Chu Thiên Giáng đợi tin tức bên ngoài suốt một ngày ở cửa hàng gạo. Huyền Châu không quên lời hứa của mình mà đánh dấu ký hiệu của phủ hoàng tử lên “Chu Ký Ngân Lâu” và các sản nghiệp tương ứng. Có ký hiệu này thì quan binh điều tra sẽ đi vòng qua mà căn bản cũng không vào kiểm tra. Nói thật, bất kể là Đề Đốc phủ hay Thủ Bị doanh thì cũng đang bị lừa bịp, Hình Bộ thì càng không cần phải nói, Thượng thư không có khả năng đích thân xuất mã. Có Thân Bách Công “Chu phấn” đáng tin như vậy lãnh đạo tất cả thì quả đúng là đem mắt đi dạo phố, chỉ sợ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Chu Thiên Giáng đứng ở trước mặt mình.
Thất công chúa Nguyệt Hân bước từ trên các lầu xuống. Đêm qua giằng co cả một đêm nhưng Chu Thiên Giáng cũng không phái người đưa Thất công chúa hồi cung mà đuổi hết mọi người ở lầu các ra để nàng nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay không ai lên làm phiền Thất công chúa nhưng nàng cũng không ngủ, bản thân nàng đâm phải cái sọt lớn như vậy, Thất công chúa không biết sau khi trở về mình sẽ có kết cục gì nữa.
- Tiểu Thất, có đói không? Cũng chưa ăn gì một ngày rồi, ăn gì đã đi.
Chu đại quan nhân thấy Thất công chúa xuống thì bước lên an ủi một câu.
Thất công chúa ngẩn ra, bình thường nàng quen nghe bọn nha hoàn thái giám gọi một cách tôn kính, đột nhiên nghe thấy ngôn ngữ bình dân hóa của Chu Thiên Giáng thì lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Thất công chúa lắc lắc đầu:
- Thiên Giáng, ta chuẩn bị trở về đây. Bất kể thế nào thì ta cũng là công chúa của Đại Phong triều, cho dù có làm sai chuyện gì thì cũng phải đối mặt.
Chu Thiên Giáng đột nhiên cười ha hả:
- Trở về? Ta đồng ý chưa?
- Ngươi? Tại sao phải chờ ngươi đồng ý?
Thất công chúa đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn hắn một cái.
Chu Thiên Giáng bước lên trước, khẽ vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thất công chúa. Toàn thân Thất công chúa chấn động, tuy trong phòng không còn ai khác nhưng hành động lỗ mãng như vậy của Chu Thiên Giáng vẫn khiến nàng giật mình. Đêm qua hai người ngồi chung một kiệu là do bất đắc dĩ, hôm nay trong tình huống này mà Chu Thiên Giáng lại làm như vậy đúng là đang đùa giỡn nàng.
- Ngươi…mau buông ra, để người ta nhìn thấy thì không hay đâu.
Thất công chúa giãy hai cái nhưng vẫn không thoát được.
- Yên tâm đi, không có ai đến đâu.
Chu Thiên Giáng cười nói.
- To gan, ngươi…dám làm nhục bổn công chúa, cẩn thận bị chém đầu đấy.
- Cái đầu này của ta đã sớm bị cha nàng nhìn trúng rồi, ông trời ban nàng cho ta cũng coi như trừng phạt cha nàng.
- Ngươi…ngươi có ý gì?
Thất công chúa ngại ngùng đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng Chu Thiên Giáng.
- Tiểu Thất, đi cùng ta đi, chúng ta cùng xuôi nam.
Chu Thiên Giáng nhìn Thất công chúa, nói rất nghiêm túc.
Đêm qua trong lúc nguy cấp Thất công chúa đã thổ lộ với Chu Thiên Giáng khiến hắn vô cùng chấn động. Cả ngày hôm nay Chu Thiên Giáng cũng đang suy nghĩ chuyện này, cuối cùng hắn quyết định đem theo cả Thất công chúa.
- Như vậy sao được? Ta là công chúa Đại Phong, nếu đi theo ngươi thì còn ra cái gì nữa?
Thất công chúa xấu hổ nói.
- Tiểu Thất, tới Thục Thiên ta sẽ lấy nàng, nàng cũng giống mấy người Ngọc Nhi, đều là thê tử của ta.
