Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 387 - Chương 279: Lục Soát (2)

Chương 279: Lục soát (2)

Trong viện Niêm Can Xử, Vệ Triển cũng đang đợi tin tức, ông không nghĩ tới, trong hoàng cung Chu Thiên Giáng cũng có thể ẩn núp, chẳng lẽ nói Lâm Phong cũng âm thầm theo vào hoàng cung? Vệ Triển lệnh cho người của Niêm Can Xử án binh bất động, dù sao chức trách của bọn họ là bảo vệ Hoàng thượng, về chuyện bắt người Thành Võ Hoàng cũng không hạ lệnh cho ông.

Thị vệ trưởng Bố Long đầu đổ đầy mồ hôi, đã lục soát mấy viện đều không phát hiện được tung tích ba người Chu Thiên Giáng, rơi vào đường cùng, mang theo một toán thị vệ, vọt vào hậu cung. Hâu cung bình thường không phải là nơi là binh linh có thể tùy tiện đi vào, nhưng Bố Long có kim bài trong tay, không ai dám ngăn cản gã.

Trong hậu cung cũng có không ít cung viện độc lập, Bố Long bắt đầu lục soát từng tòa từng tòa một. Đương nhiên, trước tiên là lục soát các phi tử không được sủng ái, còn như mẫu thân của Huyền Nhạc và Huyền Châu, Bố Long khi lục soát cũng vô cùng khách khí và cẩn thận. Mẫu thân Huyền Nhạc là Đổng Qúy phi biết được đang truy tìm Chu Thiên Giáng, vui mừng tới mức muốn cắn nát răng. Chu Thiên Giáng là trở ngại lớn nhất của nhi tử Huyền Nhạc, không nghĩ tới cuối cùng ông trời cũng mở mắt, đem hắn bắt lại. Đổng Qúy phi lệnh cung nữ đem tất cả các cửa phòng đều mở ra, phối hợp Bố Long đại nhân khám xét.

Bố Long cảm tạ ân đức của Đổng Qúy phi, nhưng dù có lục soát thế nào, vẫn là không phát hiện bóng người. Trong hậu cung, trước mắt chỉ còn có hai nơi là chưa khám xét. Một nơi là Đông cung, nơi thứ hai chính là viện của Thất Công chúa Nguyệt Hân. Đổng Qúy phi hiện tại chấp quản Tây cung, đêm nay không đi tham gia được yến tiệc chúc mừng nhi tử lên ngôi Thái tử, trong lòng vốn đã không vui, vừa nghe thấy vậy, chủ động yêu cầu mang theo Bố Long đi khám xét. Dù sao, Hoàng hậu ở Càn cung dùng bữa, nơi này sẽ do bà định đoạt.

Nhóm người Bố Long đi tới trước cung Phi Yến của Thất Công chúa, thái giám giữ cửa vừa trông thấy Đổng Qúy phi đến, vội vã tiến lên hành lễ.

- Nô tài khấu khiến nương nương thiên tuế.

- Bình thân, Thất nha đầu có trong viện không? Bố Long đại nhân phụng chỉ truy bắt tội thần Chu Thiên Giáng, bảo Thất nha đầu phối hợp một chút.

Đổng Qúy phi cao ngạo nói.

- Bẩm nương nương, chủ tử nhà ta cảm giác hơi váng đầu, đã đi nghỉ. Nếu là phụng chỉ điều tra, vậy xin mời Bố Long đại nhân cứ việc khám xét. Tuy nhiên, tốt nhất là nói nhỏ một chút, đừng đánh thức chủ tử nhà ta.

Thái giám giữ cửa nhẹ giọng nói.

- Vậy tạ ơn công công rồi, người đâu, tiến vào xem có gì không?

Theo tiếng Bố Long ra lệnh, một đội thị vệ liền tiến vào trong viện.

Đổng Qúy phi ngồi ở trong sảnh, hai cung nữ cẩn thận hầu hạ bên cạnh, bọn thị vệ từ trên xuống dưới đều tra xét một lượt, cũng không phát hiện có gì bất thường.

Ngay khi Bố Long vừa muốn tời đi, thì Đổng Qúy phi đột nhiên muốn vào xem Thất Công chúa một chút. Tuy Thất Công chúa không phải do bà thân sinh, nhưng ở trong cung nàng rất được mọi người yêu mến. Nếu Thất Công chúa ngã bệnh, vị di nương này cũng muốn quan tâm tới nàng một chút.

