Chu Nhất nói xong, hướng về phía phu xe nói:
- Huynh đệ, đến chỗ quẹo phía trước liền trốn đi, ta với Hạ Thanh đánh lạc hướng binh lính phía sau.
Hai vị đại nhân, các ngài đi đường bảo trọng.
Phu xe chính là ám tử của Chu Nhị lưu lại trong kinh thành, sứ mạng của gã là tiếp tục lưu lại thu thập tin tức, cho nên không thể cùng Chu Nhất và Hạ Thanh ra khỏi thành.
Hạ Thanh quay đầu lại thoáng nhìn, tay vỗ vào lưng ngựa, bay vù lên trời, rơi xuống trên xe ngựa. Hạ Thanh tiếp lấy dây cương, bắt đầu đánh xe ngựa.
Xe ngựa đi đến chỗ quẹo, vị huynh đệ kia liền nhảy xuống, lăn một vòng, hướng về phía ngã rẽ bên cạnh chạy đi.
Vòng qua chỗ quẹo không xa, Hải Đông Thăng liền phát hiện tốc độ xe ngựa đang dần chậm lại. Hơn nữa, hai bên xe ngựa đã không còn bóng người. Trong lòng ngẩn ra, Hải Đông Thăng lập tức nghĩ tới một khả năng, Chu Thiên Giáng cũng không ngồi trong xe ngựa. Chu Nhất và Hạ Thanh cố tình dụ mọi người truy đuổi, hiện tại chắc là hai người đã bỏ xe ngựa lại rời đi rồi.
Nghĩ vậy, Hải Đông Thăng vung roi ngựa lên, ngựa lập tức tăng tốc. Kiêu Kỵ Doanh rất nhanh đã đuổi kịp xe ngựa, một gã Giáo úy phi thân lên, kéo dây cương ngựa đang chạy như điên lại.
Quân sĩ vây quanh xe ngựa, kiểm tra một lúc, tên Giáo úy đi tới trước mặt Hải Đông Thăng.
- Bẩm đại nhân, bên trong xe không có một bóng người, tội thần đã chạy thoát.
Hải Đông Thăng làm bộ xuống ngựa xem xét một hồi, sau đó thay đổi nét mặt:
- Người đâu, thông báo cho cửa thành, không để bất cứ kẻ nào rời khỏi thành. Các ngươi chia làm ba đội, tiếp tục truy lùng tung tích của Chu Thiên Giáng.
Hải Đông Thăng phân phó xong, chính mình cũng mang theo bốn gã thân binh, đánh ngựa chạy về phía hoàng cung. Nếu chưa bắt được người, dù sao cũng phải trở về phụng mệnh.
Cửa hoàng cung mở rộng, Thành Võ Hoàng và Huyền Nhạc đều ngồi ở trong Càn điện, đợi các đội nhân mã quay về báo tin tức.
Thẳng tới tận canh bốn, các đội nhân mã mới lần lượt đi vào Càn điện, quỳ xuống trước mặt Thành Võ Hoàng. Niêm Can Xử tới không phải là Vệ Triển, mà là Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu. Biết được Vệ Triển bị thương, Thành Võ Hoàng không khỏi giật mình kinh hãi. Năm đó ông biết võ công Lâm Phong rất cao, nhưng không ngờ ẩn cư nhiều năm như vậy, công phu không tụt lùi một chút nào. Đối với thất bại của Niêm Can Xử, Thành Võ Hoàng cũng không có trách cứ, ngược lại là khẩn trương truyền thái y, lệnh đi xem vết thương cho Vệ Triển
Khi Thân Bách Công Hải Đông Thăng quân phòng bị kinh thành và cả Bố Long đến báo cáo, cũng không làm ảnh hưởng tới đãi ngộ của Vệ Triển. Mấy người kia bị Thành Võ Hoàng mắng xối xả, suýt chút nữa thì bị cách chức tại chỗ.
Thành Võ Hoàng ngay lúc đó hạ chỉ, lệnh đóng cửa kinh thành, toàn thành lùng bắt tung tích tội thần Chu Thiên Giáng cùng nghịch nữ tiểu Thất.