Chu Thiên Giáng nói xong, không đợi Thất công chúa kịp hiểu đã trực tiếp ôm nàng vào lòng. Toàn thân Thất công chúa cứng ngắc như một khúc gỗ, đầu óc nhất thời trống rỗng.
- Thiên…Thiên Giáng, không được. Ta là công chúa Đại Phong, hoàng thất chi nữ không thể cùng gả cho một chồng.
Thất công chúa thở hổn hển nói.
- Mặc kệ mấy cái quy củ hoàng thất kia đi, bắt đầu từ bây giờ nàng chỉ nghe quy củ của Chu Thiên Giáng ta thôi.
Chu đại quan nhân bá đạo nói xong, không chút do dự hôn lên đôi môi anh đào của Thất công chúa.
Dung Hoàng hậu và Thất công chúa bất chấp hậu quả cứu Chu Thiên Giáng xuất cung. Hắn không thể báo đáp ân đức của Dung Hoàng hậu, làm sao có thể để Thất công chúa hồi cung chịu nhục chứ? Vậy nên Chu đại quan nhân hạ quyết tâm, coi Thành Võ Hoàng là nhạc phụ hắn luôn cũng được.
Tuy Chu Thiên Giáng hơi bá đạo nhưng Thất công chúa lại cảm thấy mình như đang rơi vào vòng xoáy hạnh phúc, nếu đây có là một giấc mơ thì nàng hy vọng mĩnh vĩnh viễn đừng tỉnh lại.
Trong hoàng cung, Dung Hoàng hậu chỉ bị cấm xuất cung nhưng vẫn được hoạt động tự do. Biết tin nữ nhi đã một ngày không hồi cung thì trong lòng Dung Hoàng hậu lại cảm thấy được an ủi rất nhiều. Đã đến nước này thì Dung Hoàng hậu cũng cầu mong Chu Thiên Giáng có thể đưa Tiểu Thất đi, nếu không theo lệnh pháp của tôn thất thì số phận của Tiểu Thất sẽ trở nên vô cùng thê thảm. Hoàng thất từ trước đến nay trọng nam khinh nữ, có yêu cầu vô cùng khắt khe với công chúa và phi tần. Theo pháp lệnh tôn thất thì Thất công chúa sẽ bị lột trần rồi đánh, sau đó bị biếm làm thứ dân gả cho nam nhân xấu xí hoặc tội dân, sống cả đời như một nô lệ.
Thành Võ Hoàng ngồi một mình trong thượng thư phòng, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của Chu Thiên Giáng khiến trong lòng ông ta mơ hồ cảm thấy bất an. Chu Thiên Giáng là một kỳ tài quân sự, người như vậy nếu như trốn ra được thì sau này chính là hậu họa vô cùng lớn đối với Đại Phong triều.
Hôm nay trời vừa sáng thì Thành Võ Hoàng đã ra lệnh một nửa doanh Bành Thành hỏa tốc phát binh đến Thanh Thành, nhổ tận gốc binh mã mà Chu Thiên Giáng tự ý cất giấu. Về phần An Viễn thì Sở Vân tướng quân của đại doanh Kinh Giao cũng phái một Tiêu thống suất lĩnh năm ngàn nhân mã đến tiếp quản những lò chế tạo kia.
Thành Võ Hoàng nhìn một chồng tấu chương, không cần mở ra ông ta cũng biết phần lớn số tấu chương này là xin tha cho Quách Thiên Tín. Nói về nhân duyên thì Chu Thiên Giáng không thể so được với Quách Thiên Tín, tuy trong triều Chu Thiên Giáng cũng qua lại với mấy bằng hữu tri tâm nhưng hầu hết mọi người vẫn không chào đón hắn, đặc biết là một số lão thần, khi biết Chu Thiên Giáng trở thành tội nhân thì ai nấy đều hận không thể bày rượu ăn mừng. Đây đều là những mối hận được kết khi Chu đại quan nhân điều tra hai nhà Phùng, Ngạc, đến bây giờ thì người ta đã có thể tìm được cơ hội.
Về mặt này thì Quách Thiên Tín lại khác. Quách lão phu nhân vẫn là nhân mạch bảo vệ Quách gia, bà đã tích lũy không ít nhân duyên cho Quách Thiên Tín nên hiện giờ ông ta vừa xảy ra chuyện thì những thần tử trước kia từng chịu ơn của lão phu nhân đều lần lượt xin tha.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng, ném tấu chương trong tay xuống. Ông ta căm hận bản thân mình đã dùng một đám hôn quan, Quách Thiên Tín có nguy hại với Đại Phong lớn như vậy mà những người này vẫn còn lấy cái chết ra để xin cho ông ta, còn lấy tính mạng ra để đảm bảo Quách Thiên Tín sẽ không mưu phản.