Hai cung nữ bên cạnh cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể cùng Đổng Qúy phi đi vào trong phòng ngủ của Thất Công chúa.

- Chủ tử, Đổng nương nương tới thăm ngài.

Một cung nữ vỗ nhẹ cửa phòng, nhỏ giọng nói.

Đợi cả một lúc lâu, cũng không thấy bên trong có ai đáp lời. Trong lòng Đổng Qúy phi quýnh lên, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

- Tiểu Thất à, di nương tới thăm con, sao rồi, có chỗ nào không thoải mái sao?

Đổng Qúy phi nói xong, hướng vào trong màn đi tới.

Màn được vén lên, Đổng Qúy phi quan tâm nhìn về phía Thất Công chúa. Trên giường lớn, Thất Công chúa đang nằm, đắp một chiếc chăn gấm thật dày, từ từ mở mắt.

- Đổng di nương, đầu con rất choáng váng, không đứng dậy được.

Đổng Qúy phi vừa thấy Thất Công chúa mặt đỏ bừng, ánh mắt không giống với bình thường:

- Đứa nhỏ này, bị bệnh cũng không truyền thái y, có phải phát sốt rồi không?

- Không cần, con vừa mới uống canh an thần, ngủ một giấc là được ạ.

Đổng Qúy phi sờ sừo trán Thất Công chúa, quả thật rất nóng, Đổng Qúy phi thở dài một tiếng:

- Vậy thì được, nhất định à bị cảm lạnh rồi, ngày mai nếu không khỏe lại thì lập tức truyền thái y, tới xem bệnh.

- Đa tạ Đổng di nương, tiểu Thất biết rồi ạ.

Đổng Qúy phi dặn dò vài câu, lúc này mới buông rèm đi ra ngoài. Hai cung nữ đóng cửa phòng lại, sắc mặt có chút trắng bệch.

Đổng Quý phi vừa đi, Thất Công chúa cắn môi, nhỏ giọng nói:

- Đi ra đi.

Nói xong, run rẩy đem chăn gấm mở ra.

Bên dưới chăn gấm, là Chu đại quan nhân đang ôm chặt Thất Công chúa, đầu áp vào dưới nách của nàng.

Thất Công chúa sắc mặt đỏ rực như táo chín, cũng không dám nhìn vào ánh mắt Chu Thiên Giáng. Chu đại quan nhân cũng cảm thấy lúng túng, nhưng vì cấp bách, hắn cũng không có biện pháp nào khác.

- Cái kia…Thất Công chúa, vừa rồi…thật là dọa chết ta.

Chu Thiên Giáng nói xong, vội vã ngồi dậy. Trên xà nhà, hai đạo thân ảnh bay xuống, Chu Nhất và Hạ Thanh cũng xuất hiện trong phòng.

Chu Thiên Giáng trong lòng vô cùng cảm kích Thất Công chúa và Dung Hoàng hậu, hôm nay nếu như không có Thất Công chúa lệnh thái giám, dùng kiệu trống đưa ba người vào hậu cung, chỉ sợ hiện tại họ đều ở trong thiên lao rồi.

Dung Hoàng hậu biết được Thành Võ Hoàng sẽ đối phó với Chu Thiên Giáng, vì cảm kích Chu Thiên Giáng đã từng có công cứu mạng mình, đặc biệt sai thái giám thân tín bên người báo tin cho tiểu Thất, đưa Chu Thiên Giáng vào trong Phi Yến cung. Chờ thời cơ thích hợp sẽ đem hắn ra ngoài cung. Ở trong lòng Dung Qúy phi, mặc kệ Chu Thiên Giáng có bao nhiêu tội lỗi, nếu hắn không cứu mọi người từ trong tay Phùng Hoàng hậu ra, chỉ sợ triều Đại Phong bây giờ đã là thiên hạ của Huyền Xán.

Thất Công chúa đỏ mặt, cúi đầu không nói gì. Vừa rồi Chu Thiên Giáng không thể lên xà nhà, không ngờ lại dám trực tiếp ôm nàng nhảy lên giường. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Thất Công chúa bị nam tử ôm chặt lấy, đến bây giờ trái tim bé bỏng của nàng, vẫn đập bang bang trong lồng ngực.

Chu Thiên Giáng cau mày ngồi xuống trước bàn:

- Chu Nhất Hạ Thanh, hai ngươi nhất định phải ra ngoài báo cho Chu Nhị và Lân gia, bảo bọn họ lập tức tìm biện pháp rời khỏi kinh thành.

