Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 395 - Chương 285: Nghĩa Cử Của Tĩnh Vương (2).

Chương 285: Nghĩa cử của Tĩnh Vương (2).

Thành Võ Hoàng nhìn khuôn mặt tang thương của Quách Thiên Tín, lúc này trong lòng ông ta vô cùng mâu thuẫn, không biết nên giết hay nên tha. Thành Võ Hoàng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định nói bí mật giữa bọn họ cho Quách Thiên Tín biết để đổi lấy sự ổn định trong quân.

- Thiên Tín, hôm nay trẫm đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi biết nhưng trước khi nói cho ngươi biết thì trẫm hy vọng ngươi nói thật ngươi có lòng dấy binh làm phản hay không? Bất kể ngươi có suy nghĩ gì, trẫm chỉ mong ngươi có thể trả lời thành thật.

Thành Võ Hoàng nhìn Quách Thiên Tín không chớp mắt, ông ta muốn một câu nói thật lòng.

Khuôn mặt Quách Thiên Tín hơi tức giận:

- Hoàng thượng, ngài có thể giết thần nhưng không được làm nhục sự trung thành của Quách gia. Từ khi Thái tổ Hoàng đế lên ngôi thì Quách gia đã có không biết bao nhiêu binh sĩ chết trận chiến trường, thần cùng gia phụ hai đời triều thần trấn thủ Nam Cương. Nếu muốn làm phản thì thần căn bản đã không giao binh quyền ra. Không phải thần mạnh miệng nhưng nhóm binh lính của đại doanh Trấn Nam chỉ nghe theo quân lệnh của thần, lần này do chuyện của tiểu nữ tế làm liên lụy đến Quách gia, thần cũng không còn gì để nói, chỉ cầu Hoàng thượng để lại từ đường tổ tông của Quách gia để đời sau biết Quách gia còn những thần tử trung liệt này.

Quách Thiên Tín sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt trừng lên như muốn gây gổ.

Thành Võ Hoàng lộ vẻ cảm động khẽ gật đầu:

- Thiên Tín, trẫm tin lời ngươi nói, nhưng trẫm hỏi ngươi, nếu Thiên Giáng mưu phản thì ngươi còn trung thành với trẫm không?

Quách Thiên Tín cười khổ một cái:

- Hoàng thượng, thần cũng biết đứa nhỏ Thiên Giáng này ý chí khá cao, tuy hắn không mưu phản nhưng sớm muộn cũng có ngày sẽ đắc tội hoàng quyền, vậy nên thần mới muốn thông qua việc từ bỏ binh quyền, sống một cuộc sống an nhàn tự tại.

Ý của Quách Thiên Tín rất rõ ràng, ông không muốn giúp bên nào cả, ông sẽ tránh thật xa, mấy người muốn làm gì thì làm.

Thành Võ Hoàng vừa nghe vậy, bỗng nhiên cười ha hả mấy tiếng:

- Thiên Tín à, nếu trẫm đứng trên lập trường của ngươi thì có lẽ cũng làm như vậy. Được lắm, trẫm rất hài lòng.

Thành Võ Hoàng nói xong thì đứng dậy, móc mấy bức thư ra:

- Thiên Tín, ngươi đọc mấy cái này đã, sau khi đọc xong ta tin ngươi sẽ hiểu mục đích hôm nay trẫm đến.

Quách Thiên Tín nghi hoặc cầm mấy bức thư, không rõ Thành Võ Hoàng lại giở trò gì nữa. Sau khi đọc xong mấy bức thư thì vẻ mặt Quách Thiên Tín lập tức trở nên khiếp sợ, ông không thể tin đây lại là sự thật nhưng trên thư quả thực có viết tục danh của mẫu thân và ngày sinh tháng đẻ của mình. Phải biết rằng ngày sinh tháng đẻ trong thời đại này được giữ bí mật rất kín, nghe nói có một loại vu thuật giang hồ có thể lợi dụng ngày sinh tháng đẻ để cướp tính mạng con người nên người ngoài có thể biết sinh ngày nào tháng nào nhưng tuyệt đối không biết cụ thể là canh giờ nào.

Quách Thiên Tín run rẩy đứng lên:

- Đây…đây không phải là sự thật, tuyệt đối không phải là sự thật.

