Thất Công chúa giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, nàng vốn muốn đưa Chu Thiên Giáng ra khỏi thành sau đó lặng lẽ trở về hoàng cung. Đến lúc đó mặc kệ có ai truy hỏi, Thất Công chúa chết cũng không thừa nhận. Bây giờ thì tốt rồi, sự tình đã bại lộ, sau khi trở về, phụ hoàng cũng sẽ không tha cho nàng.
Nơi này cách cửa hàng gạo ở tây phố không xa, Chu Nhị không dám chậm trễ, cẩn thận đi trước dẫn đường, hai gã phu kiệu rất nhanh theo ở phía sau. Bên trong cửa hàng gạo chỉ có huynh đệ của mình, chỉ cần tới đó, Chu Nhị cũng dễ dàng biết được tin tức ở bên ngoài.
Lúc kiệu nhỏ của Chu Thiên Giáng sắp tới trước cửa hàng gạo, thì có một đội quan sai dịch Hình Bộ đang từ đầu phố lao đến.
- Người nào, đứng lại.
Theo tiếng quát to, Chu Nhị muốn ra hiệu cho hai phu kiệu trốn vào ngõ, nhưng đã không còn kịp. Vó ngựa vang lên, một đội sai dịch đã vây cỗ kiệu lại.
Thất Công chúa sợ tới mức cả người run rẩy, Chu Thiên Giáng vỗ nhẹ lên eo nhỏ của Thất Công chúa:
- Đừng căng thẳng, cùng lắm thì ta đi ra ngoài. Tiểu Thất, mặc kệ sống chết thế nào, Thiên Giáng đều nhớ kỹ phần ân tình này của nàng. Nếu có kiếp sau, nguyện làm trâu ngựa, cũng sẽ phải báo đáp nàng.
Chu Thiên Giáng nói xong, không kìm được đặt một nụ hôn trên mặt Thất Công chúa.
Chu Thiên Giáng biết rằng người bên ngoài sẽ không làm gì Thất Công chúa, nhưng hai người ngồi chung một kiệu, chỉ sợ sẽ làm thanh danh Thất Công chúa, sẽ bị hủy trong tay hắn. Còn nữa, Thất Công chúa phạm vào thánh ý tự mình cứu người, chỉ sợ sau khi hồi cung sẽ bị Thành Võ Hoàng trừng phạt. Đối với Thất Công chúa mà nói, trừng phạt lớn nhất chính là cách làm thứ dân, chỉ hôn cho hạ nhân, cả đời chịu khổ.
Thất Công chúa giống như bị điện giật, thân mình đột nhiên cứng đờ, nàng không nghĩ tới Chu Thiên Giáng không ngờ hôn nàng.
Thất Công chúa cắn cắn môi, bỗng nhiên giương mắt nhìn thẳng Chu Thiên Giáng, ánh mắt hai người chỉ cách nhau hai ba tấc, cả hai đều cảm nhận được hô hấp của đối phương.
- Thiên Giáng, chàng…chàng thích ta sao?
Thất Công chúa đột nhiên hỏi.
Chu Thiên Giáng sửng sốt, không hiểu tại sao Thất Công chúa lại hỏi vậy, ngay lúc Chu Thiên Giáng không biết trả lời thế nào là lúc, Thất Công chúa than nhẹ một tiếng nói tiếp:
- Thiên Giáng, dù chàng có thế nào, thì ta vẫn thích chàng. Lúc trước mẫu hậu nói muốn chỉ hôn cho ta và chàng, ta hồi hộp mấy ngày đều ngủ không yên giấc. Nhưng…Haizz…đây đúng là ý trời. Tuy nhiên, kiếp này có thể cùng Chu quân ngồi chung kiệu, tiểu Thất cũng thấy mãn nguyện rồi. Nếu chàng đại nạn không chết, hy vọng tương lai có thời gian rảnh, có thể nhớ tới tiểu Thất. Có lẽ lúc đó ta đã trở thành thứ dân, làm vợ người khác rồi.
Trong kiệu không có ánh sáng, Chu Thiên Giáng chỉ cảm thấy có hai giọt nước mắt rơi ở trên cánh tay mình. Chu Thiên Giáng vốn muốn khuyên Thất Công chúa, nhưng nghĩ lại bản thân mình còn chưa rõ sống chết, nói suông mấy lời thì có ích lợi gì.
