Thả Quách Thiên Tín thì Thành Võ Hoàng lại lo lắng cho sự bất ổn của giang sơn Đại Phong nhưng nếu không đồng ý với Lâm Phong, di chiếu này được công bố ra, hoàng thất không chỉ mất hết mặt mũi mà Thành Võ Hoàng cũng mất lòng dân. Di chiếu của Tiên đế chẳng khác gì Thái thượng lệnh, nếu không tuân thủ chẳng những mang tiếng bất hiếu mà còn khiến hoàng thất mất uy tín. Hiện giờ không thể so với lúc Hoàng tử đoạt vị năm đó, thời gian đó huynh đệ chém giết nhau là vì ngôi vị Hoàng đế, dân chúng và thần dân có thể hiểu cho nhưng hiện giờ Thành Võ Hoàng đã chấp chưởng bao nhiêu năm, nếu còn giơ đao với huynh đệ của mình nữa thì e là sẽ khiến thiên hạ khinh thường, hơn nữa Tĩnh Vương cũng sẽ không đồng ý. Nếu như muốn thảo phạt trong cung thì rất có khả năng Thành Võ Hoàng sẽ bị ép phải thoái vị trước.
Trong kinh thành vẫn đang khẩn trương lùng bắt, Lâm Phong sau khi tự mình ra khỏi hoàng cung thì mất tăm mất tích như đá chìm đáy biển. Nhưng mọi người lại phát hiện ra cổng thành bị đóng cuối cùng cũng được mở ra, tuy bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt nhưng ít nhất dân chúng và đám thương nhân đã có thể tự do ra vào.
Chu Thiên Giáng không rời khỏi cửa hàng gạo, tình hình càng như vậy thì hắn càng chắc chắn bên trong có âm mưu. Có lẽ Thành Võ Hoàng và Huyền Nhạc cố ý mở cổng thành để dụ hắn chủ động xuất hiện.
- Đại nhân, hiện giờ cổng thành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, nếu ra cùng thương đội thì e là rất không an toàn.
Chu Nhị nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thận trọng nói.
- Chu Nhị, có tin tức của các huynh đệ khác không?
Chu Thiên Giáng cau mày hỏi.
- Chu Nhất và Hạ Thanh đã rời khỏi kinh thành, hiện giờ không có tin tức của Lâm gia nhưng bên Quách phủ lại rất kỳ quái, quan phủ cũng không kê biên tài sản.
- Hừ, đó là nhờ uy vọng của lão phu nhân, Thành Võ Hoàng cũng phải suy nghĩ đến dân ý trong triều nữa.
- Đại nhân, e là Quách tướng quân lần này…
Chu Nhị không nói hết câu, nếu chuyện này đến tai Quách Dĩnh thì phỏng chừng nàng sẽ khóc chết mất.
Chu Thiên Giáng căn bản cũng không tin sư phụ Lâm Phong có thể giúp Quách Thiên Tín bình an vô sự dưới tình hình như vậy. Nguyên nhân hai ngày nay hắn vẫn chưa rời khỏi kinh thành cũng bởi hắn đang suy nghĩ xem có nên cướp pháp trường hay không.
- Chu Nhị, truyền lệnh cho tất cả các huynh đệ trong thành luôn luôn phải trong trạng thái chuẩn bị, nếu quả thực không được thì chúng ta sẽ cướp pháp trường. Mặt khác, thông báo cho binh mã An Viễn bí mật tới trước để tiếp ứng.
Chu Nhị ngẩn ra, lập tức nhớ ra một chuyện:
- Đại nhân, bên An Viễn cũng có tin tức. Sở Vân đại nhân đã phái ra năm ngàn nhân mã đến An Viễn rồi, Hầu Đức Tán sau khi nhận được thông tin cũng không hạ lệnh giết mà bảo Ô tộc đại quân nấp trong rừng rậm cách An Viễn năm dặm. Nếu đại nhân hạ lệnh thì năm ngàn nhân mã kia có thể bị nuốt gọn bất cứ lúc nào.
Chu Thiên Giáng nghe vậy thì ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút rồi lặng lẽ gật gật đầu:
- Hầu Đức Tán làm tốt lắm, bây giờ vẫn chưa phải lúc để lộ thực lực, nếu vậy thì cứ chờ xem thế nào đã, nếu như tin nhạc phụ đại nhân bị trảm truyền ra thì lấy năm ngàn nhân mã kia ra làm giao dịch với Thành Võ Hoàng.