Sắc mặt của Huyền Nhạc lạnh băng, ở trên Càn điện gã còn chưa nói một lời. Hiện tại Huyền Nhạc tin tưởng nhất chính là nười trong tổ chức của gã. Sau khi rời khỏi Càn điện, Huyền Nhạc lập tức đi tới Tây Viện.
Thành Võ Hoàng bận rộn tới hơn nửa đêm, buổi lâm triều ngày hôm sau cũng hủy bỏ. Tuy nhiên, Thành Võ Hoàng nghỉ ngơi không được hai canh giờ, đã bị tiếng ồn ào bền ngoài tẩm cung đánh thức.
- Kẻ nào dám náo loạn ở ngoài tẩm cung của trẫm?
Thành Võ Hoàng ngòi dậy tức giận quát.
Nghe thấy tiếng quát, Ngụy Chính Hải hoảng hốt chạy vào:
- Bẩm Hoàng thượng, Tĩnh Vương thiên tuế cùng tiểu Vương gia Huyền Châu muốn diện thánh, nô tài không ngăn cản được.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, suy nghĩ một chút liền hiểu. Khỏi cần hỏi, ông cũng biết vị đệ đệ và nhi tử của mình tới để cầu tình. Thành Võ Hoàng biết rằng nếu không gặp, Tĩnh Vương có lẽ thực sự có can đảm mang theo Đả Vương Tiên xông vào.
- Bảo bọn họ chờ đi, giờtrẫm thay y phục đã.
Thành Võ Hoàng day day thái dương, bất đắc dĩ nói.
Ngụy Chính Hải vừa nghe, vội vàng lui xuống. Vừa rồi Tĩnh Vương giận dữ, suýt nữa dùng Đả Vương Tiên quất ông ta.
Một lát sau, Thành Võ Hoàng mặc xong y phục, phờ phạc đi ra ngoài. Mắt của Tĩnh Vương và Huyền Châu đỏ vằn, xem ra cả một đêm hai người này đều chưa ngủ.
- Thần đệ tham kiến hoàng huynh.
- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.
- Đều miễn lễ cả đi, các ngươi có để cho trẫm yên tĩnh một chút không, long thể trẫm mà xảy ra chuyện gì, các ngươi làm thế nào hả?
Thành Võ Hoàng ngòi xuống ghế, giận dữ mắng mỏ.
Tĩnh Vương cùng Huyền Châu mỗi người đều giỏi giả vờ, đối với lời Thành Võ Hoàng vừa nói, cả hai đều làm như không nghe thấy.
Nhìn thấy Thành Võ Hoàng ngồi xuống, Tĩnh Vương tiến lên một bước nói:
- Hoàng huynh, việc tối qua thần đệ cảm thấy có chỗ không ổn. Măc dù là Chu Thiên Giáng có âm mưu phản nghịch, nhưng cùng với Quách Thiên Tín có quan hệ gì? Chẳng lẽ nói, bởi vì có quan hệ là cha vợ con rể, nên ngay cả Quách gia cũng phải diệt toàn bộ sao? Nếu như vậy, thần đệ chẳng phải cũng bị liên lụy?
Tĩnh Vương vừa nói xong, Huyền Châu cũng tiếp lời:
- Phụ hoàng, quản gia Chu phủ Hồng Bách Siêu, là phụ thân của Tiểu Thanh, mọi người trong Hồng gia hôm qua cũng bị liên lụy, nhưng nhi thần đã ngăn chặn được. Nếu nói bọn họ cũng có tội, vậy nhi thần tình nguyện chịu phạt thay.
Thành Võ Hoàng tức giận đến mũi cũng vẹo đi, “BA” Thành Võ Hoàng vỗ bàn đứng dậy:
- Các ngươi…trong mắt các ngươi còn có hoàng huynh và phụ hoàng không? Chẳng lẽ chỉ vì một tội thần Chu Thiên Giáng, ngay cả giang sơn Đại Phong các ngươi cũng không để ý à? Tĩnh Vương, ta hỏi ngươi, một khi Quách Thiên Tín lợi dụng uy danh, phát động binh biến ở Trấn Nam, ai có thể ngăn cản được?