Đúng lúc này, quan sai bên ngoài đứng sang hai bên, chỉ thấy Thân Bách Công cưỡi ngựa đi tới.
Tuần bổ Hình bộ có ai là không biết Chu Nhị chứ, vừa thấy gã, tất cả mọi người đều suy đoán xem, người trong kiệu có phải Chu Thiên Giáng không. Nếu như đúng là hắn, thì bọn họ có thể phát tài rồi. Thái tử Huyền Nhạc đã hạ thánh lệnh, ai bắt sống được Chu Thiên Giáng, thưởng năm ngàn lượng bạc.
- Đại nhân, chúng ta chặn được tội thần Chu Nhị, trong kiêu có lẽ chính là…Chu Thiên Giáng.
Một gã bổ đầu đi lên phía trước, hưng phấn nói với Thân Bách Công.
Chu Nhị một tay đặt trên chuôi kiếm, gã thật muốn rút đao xông ra chém giết. Nhưng có Chu Thiên Giáng và Thất Công chúa ở bên, Chu Nhị biết rằng mình không thể lỗ mãng như vậy. Mặc dù gã có thể xông ra ngoài, nhưng Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ chạy không thoát.
Thân Bách Công nhảy xuống ngựa, trong tay cầm một chiếc đèn lồng, từng bước một đi tới. Đến khi tới trước mặt Chu Nhị, Thân Bách Công cũng không dừng lại, mà trực tiếp đi tới trước kiệu.
Thân Bách Công khẽ vươn tay, nâng màn kiệu lên. Mượn ánh sáng từ ngọn đèn, Thân Bách Công cẩn thận nhìn vào trong kiệu. Cỗ kiệu rất nhỏ, Thất Công chúa xấu hổ quay đầu, ghé trên vai Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng cười cay đắng, thật không ngờ tới, bản thân lại rơi vào kết cục thế này. Không chỉ có vậy, còn làm tổn hại đến trong sạch của Thất Công chúa.
- Thân đại nhân, đã lâu không gặp.
Chu Thiên Giáng lúng túng nói.
Thân Bách Công dường như không nghe thấy, đưa lồng đèn lại gần, cũng không trả lời Chu Thiên Giáng, mà trực tiếp buông màn kiệu xuống.
Thân Bách Công quay người lại, sắc mặt lạnh xuống:
- Đám khốn khiếp các ngươi, bản quan bảo các ngươi đi bắt tội thần Chu Thiên Giáng, các ngươi lại ở đây quấy nhiễu dân thường. Người ta rõ ràng là đôi vợ chồng son, các ngươi chặn người ta lại là có ý gì, chẳng lẽ nói bổ đầu ở kinh thành Đại Phong đều là thổ phỉ. Tất cả lui ra, tiến đến phố kia cẩn thận khám xét. Nếu để cho tội thần Chu Thiên Giáng chạy thoát, xem ta trừng trị các ngươi thế nào.
Thân Bách Công nói xong, trong ngoài kiệu mọi người đều sửng sốt. Chu Nhị dường như hiểu ra gì đó, tong lòng cảm kích nhìn Thân Bách Công.
Tên bổ đầu kia đờ người ra, nghiêng đầu chỉ vào Chu Nhị nói:
- Đại nhân, đây không phải là Chu…
Không đợi hắn nói xong, Thân Bách Công liền giận dữ rống lên:
- Heo dê cái gì ở đây, ta thấy các ngươi đúng là một đám ăn hại, còn không mau cút đi.
- Đại nhân, nhưng…
- Nhưng nhị cái gì, tiểu tử ngươi không muốn làm bổ đầu phải không?
Vừa nghe vậy, tên bổ đầu kia cũng hiểu ra, khoát tay, vội vàng mang theo quan sai chạy về phía trước.
Chu Thiên Giáng cảm kích vén lên màn kiệu, để cho Thất Công chúa đang ngồi trong kiệu, Chu Thiên Giáng một mình đi xuống.
- Lão Thân, ngươi làm như vậy, không sợ bị tịch thu gia sản chém đầu sao?
Chu Thiên Giáng lo lắng hỏi.
Tuy rằng Chu Thiên Giáng rất muốn ra khỏi kinh thành, nhưng hắn không muốn làm liên lụy tới vị bằng hữu có tình có nghĩa như vậy. Bình thường quan hệ giữa Thân Bách Công và Chu Thiên Giáng chỉ không tệ, ngay cả Chu Nhị đều không nghĩ tới, Thân Bách Công sẽ mạo hiểm cứu Chu Thiên Giáng như vậy.