Năm ngàn nhân mã đại doanh Kinh Giao cũng không phải con số nhỏ, nếu lấy sinh tử của bọn họ ra đổi lấy Quách Thiên Tín thì Chu Thiên Giáng cảm thấy có lẽ ông ta sẽ đồng ý.
- Đại nhân, bất kể thế nào thì ngài và Thất công chúa an toàn ra khỏi thành mới là quan trọng nhất, trong thành rất nguy hiểm. Cho dù là cướp pháp trường hay đổi con tin thì cứ để ta làm là được, chỉ cần ngài rời khỏi thành an toàn thì tất cả các huynh đệ đều yên tâm.
- Chu Nhị, trước tiên không cần vội rời thành, ta cũng cảm thấy nơi này không an toàn, người của Tây Viên cũng không phải là lũ vô dụng, sớm muộn họ cũng sẽ tìm đến đây. Ngươi lập tức đi liên hệ với Huyền Châu điện hạ, nếu quả thực không được thì nấp trong phủ của hắn, cho dù có ra khỏi kinh thành mà có tên tiểu tử này giúp cũng an toàn hơn nhiều.
Chu Thiên Giáng không phải lo cho bản thân hắn, mấu chốt là hiện giờ hắn rất lo cho an nguy của Thất công chúa. Mặc dù Tĩnh Vương là nhạc phụ của hắn nhưng trong lòng Chu Thiên Giáng thì Huyền Châu vẫn đáng tin cậy hơn.
Chu Thiên Giáng không biết rằng lúc này phủ đệ của Huyền Châu đã sớm bị người của Tây Viên giám thị nghiêm ngặt. Chu Nhị tuy đã dịch dung đơn giản nhưng vẫn bị người của Tây Viên nhận ra như thường. Chu Nhị vừa vào phủ đệ của Tứ hoàng tử được lúc thì tin tức đã truyền đến tai Huyền Nhạc.
Huyền Nhạc vừa nghe vậy thì không khỏi cười to mấy tiếng. Mấy ngày hôm nay bên ngoài thành được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, hắn cảm thấy Chu Thiên Giáng sớm muộn cũng sẽ cầu sự giúp đỡ của Huyền Châu. Trời không phụ lòng người, cuối cùng y cũng phát hiện ra manh mối. Huyền Nhạc lập tức hạ lệnh theo dõi thật chặt phủ đệ của Huyền Châu, chỉ cần Chu Thiên Giáng bước vào thì y sẽ đích thân dẫn quân đi bắt.
Cùng lúc đó trong Tông Nhân phủ ở hoàng cung, Thành Võ Hoàng để bọn thị vệ bên ngoài còn mình vào trong ngục lớn của Tông Nhân phủ một mình. Tĩnh Vương thấy hoàng huynh đến thì trong lòng không khỏi hơi lo sợ bất an. Ông ta cảm thấy lần này Thành Võ Hoàng đến để tiễn đưa Quách Thiên Tín, xem ra không nhịn được muốn hạ thủ rồi.
Tĩnh Vương uống từng bát từng bát rượu, ông ta đang lấy dũng khí cho mình, nếu quả thực không ổn thì ông ta sẽ đánh một roi cho hoàng huynh bất tỉnh rồi mạo hiểm chịu trách nhiệm thả Quách Thiên Tín xuất cung, cùng lắm thì sau đó sẽ bị tước vương vị, dù sao thì Thành Võ Hoàng cũng sẽ không giết ông ta.
Trong đại lao Tông Nhân phủ, Tĩnh Vương cho một mình Quách Thiên Tín một nhà lao đặc biệt, bên trong đốt chậu than, trên giường còn phủ da thú rất dày.
Thành Võ Hoàng nhìn tất cả, yên lặng gật gật đầu, cũng coi như Tĩnh Vương không bạc đãi huynh đệ cùng cha khác mẹ này. Quách Thiên Tín ngồi thẳng lưng trên mép giường, nhìn thấy một mình Thành Võ Hoàng vào, lần đầu tiên Quách Thiên Tín không hành lễ với Thành Võ Hoàng như trước kia, ông không nói gì cũng không đứng dậy, chỉ yên lặng ngồi đó.