- Hoàng huynh, nhiều thếhệ Quách gia đều trung liệt, thần đệ dám đảm bảo Quách Thiên Tín sẽ không làm như vậy.
- Ngươi dám đảm bảo? Nếu như ông ta thực sự làm thế, chính là máu chảy thành sông, ngươi gánh vác được không?
- Hoàng huynh, huynh có nghĩ tới Quách lão phu nhân vừa mới qua đời được vài ngày, ngài liền hướng lưỡi dao về phía Quách gia, điều này sẽ khiến cho một số thần tử cảm thấy thất vọng đấy. Từ khi ngài thượng vị tới nay, vẫn lấy nhân đức làm đầu, nhưng trong chuyện này, ngài là chính tay mình hủy đi hai chữ “nhân đức”.
Tĩnh Vương cực lực cãi lại, ông biết rằng trong triều Đại Phong, trừ Tĩnh Vương mình ra không ai có thể bảo vệ Quách gia.
Thành Võ Hoàng sắc mắt âm trầm, đứng ở trên lập trường của ông, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Quách Thiên Tín. Thầm chí còn phải mau chóng chém đầu mới được. Nói cách khác, chỉ cần Quách Thiên Tín còn sống một ngày, lòng quân Trấn Nam sẽ không ổn định.người không có đầu thì không đi được, chim không có đầu thì không bay được, chỉ có cách dùng dao sắc chặt đứt dây, mới chặt đứt được ý định binh biến của binh sĩ Trấn Nam. Nếu Quách Thiên Tín không còn, cây trụ tinh thần của đại doanh Trấn Nam cũng không còn, triều đình sẽ phái người tới tiếp quản. Nói cách khác, chỉ cần Quách Thiên Tín truyền lời xuống, chỉ sợ những người này sẽ đứng lên khởi nghĩa.
- Tĩnh Vương, không cần phải nói nữa, trẫm còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Người trong Quách phủ trẫm có thể nể mặt lão phu nhân, khai ân không truy cứu trách nhiệm, nhưng Quách Thiên Tín thì phải chết. Về phần mấy người Hồng gia, Huyền Châu nếu ngươi muốn thì cứ việc thu nhận, phụ hoàng không rảnh để quản mấy chuyện đó. Tuy nhiên, nếu ngươi dám cùng với tiểu Thanh giúp đỡ Chu Thiên Giáng, thì đừng trách phụ hoàng vô tình.
Thành Võ Hoàng mặc dù nói vậy với Huyền Châu, nhưng Tĩnh Vương hiểu rằng đang cảnh cáo mình. Tĩnh Vương vốn định thay Quách Thiên Tín phản biện vài câu, nhưng lại bị Thành Võ Hoàng phất tay áo, mấy tên thái giám lập tức tiến đến, đưa Tĩnh Vương ra ngoài.
Trong lòng Thành Võ Hoàng vô cùng phiền muộn, cũng không còn buồn ngủ, Dung Hoàng hậu đã bị ông cấm túc không cho ra khỏi điện Hoàng hậu. Đến trưa, các đội binh mã vẫn không phát hiện tung tích của Chu Thiên Giáng. Không chỉ vậy, không ngờ Tĩnh Vương mang theo Đả Vương Tiên cùng quan sai Tông Nhân phủ, cưỡng ép mang Quách Thiên Tín từ thiên lao về giam trong Tông Nhân phủ. Theo lời Tĩnh Vương nói, cho dù muốn xử trảm, thì hai ngày này ông cũng phải chiếu cố thật tốt với Quách Thiên Tín, xem như trả lại ân tình nhiều năm nay của lão phu nhân.
Thành Võ Hoàng cũng không có biện pháp nào khác, ông biết rằng nếu Tĩnh Vương làm bừa, ông cũng không thể đem vị đệ đệ cả đời giúp mình nhốt vào đại lao được.
Một ngày dài cũng trôi qua, sắc trời dần dần tối lại. Bên trong Chu phủ không có một bóng người, Lâm Phong một tay mang theo hộp sắt, từ từ đi đến bức tường phía sau. Đêm nay, ông phải đi gặp mặt Thành Võ Hoàng, buộc ông ta thả Quách Thiên Tín ra.