Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 389 - Chương 281: Tình Nghĩa Vô Giá (1)

Chương 281: Tình nghĩa vô giá (1)

Vệ Triển nói xong, hơi nghiêng người, hướng về phía Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu, và Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc nói:

- Cảnh Bưu Quy Sơn Thạc, hai người dẫn người canh gác trước sau thông đạo, không để cho bất cứ kẻ nào tiếp cận nơi này. Niệm tìn năm đó, huynh đệ ta giao thủ bất cứ ai cũng không được tham dự. Mục Kỳ, ngươi đứng canh.

Vệ Triển nói xong, Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu và Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạch nhận lệnh, mang theo thủ hạ trước sau chặn hai đầu phố lại.

Lâm Phong trên mặt tràn đầy phẫn nộ và thương tâm, ông không nghĩ rằng Vệ Triển muốn động thủ với mình:

- Đước lắm Vệ Triển, lại dám một mình đối đầu với ta. Đừng quên, rất nhiều chiêu thức đều là năm đó ta tự tay dạy cho ngươi.

Vệ Triển cười cười:

- Đại ca, đừng nhiều lời nữa, mời!

Nói xong, Vệ Triển chậm rãi rút ra một thanh kiếm rộng.

Lâm Phong gật đầu:

- Được. Ta cũng muốn xem xem, nhều năm như vậy ngươi đã tiến bộ được bao nhiêu.

Lâm Phong nói xong, “xoẹt” một tiếng rút ra kiếm nhỏ bên hông, chân phải đạp vào mặt đất, hướng về phía Vệ Triển đâm tới.

Chiêu thức của Lâm Phong bình thường không có gì lạ, nhưng lại rất thực dụng, mắt thấy kiếm sắp đâm vào cổ họng Vệ Triển, mà Vệ Triển lại không có bất kỳ động tác gì. Trong lòng Lâm Phong bỗng hốt hoảng, cứng rắn đem thanh kiếm dời đi ba phần,, vù một tiếng, kiếm đâm vào cai trái Vệ Triển.

Ngay khi Lâm Phong còn đang ngây người, thanh kiếm rộng của Vệ Triển đã gác trên cổ Lâm Phong.

- Đại ca, huynh thua rồi.

Trên mặt Vệ Triển lộ ra nụ cười đắc ý.

- Ngươi... ! Không ngờ ngươi lừa ta.

Kiếm trong tay Lâm Phong còn kẹp trên người Vệ Triển, nhưng trong lòng ông vô cùng phẫn nộ.

- Đúng vậy, là ta lừa huynh. Bởi vì những chiêu thức của ta huỳnh đều rất quen thuộc, cho nên ta đành đánh liều một phen. Cược rằng vị đại ca huynh, sẽ không giết chết Tứ đệ. Đại ca, ta thắng cược rồi.

- Đừng có gọi ta là đại ca, trừ phi ngươi bây giờ giết ta, nếu không ta nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi.

Lâm Phong lạnh lùng nói.

Vệ Triển cười haha, bỗng nhiên đem thanh kiếm của mình thu trở về, thân mình lùi lại phía sau, kiếm của Lâm Phong trên bả vai ông trượt ra.

- Đại ca, huynh có thể đi rồi, công phu của Vệ Triển không bì kịp, bị thương trong tay ngài, tin rằng lý do này sẽ được Thành Võ Hoàng chấp nhận. Về phần Thiên Giáng có thể chạy ra khỏi kinh thành hay không, phải xem vận mệnh của hắn rồi.

Lâm Phong sửng sốt:

- Ngươi... ngươi có ý gì?

Không đợi Vệ Triển mở miệng, Mục Kỳ liền cướp lời:

- Lâm đại nhân, phía sau ngài là một cỗ kiệu trống, che mắt được kẻ khác, chứ không giấu được Vệ Triển đại nhân và ta. Vừa rồi điều Cảnh Bưu và Sơn Thạc đi, chính là vì Vệ Triển đại nhân muốn tìm cho mình một cái cớ, có thể thuyết phục được người khác.

Lâm Phong nghe xong, giờ mới hiểu được mục đích của Vệ Triển, khi bố trí Cảnh Bưu và Quy Sơn Thạc canh giữ hai đầu đường. Hai người kia sau này mới vào Niêm Can Xử, xem ra Vệ Triển đề phòng bọn họ là tai mắt của Thành Võ Hoàng.