Thành Võ Hoàng nhìn xung quanh, kéo một cái ghế gỗ ngồi xuống:
- Quách ái khanh, có biết vì sao trẫm nhốt ngươi vào lao không?
- Hoàng thượng, quân muốn thần chết thần không thể không chết, cần gì phải biết lý do.
Quách Thiên Tín thản nhiên nói.
- Hừ, những lời này thần tử ai cũng nói nhưng chưa chắc đã làm được. Thiên Tín, quân thần hai người chúng ta cũng được coi như bằng hữu từ nhỏ với nhau, trẫm lại lớn lên nhờ sữa của mẫu thân ngươi, đáng lẽ trẫm không nên đối xử với ngươi như vậy.
Thành Võ Hoàng nói đến đây thì ngừng lại một chút, sắc mặt lập tức lạnh xuống:
- Nhưng nữ tế (con rể) Chu Thiên Giáng của ngươi lại đóng quân mưu đồ tạo phản, theo luật lệ Đại Phong thì trẫm không thể không làm như vậy. Trẫm không muốn giang sơn Đại Phong bị hủy trong tay mình, hôm nay trẫm đến đây là muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có biết chuyện Chu Thiên Giáng mưu đồ bất chính không?
Quách Thiên Tín tự giễu cười khổ một cái:
- Hoàng thượng, biết hay không biết hiện giờ còn cần thiết nữa không? Mưu phản là tội rất nặng trong triều, tội thần chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể nể mặt mẫu gia mà lưu lại từ đường tổ tông của Quách gia.
Thành Võ Hoàng không trả lời Quách Thiên Tín mà hỏi tiếp vấn đề của Chu Thiên Giáng.
- Thiên Tín, trẫm tự thấy mình không bạc đãi Chu Thiên Giáng, quả thực không biết tại sao hắn lại muốn làm vậy, lẽ nào Đại Phong triều không dung được hắn sao?
Quách Thiên Tín nhìn Thành Võ Hoàng, khẽ lắc đầu:
- Hoàng thượng, tự ý đóng quân cũng chưa chắc đã là muốn tạo phản. Tuy thần thân ở Trấn Nam nhưng chuyện của Thiên Giáng gia mẫu cũng thường hay nói đến. Nếu như nói tự ý đóng quân là tạo phản thì lúc Chu Diên Thiên vây khốn kinh thành, Chu Thiên Giáng triệu tập tù phạm và dân chúng ngay tại Thục Thiên để bổ sung binh trận mới có thể đánh tan phản quân của Chu Diên Thiên, nói vậy hắn cứu giá cũng là có tội sao?
- Trước kia khác, bây giờ khác. Ngày đó trẫm bị vây trong kinh thành, Thiên Giáng triệu tập dũng sĩ hồi kinh cứu giá. Chuyện này từ xưa đến nay cũng có, vẫn có thể chấp nhận được, nhưng hiện giờ Chu Diên Thiên đã thoi thóp, Thiên Thanh và Đương Vân lại không có chiến sự, hắn đóng quân với mục đích gì chứ? Trẫm phải cho các chúng thần một công đạo.
- Hoàng thượng, tội thần không muốn tranh cãi chuyện này với ngài, nếu Thiên Giáng là nữ tế của thần, theo như luật pháp thì cả Quách phủ thần cũng không oán thán gì, chỉ mong Hoàng thượng tha cho hạ nhân trong phủ, mặt khác, nghe Tĩnh Vương thiên tuế nói không ít võ tướng trong triều cũng bị liên lụy. Thần hy vọng Hoàng thượng minh xét, bọn họ không có liên quan gì đến chuyện này cả.
Quách Thiên Tín không phải hạng người ham sống sợ chết, tuy mấy ngày hôm nay thân vùi nhà lao nhưng tin tức bên ngoài ông vẫn biết rõ mồn một, bất kể có chuyện gì xảy ra thì Tĩnh Vương cũng nói luôn với ông. Biết Chu Thiên Giáng chưa bị bắt thì Quách Thiên Tín cũng không còn lo lắng, hiện giờ ông chỉ mong chết để giải thoát cho chính mình vì ông biết nếu mình không chết thì sẽ trở thành con bài để Thành Võ Hoàng áp chế Chu Thiên Giáng, Quách Thiên Tín không muốn làm như vậy.