Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 393 - Chương 284: Nội Tình Kinh Người.

Chương 284: Nội tình kinh người.

Trong lòng Thành Võ Hoàng khẽ giật mình, nhìn Vệ Triển, cao giọng nói:

- Lâm Phong, trẫm nể ngươi là lão thần bên tiên phụ nên sẽ không truy cứu chuyện đêm nay. Ngươi đi đi, lần sau đừng làm như vậy nữa, nếu không cũng đừng trách trẫm không niệm tình cũ.

Thành Võ Hoàng biết Lâm Phong có công phu rất cao, ông ta rất sợ đánh nhau trong thượng thư phòng thì sẽ làm mình bị thương nên mới cố ý ra vẻ độ lượng, thả Lâm Phong đi, chỉ cần ra khỏi thượng thư phòng thì vẫn có thể bắt người trong sân.

Trong lòng Vệ Triển vui mừng, vội nói:

- Đại ca, Hoàng thượng long ân lồng lộng không truy cứu trách nhiệm của huynh, huynh mau đi đi, đừng để Tứ đệ phải khó xử.

Lâm Phong lắc lắc đầu, giơ cái hộp sắt lên:

- Hoàng thượng, ta có một bí mật rất lớn, nếu ngài không sợ tin tức bị lộ ra thì cứ nói chuyện này trước mặt mọi người đi.

Vệ Triển nghe xong thì ngẩn ra, cái hộp sắt gỉ sét này thì có bí mật gì chứ? Chắc không phải là cơ quan gì đó do Chu Thiên Giáng tạo ra để thích sát Hoàng thượng đấy chứ?

Thành Võ Hoàng nghi hoặc khó hiểu, Lâm Phong ẩn cư hơn hai mươi năm rồi, lẽ nào đây là bí mật của Tiên hoàng? Nếu không phải uy danh của Lâm Phong năm đó khiến Thành Võ Hoàng chấn động thì ông ta đã sớm hạ lệnh bắt người rồi, còn quản cái gì bí mật với không bí mật chứ. Chỉ cần bắt được Lâm Phong thì ông ta vẫn có thể xem được cái hộp sắt. Người có tên cây có bóng, huyền thoại anh hùng của Lâm Phong khiến Thành Võ Hoàng không dám hạ lệnh giết, hơn nữa ông ta cũng không dám đảm bảo mấy thị vệ Niêm Can Xử này có trung thành với mình hay không.

- Lâm Phong, có bí mật gì thì ngươi có thể trình lên, nhưng trẫm không biết ngươi muốn dùng bí mật này để đổi lấy cái gì? Nếu cái giá quá cao thì trẫm có thể không xem.

Thành Võ Hoàng biết Lâm Phong sẽ không vô duyên vô cớ đem bí mật gì đến, chắc hẳn là vì Chu Thiên Giáng.

- Hoàng thượng, ngài cứ xem xong thì chúng ta sẽ bàn điều kiện. Vệ Triển, đỡ lấy!

Lâm Phong nói xong thì vung tay ném cái hộp sắt bay về phía Vệ Triển.

Vệ Triển khẽ vươn tay đã tiếp được cái hộp, cẩn thận bước mấy bước. Vệ Triển nhìn Thành Võ Hoàng một cái, sau khi được sự đồng ý của ông ta thì Vệ Triển mới cảnh giác nâng cái hộp lên trên đỉnh đầu, vừa gảy một cái thì nắp hộp bung ra. Vệ Triển kinh nghiệm đầy mình, ông ta làm vậy, nếu cơ quan có ám khí thì cũng chỉ bắn lên phía trên chứ không gây hại cho người mở hộp.

Cảm thấy cái hộp sắt không có động tĩnh gì thì Vệ Triển mới để trước ngực nhìn một cái, vội vàng để lên thư án. Vệ Triển đứng quay lưng về Thành Võ Hoàng, ý là nếu đó là bí mật thì cứ để một mình Thành Võ Hoàng xem đi.

Thành Võ Hoàng nhìn Lâm Phong một cái, từ vẻ mặt tang thương trên mặt ông, Thành Võ Hoàng không nhìn thấy có gì bất thường cả. Ông ta đưa ánh mắt về phía cái hộp sắt, bên trong có một bao vải màu vàng quấn quanh thứ gì đó. Thành Võ Hoàng lấy bao vải ra thì phát hiện đây là gấm hoàng cung ngự dụng.