Ánh mắt Lâm Phong lặng lẽ nhìn về phía Vệ Triển:

- Lão Tứ, tiểu tử ngươi vẫn thông minh như vậy, đại ca sắp đặt liên hoàn kế mà không qua nổi mắt ngơi. Hy vọng người của Niêm Can Xử, đừng đuổi giết Thiên Giáng. Nếu không, ta vẫn sẽ như cũ không bỏ qua cho ngươi.

Lâm Phong nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua bốn gã phu kiệu:

- Bọn họ đều là người vô tội, nếu có thể hãy cho họ một con đường sống.

Vệ Triển gật gật đầu, Lâm Phong thu kiếm lại ôm quyền, ông hiểu được giờ không phải là lúc nói chuyện phếm, Lâm Phong tung người bay lên tường cao bên cạnh.

Lâm Phong vừa đi, Vệ Triển liếc nhìn Mục Kỳ, Mục Kỳ gật gật đầu, thân mình bay lên trời, hai tay vung lên, bốn chiếc phi tiêu bắn về bốn người phu kiệu.

Mục Kỳ vừa ra tay giết bốn gã phu kiệu, vừa cao giọng hô to:

- Người đâu, Lâm Phong đả thương Vệ Triển đại nhân, mang theo Chu Thiên Giáng vượt tường bỏ trốn, lập tức đuổi theo cho ta.

Hai đầu phố sưu sưu chạy đến mấy đạo nhân ảnh, Cảnh Bưu và Quy Sơn Thạc nhìn thấy sắc mặt Vệ Triển lạnh băng, trên vai có vết máu, trong lòng hai người không khỏi cả kinh.

Trong triều Đại Phong, Niêm Can Xử Thanh Long Sứ Vệ Triển, hơn nửa đời hành động chưa bao giờ thất bại. Không nghĩ tới, đêm này hành động chẳng những thất bại, mà còn bị thương. Cảnh Bưu và Quy Sơn Thạc không dám hoài nghi, nhưng bọn họ hoảng sợ, không ngờ võ công của Lâm Phong cao đến vậy. Với thực lực của Vệ Triển, dù có gặp phải cao thủ, trong vòng trăm chiêu tuyệt đối sẽ không thua. Nhưng Lâm Phong dùng thời gian không đến một nén nhang, đã giải quyết xong, không hiểu võ công đã đạt tới trình độ nào.

Đám người Cảnh Bưu Quy Sơn Thạc không dám chậm trễ, theo phương hướng ngón tay Mục Kỳ chỉ, lập tức đuổi theo. Bên này vừa đi, Mục Kỳ liền ra lệnh cho Chu Tước vệ dọn sạch hiện trường. Đây không phải Mục Kỳ lòng dạ độc ác, mà bởi vì Thành Võ Hoàng đã hạ ác tâm, cuộc đối thoại vừa rồi của Vệ Triển với Lâm Phong nếu bị truyền ra ngoài, chỉ sợ ngay cả Niêm Can Xử cũng bị hoài nghi.

Lâm Phong không ra khỏi thành, mà trực tiếp đi đến toà Chu phủ đã bị lửa thiêu rụi. Từ sau khi lão phu nhân qua đời, Hồng Bách Siêu lại một lần nữa đứng ra chưởng quản Chu phủ. Lúc này, Chu phủ đang nháo loạn cả lên, cũng may có Tứ Hoàng tử Huyền Châu ra mặt, mới đẩy lui được đám quan binh. Dưới sự bảo vệ của Huyền Châu, Hồng Bách Siêu mang theo nhân mã cảu Hồng gia và tôi tớ trong phủ, toàn bộ đều chuyển đến phủ Hoàng tử của Huyền Châu. Hiện giờ, Huyền Châu cũng biểu hiện có chút cứng rắn, mạnh mẽ, ngay cả thánh chỉ của Hoàng thượng cũng không ngăn được Huyền Châu mang người đi.

Từ sau khi Chu phủ bị thiêu cháy, phòng ốc vẫn chưa tu sửa, Lâm Phong vượt qua tường cao, đi thẳng tới gian phòng nhỏ ở hậu viện mà ông ở trước kia. Phòng ốc đã cháy sạch, chỉ còn lại vách tường, Lâm Phong nhìn thoáng qua vị trí của gian phòng, ở giữa phòng có một khoảng đất trống. Lâm Phong rút kiếm ra, cắm vào mạch gạch. Kiếm xoay tròn, viên gạch dầy màu xanh được nhấc lên. Bên dưới miếng gạch xanh, có một khối đá xanh dầy, năm ngón tay Lâm Phong ấn xuống, lôi khối đá lên trên, lộ ra một hộp sắt.

