tứ hoàng tử Huyền Châu.
Huyền Nhạc ngồi ngay ngắn trong thư phòng, mấy người Đổng Tứ, Phùng Tứ của Tây Viên an vị trong phòng, đang tranh luận về hành động lần này.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Huyền Nhạc là người không ưa náo nhiệt, chỉ có trong sự yên tĩnh y mới cảm thấy đầu óc của mình được rõ ràng.
Đổng Tứ đảo tròng mắt, lão vẫn có thái độ phản đối hành động lần này của Huyền Nhạc. Tuy Đổng Tứ cũng rất muốn chính tay đâm chết Chu Thiên Giáng để báo thù cho các huynh đệ đã chết nhưng lão cảm thấy nếu bắt người trong phủ đệ của Huyền Châu thì không ổn lắm.
Đổng Tứ ấp úng nửa ngày, cuối cùng không kìm được nói:
- Điện hạ, ta vẫn cảm thấy việc này không được ổn.
Trong số những người của Tây Viên cũng chỉ có Đổng Tứ gọi y là điện hạ.
Huyền Nhạc hơi ngẩng đầu:
- Tứ thúc, sao người vẫn kiên trì vậy?
- Điện hạ, ngài có từng nghĩ đến nếu như chúng ta dẫn người đi khám xét bắt người thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với phủ Huyền Châu. Ngài đừng quên rằng Huyền Châu đã được phong vương, không có lệnh bài của Tông Nhân phủ thì không thể tự tiện xông vào phủ đệ của hoàng thất.
- Tứ thúc, người nghĩ nhiều rồi, chỉ cần bắt được Chu Thiên Giáng thì sợ là cái danh vương gia này cũng mất thôi. Cho dù không có tông lệnh thì cũng có sao chứ?
Đổng Tứ lắc lắc đầu:
- Điện hạ, cái này thì chưa chắc. Từ việc Huyền Châu mắc bệnh có thể nhìn ra được Hoàng thượng vẫn vô cùng yêu thương hắn, đến tầm tuổi như ta thì càng có thể cảm nhận được trái tim bảo vệ nhi tử của Hoàng thượng. Huyền Châu vì để tránh huynh đệ tương tàn mà từ bỏ việc tranh đoạt ngôi vị Thái tử, trong lòng Hoàng thượng hẳn cảm thấy rất có lỗi với hắn. Điện hạ vừa tiếp nhận ngôi vị Thái tử được vài ngày đã làm vậy với Huyền Châu thì chỉ càng khiến Hoàng thượng thấy phản cảm hơn mà thôi. Hơn nữa phủ đệ của Huyền Châu lớn như vậy, cho dù Chu Thiên Giáng trốn ở đó thì chúng ta cũng không đảm bảo có thể tìm ra hắn, cũng không thể lật tung cả phủ tiểu vương gia lên được. Một khi chúng ta không bắt được người thì điện hạ có nghĩ đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng không?