Sau khi mở ra thì Thành Võ Hoàng lấy đồ vật bên trong ra nhìn kĩ một lượt. Vừa nhìn thấy một cái thì sắc mặt Thành Võ Hoàng liền trắng bệch, cả người hơi run rẩy.

Ánh mắt Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Lâm Phong:

- Mấy thứ này ngươi lấy từ tay ai?

Lâm Phong không trả lời mà thản nhiên nói:

- Thế nào? Dùng những thứ này đổi lấy bình an của Quách Thiên Tín, ta nghĩ chắc Hoàng thượng sẽ đồng ý chứ?

Thân thể Thành Võ Hoàng hơi lảo đảo, lập tức ngã ngồi xuống ghế:

- Lui xuống! Tất cả lui xuống cho ta, trong vòng ba mươi trượng không cho bất cứ kẻ nào lại gần.

Thành Võ Hoàng lạnh lùng phân phó.

Vệ Triển sửng sốt, xoay người lại nhìn Thành Võ Hoàng một cái rồi khoát tay với mười hai thị vệ nhưng Vệ Triển vẫn đứng ở đây như cũ. Ông ta không hiểu bí mật gì có thể khiến Thành Võ Hoàng chớp mắt biến thành bộ dạng này.

Thành Võ Hoàng lại cầm cái thứ trong hộp sắt lên, soi dưới đèn rồi nhìn thật kĩ. Trong cái hộp thần bí kia chỉ là mấy bức thư đã ố vàng nhưng những bức thư này lại được viết trên giấy chuyên dụng cho hoàng thất, thủy ấn phía trên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng qua ánh nến. Loại giấy này vô cùng đắt đỏ, trong cung đình chế tạo được bao nhiêu đều có hồ sơ ghi lại, cho dù Tĩnh Vương mỗi tháng lĩnh bao nhiêu tờ cũng phải có lời giải thích rõ ràng.

Nhưng những tờ giấy này khiến trong lòng Thành Võ Hoàng chấn động không ngừng vì trên giấy là chữ do chính tay Tiên hoàng viết, còn đóng cả ngọc tỷ.

- Lâm Phong, hiện giờ ngươi có thể nói cho trẫm biết ngươi lấy được những thứ này từ tay ai không?

Thành Võ Hoàng lại hỏi.

- Những thứ này là do Quách lão phu nhân giao cho ta, lần này thì ngài tin rồi chứ?

Lâm Phong chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói.

- Trừ ngươi ra thì còn có ai biết được việc này?

Trong ánh mắt Thành Võ Hoàng lộ ra sát khí, lạnh lùng hỏi.

Lâm Phong lắc lắc đầu:

- Hiện giờ trên đời này chỉ có ta và ngài biết chuyện này, đương nhiên, nếu Quách Thiên Tín xảy ra chuyện thì ta sẽ để cả thiên hạ biết bí mật này.

Lâm Phong nói xong nhìn Vệ Triển một cái, vì Vệ Triển vẫn chưa nhìn thấy thứ trong cái hộp sắt nên Lâm Phong mới nói chỉ có ông và Thành Võ Hoàng biết chuyện này.

Cơ thịt trên mặt Thành Võ Hoàng run rẩy hai cái, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy Lâm Phong nói:

- Ta hiểu ý của ngài, ngài muốn giết người diệt khẩu lão phu trong cung nhưng ngài cũng biết những gì trong thư nói đấy, trong tay ta vẫn còn một phần di chiếu của Tiên đế, nếu đêm nay ta không ra được khỏi hoàng cung thì sẽ có người công bố di chiếu của Tiên đế ra.

- Ngươi…ngươi uy hiếp trẫm sao?

Thành Võ Hoàng căm tức nhìn Lâm Phong.

- Không phải là uy hiếp mà vốn dĩ ngài nên tuân thủ di huấn của Tiên đế.

Lâm Phong thản nhiên nói.

Vệ Triển nghe mà cảm thấy mờ mịt, ông ta không hiểu Tiên đế còn có di huấn gì mà có thể uy hiếp đến Thành Võ Hoàng hiện giờ nữa. Hơn nữa, điều kỳ lạ là phần di chiếu này lại được đưa cho Quách lão phu nhân. Với thủ đoạn hà khắc của Thành Võ Hoàng thì căn bản không cần sợ Quách lão phu nhân đã qua đời mới phải chứ?

Thành Võ Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Phong, Lâm Phong cũng nhìn lại không chút cố kỵ. Hai người nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Thành Võ Hoàng cũng bại trận.