Chu Thiên Giáng nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định để Chu Nhất và Hạ Thanh chạy trốn. Dựa vào năng lực của hai người, hẳn là có thể thoát khỏi hoàng cung. Nếu như ba người cùng đi, căn bản là không thoát ra nổi.

- Đại nhân, chúng ta đi rồi, ngài phải làm thế nào?

Chu Nhất nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.

- Ta trước cứ tạm thời trốn ở trong khuê phòng Thất Công chúa hai ngày, đợi mọi chuyện lắng xuống sẽ rời đi.

Chu Thiên Giáng nói xong, lại cảm thấy chuyện không phải dễ như vậy. Người ta đường đường là Thất Công chúa, để cho một nam nhân trốn trong khuê phòng, còn ra thể thống gì chứ.

- Ồ, ý ta là, ẩn thân ở trong viện này hai ngày.

Chu Thiên Giáng vội vàng giải thích một câu.

Thất Công chúa xấu hổ mặt lại đỏ thêm vài phần:

- Chu…Chu đại nhân, ở đây ta có kim bài của mẫu hậu, có lẽ có thể xuất cung. Tuy nhiên, phải do ta đích thân sử dụng mới được.

Thất Công chúa nhỏ giọng nói.

- Vậy thì tốt quá, đại ân của Dung Hoàng hậu và Thất Công chúa, Thiên Giáng suốt đời không quên.

Chu Thiên Giáng vừa nghe, kích động nói.

Tuy Hoàng thượng đã hạ chỉ đóng cửa hoàng cung, nhưng Dung Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, ý chỉ của bà vẫn có hiệu lực như cũ. Chỉ sợ ngay cả Thành Võ Hoàng cũng không ngờ tới, ông ta cùng nhi tử lên kế hoạch bắt người, còn vợ với con gái lại giúp đỡ Chu Thiên Giáng chống đối lại ông ta.

Trong bóng tối, một chiếc kiệu nhỏ có bốn gã thái giám đi theo, đang hướng về phía cửa cung đi tới. Chu Nhất và Hạ Thanh mặc y phục thái giám, cúi đầu đi theo sau cỗ kiệu. Ở bên trong kiệu, Thất Công chúa xấu hổ ngồi trên người Chu đại quan nhân, hai người chỉ có thể cùng nhau ngồi trên một chiếc kiệu.

Thành Võ Hoàng ngồi ngay ngắn trên đại điện, hôm nay là ngày đại hỉ, nhưng trên mặt hai người Thành Võ Hoàng và Huyền Nhạc không có một chút vui vẻ nào. Trong lòng Thành Võ Hoàng vô cùng tức giận, người đã vào tới hoàng cung, vậy mà còn không bắt được Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng cảm thấy trong hoàng cung đúng là nuôi toàn phế vật.

Tuy trong hoàng cung không khí rất căng thẳng, nhưng ngoài hoàng cung lại là một mảnh yên tĩnh. Thành Võ Hoàng tạm thời còn chưa hạ lệnh động thủ với Quách phủ và Chu phủ, ông cảm thấy các thần từ đều bị giữ trong cung, tin tức sẽ không bị lộ ra ngoài. Thành Võ Hoàng muốn ở trong cung, một lưới bắt gọn những tội thần này, sau đó mới lệnh cho quan viên Hình Bộ đi phủ đệ bắt người. Chỉ cần Chu Thiên Giáng và Quách Thiên Tín bị bắt, những người khác đều là thứ yếu, Thành Võ Hoàng cũng không để trong lòng.

Thất Công chúa dựa vào lệnh bài Hoàng hậu, dễ dàng ra khỏi nội viên hậu cung, nhưng càng đi ra ngoài, kiểm tra càng nghiêm ngặt. Nếu không phải Thất Công chúa có thân phận đặc biệt, chỉ sợ ngay cả trong kiệu cũng bị kiểm tra. Mỗi làn Thất Công chúa hạ kiệu giơ ra lệnh bài, sau đó lại quay trở lại ngồi lên trên người Chu Thiên Giáng, trái tim của nàng đập nhanh tới mức muốn chui ra khỏi lồng ngực.

Mắt thấy cuối cùng cũng đến cánh cửa cuối cùng, chỉ cần ra khỏi cửa này, cũng tương đương với việc Chu Thiên Giáng tự do.

- Kẻ nào? Hôm nay trong cung nghiêm cấm ra ngoài, dừng kiệu.

Theo tiếng hô to vang lên, từ cửa cung lập tức có một đội thị vệ chạy ra ngăn kiệu lại.

Bình Luận (0)
Comment