Sắc mặt Thành Võ Hoàng trở nên vô cùng nghiêm túc:

- Thiên Tín, trẫm cũng không tin nhưng nó đúng là sự thực. Những bức thư do Tiên hoàng tự tay viết này là do Lâm Phong chuyển cho trẫm, mà ông ta lại đích thân lấy từ chỗ mẫu thân ngươi. Thiên Tín, chữ viết của Tiên hoàng trẫm tuyệt đối không nhìn nhầm, ngươi hẳn là…

Sắc mặt Quách Thiên Tín trở nên trắng bệch, ông sống đến từng này tuổi nhưng lại không phải là cốt nhục của Quách gia. Ông không dám tin đây là sự thật, phải biết rằng điều này có dính dáng đến Quách gia và sự trong sạch của mẫu thân nhưng trong đó có một bức thư là chữ viết Quách lão phu nhân để lại, Quách Thiên Tín không thể tìm ra lý do để phản bác lại, nhất thời đầu óc trống rỗng.

Tĩnh Vương ở trong đại điện của Tông Nhân phủ, thỉnh thoảng lại nhìn lư hương bên cạnh. Thời gian đã trôi qua hai nén nhang rồi mà trong đại lao Tông Nhân phủ vẫn chưa có ý chỉ gì được truyền ra nhưng càng như vậy thì Tĩnh Vương càng cảm thấy bất an.

Tĩnh Vương suy nghĩ rất nhiều, ông không chỉ nghĩ đến mối giao tình nhiều năm với Quách Thiên Tín mà còn nghĩ đến việc Quách Thiên Tín mà chết đi thì liệu có ép Chu Thiên Giáng và Đại Phong triều sống chết với nhau hay không. Nếu như ông tự ý thả Quách Thiên Tín thì Tĩnh Vương cảm thấy có lẽ Quách Thiên Tín sẽ ẩn cư rồi sống một cuộc sống yên ổn cùng vợ con. Suy trước tính sau, cuối cùng Tĩnh Vương quyết định vương đệ là mình sẽ đại nghịch bất đạo một lần.

Tĩnh Vương quấn một lớp vải thô thật dày lên Đả Vương Tiên, chếnh choáng bước đến trước cửa đại lao. Cả đại lao Tông Nhân phủ chỉ có mỗi tội thần Quách Thiên Tín nên Thành Võ Hoàng ở bên trong còn quan sai và các thị vệ đều đứng ngoài chờ.

Tĩnh Vương mắt say lờ đờ nhìn một chút rồi khoát khoát tay:

- Tất cả đều rút khỏi Tông Nhân phủ cho bổn vương, không có lệnh của bổn vương thì không ai được vào.

Nhóm quan sai Tông Nhân phủ đều rất nghe lời nhưng thị vệ của Thành Võ Hoàng thì vẫn bất động. Tĩnh Vương trừng mắt:

- Không nghe thấy lời bổn vương nói sao? Cút hết cho ta!

Bọn thị vệ vừa nghe vậy thì tên dẫn đầu vội nói:

- Vương gia thiên tuế, bọn ta là người bảo vệ an toàn cho bệ hạ, không thể tự tiện rời đi được ạ.

- Ở Tông Nhân phủ còn gì không an toàn hả? Ra ngoài! Ra ngoài hết cho ta!

Tĩnh Vương trở nên cứng đầu, giơ cây Đả Vương Tiên đã bọc vải thô lên đuổi hết ra ngoài.

Bọn thị vệ vừa đi thì Tĩnh Vương lau lau mồ hôi lạnh, cẩn thận đứng đợi ở cửa nhà lao, nếu không hạ lệnh giết người thì thôi nhưng một khi Thành Võ Hoàng truyền gọi người vào thì chắc chắn là đã động sát tâm rồi.

Bắp chân Tĩnh Vương hơi run, phỏng chừng từ khi Đại Phong triều khai quốc đến nay ông là vương gia đầu tiên dám đánh ngất Hoàng thượng rồi.

- Ngọc Nhi, phụ thân làm vậy cũng là vì con. Nếu tên khốn Thiên Giáng kia không đặt cho đứa bé đầu tiên họ Lý thì lão tử không tha cho hắn.

Tĩnh Vương miệng lẩm bẩm, hai tay nắm chặt Đả Vương Tiên.

- Người đâu!

Trong đại lao cuối cùng cũng truyền đến giọng nói uy nghiêm của Thành Võ Hoàng.

Tĩnh Vương cả người run lên, trong lòng thầm nhủ hỏng rồi, nếu hoàng huynh không đi ra mà lại gọi người vào thì không cần hỏi cũng biết là truyền người vào để lôi Quách Thiên Tín đi chém.

Trong đại lao, Quách Thiên Tín ngẩn ngơ ngồi ở mép giường, trên mặt giàn giụa nước mắt còn Thành Võ Hoàng đưa lưng về phía cửa đại lao, chắp hai tay sau lưng cao cao tại thượng nhìn Quách Thiên Tín.