- Haha, đám nhọc con này đều do ta nuôi dưỡng, không sợ.
Thân Bách Công nói xong, cảm thán nói tiếp:
- Chu đại nhân, không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thế này.
- Thân đại nhân, lời cảm kích ta cũng không nói nhiều nữa, cảm ơn.
Chu Thiên Giáng nói xong, cúi thấp người xuống.
Thân Bách Công khoát tay áo:
- Chu đại nhân, nguy hiểm còn ở phía trước, Niêm Cản Xử và người của Tây Viện đều đã hành động, hy vọng Chu đại nhân hiền lành sẽ được trời phù hộ.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu, hai tay ôm quyền:
- Thân đại nhân, ngài cũng bảo trọng.
Thân Bách Công mấp máy miệng, hiểu được đây không phải lúc để tán gẫu, tuy có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng Thân Bách Công ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói ra.
Thân Bách Công nhìn cỗ kiệu, thở dài đi về phía ngựa của mình, vừa đi vừa nói:
- Ôi. Già rồi, mắt cũng hoa, đêm nay chẳng phát hiện ra được gì... cái gì cũng không nhìn thấy…
Thân Bách Công vừa đi, từ lầu hai cửa hàng gạo lập tức có vài người nhảy xuống, mở cửa chính ra, đem kiệu nâng lên tiến vào bên trong.
Chu Thiên Giáng hết sức bùi ngùi, Thân Bách Công cùng hắn không thân cũng chẳng quen, lại không phải là người của mình, cần phải chịu đựng bao nhiêu áp lực, mới có thể đại nghĩa tha cho hắn một lần như vậy. Chu đại quan nhân cũng không biết, Thân Bách Công sớm đã coi hắn như “Thần” mà đối đãi, mặc dù có đổi thành Sở Vân, cũng chưa chắc đã bỏ qua cho Chu Thiên Giáng. Nhưng Thân Bách Công lại dám làm vậy, vì gã tin tưởng vào người mà mình sùng bái, sẽ được ông trời phù hộ.
Cũng may người của Hình Bộ gặp phải Chu Thiên Giáng, chứ đổi là nhân mã của phòng bị doanh, vậy thì Chu Thiên Giáng khó có thế chạy thoát. Giờ khắc này, thần may mắn lại nghiêng về phía Chu Thiên Giáng.
Buôn bán của Chu Ký Ngân Lâu trong kinh thành rất nhiều, cửa hàng gạo chỉ là một trong những cửa hàng nhỏ. Chu Thiên Giáng ẩn trốn ở đây, so với trốn ở phòng thu chi lớn bên kia an toàn hơn nhiều.
Trong đêm tối, quan binh bên ngoài cũng không vì tìm không được Chu Thiên Giáng mà bất ổn. Đặc biệt là Hải Đông Thăng mang binh mã Kiêu Kỵ Doanh, đuổi theo xe ngựa của Chu Nhất và Hạ Thanh chạy hơn nửa kinh thành. Chu Nhất và Hạ Thanh vẫn men theo tường thành chạy, vừa hay có thể tránh được binh mã trong thành. Hải Đông Thăng có ý thả cho bọn họ đi, cố tình giảm lại tốc độ truy đuổi. Hải Đông Thăng thân là Đại thống lĩnh Kiêu Kỵ Doanh, gã không vội giục ngựa, người phía sau tuyệt đối không dám vượt lên. Mặc dù là đan trong lúc truy đuổi, đội ngũ cũng phải giữ được trận hình. Tuy nhiên, dù có giảm tốc độ thế nào, cuối cùng khoảng cách vẫn càng ngày càng gần.
Chu Nhất và Hạ Thanh quay đầu lại nhìn, hai người sớm đã phát hiện ra, đội ngũ phía sau không dốc toàn lực truy đuổi.
- Chu Nhất, đại nhân hẳn sẽ đi theo đường khác thoát thân. Hải tướng quân ở đây cho chúng ta mặt mũi, chúng ta cũng không thể làm khó người ta, thoát thân đi.
Hạ Thanh từ bên kia xe ngựa nói sang.
- Được, hai ta suốt đêm vượt tường thành, theo kế hoạch xuôi nam ở Bành thành cùng đại nhân hội hợp.