- Nô tài to gan, ngay cả kiệu của Thất Công chúa cung dám ngăn cản, ta thấy các ngươi đúng là không muốn sống nữa rồi.
Trước kiệu có một gã thái giám, âm thanh sắc nhọn giận dữ mắng một câu.
- Hóa ra là Hoàng công công à, thật xin lỗi, nhưng đêm nay chúng ta nhận được thánh lệnh, không để cho bất cứ ai xuất cung. Kính xin Thất Công chúa trở về đi.
Một gã thị vệ tiến lên, khách khí nói.
- Mắt chó các ngươi mù cả rồi sao, Thất Công chúa có lệnh bài của Hoàng hậu, xuất cung có việc gấp, các ngươi đều lui ra cho ta.
Hoàng công công là người bên cạnh Dung Hoàng hậu, bình thường kiêu ngạo đã quen, căn bản không để những thị vệ này vào mắt.
Vừa nghe Thất Công chúa có thánh lệnh của Hoàng hậu, bọn thị vệ nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới được.
Thất Công chúa biết rằng chính mình phải lộ diện.màn kiệu được vén lên, lúc này kiệu cũng không hạ xuống, nàng vươn bàn tay ngọc ra.
- Cẩu nô tài, lại đây xem lệnh bài của bản Công chúa.
Thất Công chúa ngoài miện cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng thân thể lại phát run. Chu Thiên Giáng mở hai tay, ôm lấy vòng eo mảnh mai của Thất Công chúa. Thất Công chúa toàn thân cứng đờ, lệnh bài trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Chu Thiên Giáng vốn định tiếp thêm chút dũng khícho Thất Công chúa, không nghĩ tới Công chúa lại càng run rẩy hơn.
Hoàng công công vội vã nhận lấy lệnh bài, đưa cho thị vệ. Gã thị vệ trưởng nhận lấy lệnh bài lật xem một hồi, đúng là thánh lệnh của Hoàng hậu. Đây đúng là làm khó gã, Hoàng thượng Hoàng hậu lần lượt hạ thánh lệnh, gã không biết phải làm thế nào mới tốt.
- Thất chủ tử, xin ngài ở đây chờ một lát, tiểu nhân đi xin chỉ thị của Bố Long đại nhân.
Viên thị vệ trưởng ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn là đi xin chỉ thị thì hơn, nếu như xảy ra chuyện không may, gã cũng không đảm đương nổi trách nhiệm.
Vừa nghe thấy phải xin chỉ thị từ thống lĩnh thị vệ Bố Long, Thất Công chúa lập tức nóng nảy. Lúc Bố Long mang người đến Phi Yến cung, nàng đang giả bệnh, bây giờ lại muốn xuất cung, Bố Long nhất định sẽ nhìn ra vấn đề. Một khi thống lĩnh thị vệ Bố Long đến, Chu Thiên Giáng có chắp cánh cũng không thoát được khỏi hoàng cung. Hơn nữa, mình ngồi trong lòng môt đại nam nhân, nếu bị bọn thị vệ nhìn thấy, về sau nàng sống thế nào được.
- To gan! Bản Công chúa phụng mệnh mẫu hậu xuất cung làm việc, các ngươi lại dám bắt ta ở chỗ này chờ đợi, ta thấy ngươi có vẻ muốn rơi đầu rồi. Hoàng công công, khởi kiệu, bản Công chúa xem ai dám ngăn cản.
Thất Công chúa giở giọng hống hách, hạ lệnh khởi kiệu.
Hoàng công công vừa nghe, liền tiến lên ôm lấy lệnh bài:
- Ngươi cứ chờ chết đi, nười đâu, khởi kiệu.
Theo tiếng hô của Hoàng công công, bốn gã phu kiệu khiêng kiệu lên. Chu Nhất và Hạ Thanh ở sau kiệu cúi đầu, trong lòng hai người lo lắng muốn chết. Đây là cửa ải cuối cùng, nếu thật không được thì bọn họ liền chuẩn bị liều chết xông ra.
Bọn thị vệ gác cửa đều nhìn về phía thị vệ trưởng, nếu như bình thường, có cho họ hai lá gan cũng không dám ngăn cản. Nhưng đêm nay, Bố Long đại nhân đã phân phó, bất cứ kẻ nào cũng không được phép ra vào cung.