- Chính Hải, đi lấy cho trẫm một chén canh ngân nhĩ, trẫm muốn hạ hỏa.
Thành Võ Hoàng hét một tiếng ra bên ngoài.
Kỳ lạ là bên ngoài không có tiếng trả lời, cho dù Ngụy Chính Hải không ở đó thì những lính gác thái giám cũng sẽ lên tiếng trả lời, sao lại như vậy chứ? Thành Võ Hoàng kỳ quái ngẩng đầu lên, đang muốn nổi giận thì nhìn thấy một ông lão mang theo cái hộp sắt bước vào.
- A…ngươi…tại sao ngươi lại ở đây?
Thành Võ Hoàng quá sợ hãi, hoảng sợ đứng dậy.
Người tới chính là Lâm Phong. Hoàng cung với ông mà nói đã quá quen thuộc rồi, phương vị của các trạm gác bao nhiêu năm qua hầu như không có gì thay đổi. Lâm Phong dễ dàng đến được thượng thư phòng, Ngụy Chính Hải và mấy tên thái giám đã bị ông khống chế, cho dù Thành Võ Hoàng có gào rách cổ họng cũng không có ai trả lời, nhưng mấy người Ngụy Chính Hải không lên tiếng thì ông sẽ lên tiếng.
Ngay khi Thành Võ Hoàng vừa nói xong thì chỉ thấy sau giá sách có mười hai tên thị vệ lóe ra, vây quanh Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn xung quanh một cái rồi nói với một nam tử khoảng năm mươi tuổi:
- Hồ Phi, xem ra mười hai Thanh Long tinh vệ năm đó chỉ còn có mình ngươi. Không tệ, thân thủ của mấy người này không tệ, vẫn có thể coi là được.
Lão thị vệ tên Hồ Phi kia nhìn Thành Võ Hoàng một cái, môi giật giật, không kìm được nói.
- Lâm đại nhân, thuộc hạ còn có chức trách, kinh xin ngài…rời khỏi đây đi.
Hàn quang trong mắt Thành Võ Hoàng chợt lóe nhưng lập tức thu lại. Ông ta không ngờ rằng mười hai thị vệ thiếp thân của mình lại có người muốn thả Lâm Phong đi.
- Lâm Phong, còn nhớ năm đó tiên phụ từng nói với trẫm rằng Lâm Phong ngươi là trung thần đệ nhất của Đại Phong triều. Sao vậy? Đệ nhất trung thần như ngươi cũng muốn đến thích sát trẫm sao?
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Lâm Phong.
Có mười hạ thị vệ thiếp thân bên cạnh nên trong lòng Thành Võ Hoàng cũng không còn sợ hãi, lúc nãy ông ta lo Lâm Phong vừa đến sẽ động thủ, nếu vậy thì bọn thị vệ căn bản không kịp ngăn cản, nhưng hiện giờ Lâm Phong đã bị bao vây, nhất thời Thành Võ Hoàng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Không đợi Lâm Phong lên tiếng thì chợt nhìn thấy một bóng đen lóe lên, Vệ Triển “bịch” một tiếng đã phi thân rơi xuống trước Thành Võ Hoàng. Vừa nãy Lâm Phong qua được trạm gác nhưng thân ảnh của ông vẫn bị Niêm Can Xử phát hiện, tuy không biết người đến là ai nhưng từ thân pháp xuất quỷ nhập thần có thể nhìn ra đây là một cao thủ, vì vậy Vệ Triển nhận được tin tức xong thì nhanh chóng đến thượng thư phòng.
- Đại ca, huynh không nên đến hoàng cung.
Vệ Triển mặt xanh mét, đêm qua ông ta tha cho Lâm Phong, không ngờ đêm nay ông còn muốn đến để hành thích Thành Võ Hoàng.
- Hoàng thượng, Lâm Phong không đến để giết người. Vệ Triển, cho mười hai thị vệ lui xuống đi, ta có lời muốn nói với Hoàng thượng.
Lâm Phong giơ chiếc hộp sắt lên không nhanh không chậm nói.