Lâm Phong cẩn thận lấy ra hộp sắt, đây là thứ quan trọng, mà lần trước Quách lão phu nhân gửi ông giữ. Lâm Phong vốn tưởng rằng cả đời đều không dùng đến, không nghĩ tới, lão phu nhân vừa đi vài ngày, phải dùng vật này để cứu nhi tử của bà là Quách Thiên Tín. Lâm Phong sở dĩ tự tin như vậy, cũng bởi vì trong tay ông có vật này. Ông biết rằng bí mật bên trong hộp sắt, một khi được công bố ra ngoài, đủ để rung động toàn bộ triều Đại Phong.

Trong trạch viện trống rỗng, nghe thấy phía ngoài có tiếng ồn ào, Lâm Phong không có đi ra ngoài. Nhìn bóng đêm, trong lòng Lâm Phong thầm cầu nguyện, hy vọng ông trời cho Chu Thiên Giáng một con đường sống.

Hiện tại bên người Chu đại quan nhân, chỉ có một mình Chu Nhị bảo vệ. Để đánh lạc hướng quan binh, Chu Nhất Hạ Thanh đã dẫn dụ được đội nhân mã của Hải Đông Thăng, mà sư phụ Lâm Phong thì cũng đánh lạc hướng của một đội quân khác. Cỗ kiệu mà Chu Thiên Giáng ngồi là một cỗ kiệu bình thường, hơn nữa cũng chỉ có hai người nâng, không ai nghĩ tới đường đường Chu đại nhân, sẽ trốn ở trong cỗ kiệu bình thường như vậy.

Chu Thiên Giáng vẫn như cũ, ngồi cùng một cỗ kiệu nhỏ với Thất Công chúa, hai ngươi phu kiệu đều là huynh đệ của mình. Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng cũng dễ dàng tránh đi tai mắt của người khác.

Chu Nhị thận trọng ở phía trước mở đường, chỉ cần phát hiện gió thổi cỏ lay, lập tức ra hiệu phía sau thay đổi hướng đi.

- Chu Nhị, lập tức đi tới cửa hàng gạo Chu Ký Ngân ở tây phố, hiện tại không kịp ra khỏi thành rồi, chỉ có thể tạm thời ẩn núp ở đó.

Chu Thiên Giáng xốc màn kiệu lên, hướng ra bên ngoài nói.

Thất Công chúa cả kinh:

- Chu đại nhân, ta có thánh lệnh của mẫu hậu trong người, quan giữ thành sẽ không dám ngăn cản.

Chu Thiên Giáng cười khổ một tiếng:

- Thất Công chúa, nếu hoàng cung không có hành động gì, lệnh bài kia của ngài còn dùng được. Nhưng hiện tại, ngươi xem trên đường đều là quan binh, dù có thánh lệnh của Dung Hoàng hậu trong tay, cũng không ra kỏi thành được.

- Sẽ không đâu, những quan binh này chẳng qua đi phủ đệ tiến hành biên kê tài sản, căn bản cũng không biết ta và ngươi. Thị vệ trong cung cũng không dám tiết lộ hành tung của chủ tử, lại thêm việc phụ hoàng hiện còn đang mở tiệc chiêu đãi bách quan, khẳng định không biết chúng ta đã ra khỏi hoàng cung.

Thất Công chúa dựa vào người Chu Thiên Giáng, ngây thơ nói.

Chu Thiên Giáng thở dài, lắc lắc đầu:

- Thất Công chúa, nếu chỉ là biên kê tài sản của phủ đệ, tuyệt đối sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hiện tại chủ yếu là trên đuờng đã giới nghiêm, chứng tỏ phụ hoàng người đang ở trong toàn thành lùng bắt ta. Trước cứ ẩn núp, tránh gió rồi nói sau.

Chu Nhị đi tới trước kiệu, cũng nói theo:

- Đại nhân, cho dù ngài có muốn đi về hướng cửa thành, ta cũng sẽ phải ngăn lại. Xem tình hình trên đường cái như thế này, đừng nói là thánh lệnh của Hoàng hậu, chỉ sợ chính Hoàng hậu ra mặt, ngài cũng không ra được cửa thành.

Bình Luận (0)
Comment