Thị vệ trưởng khó xử nhìn thoáng qua Hoàng công công, cuối cùng cũng không còn cách nào khác, khoát tay với phía sau, thị vệ đứng thành hai hàng, mở đường cho người của Thất Công chúa rời đi. Người ta thân là Công chúa, nếu hôm nay có cưỡng ép ngăn lại, sau này chỉ sợ sau này sẽ khó sống. Cho nên, vị thị vệ trưởng này đành phải để cho họ đi qua, dù sao cũng có lệnh bài của Hoàng hậu gã cũng có lý do để nói.
Bên này vừa ra khỏi hoàng cung, Chu Nhất lập tức chạy về phía trạch viện của mình, thông báo cho mấy người Chu Nhị. Còn Chu Thiên Giáng đến thẳng Quách phủ, sư phụ Lâm Phong vẫn còn ở trong hoa viên.
Đi tới trước cửa Quách phủ, Chu Thiên Giáng vội vã hạ kiệu tiến vào bên trong Quách phủ. Hắn cũng không dám để hạ nhân trong phủ nhìn thấy, mình cùng Thất Công chúa ngồi chung một kiệu, nếu truyền đi sẽ hủy thanh danh của Thất Công chúa.
Lâm Phong vừa nhận được tin tức, không ngờ Thành Võ Hoàng lại động thủ với đám người Chu Thiên Giáng ngay trước đại tiệc, trong lòng cả kinh, vội vàng sai người đi thông báo cho mấy quản gia. Một lát sau, Chu Nhất Chu Nhị cũng đi tới Quách phủ. Trong phủ trên dưới đều biết được tin tức, mọi người đều choáng váng. Tuy nhiên, phủ tướng quân uy danh nhiều năm, những người này cũng không quá thất kinh. Lâm Phong và mọi người cùng thương lượng, quyết định mượn lệnh bài trong tay Thất Công chúa, để Chu Thiên Giáng đêm nay ra khỏi thành xuôi về phương nam.
Đang lúc mọi nười muốn hàng động, thì một đạo hắc ảnh chợt lóe tiến vào đại sảnh Quách phủ. Chu Nhị vừa nhìn, thấy đó là tai mắt gã ở lại bên ngoài.
- Đại nhân, không xong, một đội nhân mã đang hướng về phía này đi tới.
Vị huynh đệ kia thở hổn hển nói.
Lâm Phong khẽ nghiến răng:
- Mọi người không nên kinh hoảng, cứ theo kế hoạch phân công nhau hành động. Người của Quách phủ không được manh động, lão phu tự sẽ có biện pháp cứu Thiên Tín ra.
Lâm Phong nói xong, mọI nguồi bắt đầu tản ra đi làm việc của mình.
Trong tâm Chu Thiên Giáng rất lo lắng cho an toàn của Quách Thiên Tín, nhưng sư phụ Lâm Phong luôn miệng nói ông có biện pháp, Chu Thiên Giáng chỉ có thể nghe theo sắp xếp, tạm thời thoát khỏi kinh thành.
Ngoài cửa Quách phủ, đội nhân mã vừa mới qua đầu phố, liền thấy từ trong Quách phủ có một chiếc xe ngựa lao ra, đi về phía bên trái điên cuồng chạy.
Lãnh binh mã đi bắt người, chính là kẻ mới nhận chức thống lĩnh Kiêu Kỵ Doanh Hải Đông Thăng. Trước cửa Quách phủ đèn đuốc sáng trưng, từ xa gã nhìn thấy Chu Nhất và Hạ Thanh một tả một hữu bảo hộ xe ngựa.
Hải Đông Thăng nhướn mày, sớm biết thế này thì gã đã tới muộn một chút rồi, đến mức này chỉ còn cách hạ lệnh:
- Đuổi theo cho ta. Bắt lấy tội thần Chu Thiên Giáng.
Hải Đông Thăng nói xong, dẫn binh mã đuổi theo.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng sắp giận điên lên. Ngay sau khi Thất Công chúa xuất cung không lâu, tên thị vệ trưởng càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, đem mọi chuyện báo cáo lại với Bố Long. Bố Long vừa nghe, suy nghĩ một chút đến kẻ ngốc cũng đoán được, Thất Công chúa vừa làm chuyện tốt gì. Vừa rồi Thất Công chúa còn ngã bệnh không xuống nổi giường, sao giờ lại khỏe mạnh xuất cung rồi. Nói thêm Hoàng hậu luôn ở trong Càn điện, không có khả năng hạ thánh lệnh cho Thất Công chúa xuất cung.