- Lâm Phong, lão phu nhân có ân với ta, theo lý mà nói thì ta nên bỏ qua cho Thiên Tín nhưng chuyện có liên quan đến giang sơn xã tắc, trẫm không thể không suy nghĩ cẩn thận.

- Được, ta có thể chờ ba đến năm ngày nhưng nếu Thiên Tín gặp chuyện gì thì ta cũng sẽ thực hiện lời hứa với lão phu nhân.

- Lâm Phong, tuy trẫm đáp ứng nhưng ta cũng có một điều kiện.

- Ngài nói đi!

- Lấy Chu Thiên Giáng ra đổi!

Lâm Phong cười lạnh lắc đầu:

- Thiên Giáng đã được ta đưa ra khỏi thành, ta lấy gì ra để đổi với ngài đây? Nhưng Thiên Giáng cũng đã nói rồi, hắn chỉ từ quan không làm, chỉ cần Hoàng thượng không quá ép hắn thì hắn sẽ không làm phản.

Lâm Phong cũng không cố ý lừa Thành Võ Hoàng, ông thấy Chu Thiên Giáng hẳn đã rời khỏi thành. Lâm Phong căn bản không biết rằng Chu đại quan nhân vẫn đang trốn trong cửa hàng gạo.

Thành Võ Hoàng vừa nghe Chu Thiên Giáng đã rời khỏi kinh thành thì trong ánh mắt hiện lên vẻ phẫn hận cực độ. Tiểu tử này chẳng những mưu phản mà còn đem theo cả nữ nhi bảo bối của ông ta, trong số nhiều con cái như vậy thì Thất công chúa được coi như nữ nhi được Thành Võ Hoàng thương yêu nhất. Nếu như không vì hai mẹ con nàng được sủng ái thì Thành Võ Hoàng đã sớm hạ lệnh biếm Dung Hoàng hậu vào lãnh cung rồi.

Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng:

- Vệ Triển, đưa Lâm Phong xuất cung, không được ngăn cản.

Vệ Triển vừa nghe vậy thì vội khom người đáp:

- Thần tuân chỉ!

Cuối cùng trong lòng Lâm Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, phần di chiếu kia của Tiên đế đã sớm bị ông giấu đi, nếu đêm nay ông không ra khỏi hoàng cung được thì e là bí mật này sẽ vĩnh viễn không có người thứ hai biết được.

Lâm Phong chắp tay:

- Thảo dân Lâm Phong cáo lui!

Lâm Phong nói xong thì xoay người bước ra ngoài, căn bản không quan tâm Vệ Triển có đánh lén ở sau lưng hay không.

Lâm Phong và Vệ Triển vừa đi thì Thành Võ Hoàng vội vã cầm lấy tờ giấy rồi nghiêm túc nhìn lại một lần nữa. Ông ta không ngờ rằng Quách Thiên Tín lại chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với mình.

Năm đó Tiên đế sau khi say rượu đã chơi bời trăng hoa khiến cung nữ Nhược Lâm mang thai. Lúc ấy Tiên đế mới lập Lão thái hậu là chủ hậu cung, do dâm uy của Lão thái hậu bức bách mà Tiên hoàng bất đắc dĩ chỉ hôn cung nữ Nhược Lâm cho phụ thân của Quách Thiên Tín. Quách Thiên Tín có thể cha truyền con nối quản lý Trấn Nam cũng là nhờ có long mạch. Tiên đế trước khi lâm chung thì càng cảm thấy có lỗi với nhi tử chưa từng thừa nhận này nên mới viết lại di chiếu này cho lão phu nhân, lệnh cho Hoàng đế sau này phải đối xử tử tế với Quách gia, bất kể phạm tội nặng nhẹ thế nào cũng không được gia hại Quách Thiên Tín. Có bức thư cùng di chiếu Tiên đế để lại thì Lâm Phong mới dám đảm bảo Quách Thiên Tín bình an vô sự.

Trong lòng Thành Võ Hoàng như có một bình ngũ vị bị đổ. Nếu như là trước kia mà Thành Võ Hoàng biết được chuyện này thì có lẽ sẽ vô cùng vui mừng, như vậy thì ông ta có thể âm thầm nhận nhau với Quách Thiên Tín, lấy đó để đảm bảo sự yên ổn cho giang sơn Đại Phong nhưng hiện giờ thì Thành Võ Hoàng cũng không biết phải làm thế nào.

Bình Luận (0)
Comment