Tĩnh Vương vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Quách Thiên Tín thì trong lòng thở dài một tiếng, xem ra tướng quân dù có uy mãnh đến đâu nhưng trước khi chết cũng lộ ra sự yếu đuối.

- Hoàng huynh, đệ xin lỗi!

Tĩnh Vương cắn răng một cái rồi vung mạnh Đả Vương Tiên về gáy Thành Võ Hoàng.

Quách Thiên Tín đối mặt với Tĩnh Vương nên nhìn thấy rõ ràng, ông quên cả kêu lên, kinh hãi há to miệng đủ để nhét hai củ khoai tây vào.

Thành Võ Hoàng xui xẻo bình thường ho khan một tiếng cũng khiến thiên hạ chấn động ba phần, nào ngờ còn bị đánh lén ngay trong hoàng cung của mình.

- Nhìn cái gì mà nhìn, mau theo ta.

Tĩnh Vương thấy Quách Thiên Tín còn ngẩn người ra thì vội kêu lên một câu.

- Ngươi…ngươi làm gì vậy?

Quách Thiên Tín chấn kinh nửa ngày mới nói ra được một câu.

- Nói cái gì vậy? Chẳng phải bổn vương vì ngươi cả sao? Mau theo ta!

Tĩnh Vương vội vàng nhìn ra bên ngoài.

Quách Thiên Tín vô cùng chấn động, trong lòng cũng tràn đầy cảm kích. Tĩnh Vương có thể mạo hiểm như vậy để cứu ông cũng không uổng mối giao tình của hai người, hơn nữa hiện giờ lại còn thêm mối quan hệ huyết mạch nữa.

- Tĩnh Vương, Thiên Tín cảm tạ.

Quách Thiên Tín nói xong thì cao giọng gào lên với bên ngoài:

- Người đâu!

Tiếng gào này suýt nữa dọa cho Tĩnh Vương ngã bổ nhào:

- Ngươi điên à? Gào cái gì mà gào? Yên tâm đi, ta đã cho mọi người lui hết rồi, đợi lát nữa ngươi nấp trong kiệu của bổn vương rồi xuất cung.

Tĩnh Vương như một tên trộm, vừa nói vừa không ngừng nhìn ra bên ngoài.

Quách Thiên Tín thấy vậy thì trong lòng thầm nhủ chuyện quái gì thế này? Người nằm trên mặt đất không chỉ là Hoàng đế của Đại Phong mà còn là đại ca cùng cha khác mẹ với ông, nếu bên ngoài đã không có ai thì Quách Thiên Tín liền khom người bế Thành Võ Hoàng lên.

- Khoan đã!

Tĩnh Vương biến sắc, vội vàng ngăn Quách Thiên Tín lại:

- Ta nói này lão Quách, bổn vương cứu ngươi là nể mặt Quách lão phu nhân và giao tình giữa ta với ngươi nên mới mạo hiểm đánh ngất hoàng huynh, ngươi thì được lắm, lại còn muốn bắt cóc Hoàng thượng sao? Lão Quách, ta đây không đồng ý đâu, Đại Phong triều không thể một ngày vô chủ, đánh ngất và bắt cóc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.

Tĩnh Vương còn tưởng Quách Thiên Tín muốn bắt Thành Võ Hoàng làm con tin xuất cung.

Quách Thiên Tín biết Tĩnh Vương hiểu lầm nhưng trước khi Thành Võ Hoàng tỉnh lại thì ông cũng không tiện giải thích.

- Tĩnh Vương, đưa Hoàng thượng đến đại sảnh đã.

Quách Thiên Tín nói xong liền bước ra ngoài.

- Đúng đúng, ngươi nói rất đúng, để hoàng huynh nằm trên đất thì sau này huynh ấy còn không đá chết ta sao? Vẫn nên đặt ở đại sảnh, ở đó ấm áp.

Tĩnh Vương đi theo phía sau, miệng không ngừng lải nhải.

Đến đại sảnh thì Quách Thiên Tín đặt Thành Võ Hoàng lên trên ghế da hổ rồi vội vàng ấn nhân trung cho ông ta.

Tĩnh Vương vừa thấy vậy thì hoảng sợ thất sắc:

- Bà nó chứ, tiểu tử ngươi có phải là bị điên không hả? Nếu hoàng huynh tỉnh lại thì cả hai chúng ta đừng mong có ai rời đi được.

Bình Luận (0)
Comment