Bố Long không dám chậm trễ, vội vã chạy đến Càn điện đem mọi chuyện bẩm báo với Thành Võ Hoàng. Thành Võ Hoàng nghe xong mặt đen lại, nhìn Dung Hoàng hậu hung hăng nói:
- Đây là nữ nhi ngoan mà ngươi nuôi dưỡng, đúng là muốn làm trẫm tức chết mà.
Thành Võ Hoàng lúc này hạ lệnh, mệnh ch phủ Đề Đốc, Hình Bộ, Kiêu Kỵ Doanh toàn bộ xuất quân, tróc nã tội thần Chu Thiên Giáng. Mặt khác, Thành Võ Hoàng lại truyền chỉ cho Vệ Triển, lúc này ngay cả Niêm Can Xử cũng đều đem ra dùng, Thành Võ Hoàng nổi lên ác tâm, nhất quyết phải bắt được tội thần Chu Thiên Giáng về quy án.
Trong các tội thần này, ai cũng có thể chạy trốn, duy chỉ có hai người Chu Thiên Giáng và Quách Thiên Tín, Thành Võ Hoàng tuyệt đối sẽ không để chạy thoát. Thành Võ Hoàng biết rằng, hai người kia dù ai trốn được khỏi kinh thành, đều trở thành tai họa cho triều Đại Phong.
Cửa hoàng cung được mở rộng ra, các hạ thần mỗi người chạy một nhanh hơn, hận không thể nhanh chóng trở về trốn ở trong nhà.
Ngay khi Hải Đông thăng đuổi heo Chu Nhất và Hạ Thanh, là lúc cửa sau Quách phủ có hai cỗ kiệu một trái một phải rời khỏi phủ viện. Hai kiệu đí hai phương hướng khác nhau, Lâm Phong tự mình bảo vệ lấy chiếc kiệu nhỏ, xuyên qua ngõ, chạy về hướng cổng thành phía tây.
Lâm Phong sắc mặt đặc biệt nghiêm túc, tay phải đặt bên hông, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị rút thanh kiếm khiến người ta sợ hãi ra.
Bốn gã kiệu phu Quách phủ liều mạng chạy về phía trước, mặc dù mệt thở hồng hộc, nhưng không ai dám xin dừng lại nghỉ chân.
- Dừng.
Lâm Phong đột nhiên khoát tay, lệnh mọi người dừng lại.
Ánh mắt Lâm Phong híp lại thành một đường, chăm chú nhìn vào góc đường cách đó không xa:
- Vệ Triển, là ngươi sao? Trong kinh thành cũng không có mấy người, có thể phát ra sát khí như vậy.
Lâm Phong vừa dứt lời, bóng người ở góc đường lay động, mười mấy đạo nhân ảnh chợt lóe lên. Lâm Phong vừa nhìn, được lắm, tứ sứ Niêm Can Xử không thiếu một ai, toàn bộ đều đến đông đủ.
- Đại ca, đặt kiệu xuống, ngài vẫn là rời đi thì hơn.
Vệ Triển mặt giật giật, mang theo một tia xin lỗi nói.
- Ha ha.
Lâm Phong cười chua xót:
- Xem ra, hai người huynh đệ chúng ta, cuối cùng vẫn phải đấu một trận.
Mục Kỳ bước lên trước một bước, hai tay ôm quyền:
- Lâm đại nhân, Vệ đại nhân cũng là bất đắc dĩ. Chu Thiên Giáng đang lẩn trốn, Hoàng thượng đã hạ sát lệnh. Mong rằng Lâm đại nhân có thể hiểu, để chúng ta mang Chu Thiên Giáng đi.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn mấy người đã từng cùng mình kề vai sát cánh bên nhau, cười lạnh nói:
- Không hổ là Niêm Can Xử, lão phu dùng kế điệu hổ ly sơn, không ngờ vẫn không giấu được các ngươi. Mục Kỳ, lão phu từ lâu đã không còn là đại nhân gì cả, Thiên Giáng là đồ đệ của ta, thầy trò như phụ tử, ngươi nói ta sẽ đem hắn giao cho các ngươi sao?
Ánh mắt của Vệ Triển và Lâm Phong chạm nhau, thở dài một tiếng:
- Nếu như vậy, đại ca đừng trách Tứ đệ không nể mặt. Ta và huynh năm đó tự tiến vào Niêm Can Xử, từng phát lời thề sẽ vĩnh viễn trung thành với Hoàng thượng. Cho nên, chuyện phản bội lại Hoàng thượng ta sẽ không làm.